Nguyên Linh Đại Lục

Chương 57: Chương 57: Giúp đỡ




“Khụ khụ khụ”.

Dương Phong bị lời nói này của Nhan Tử Huyên làm cho ho khan liên tục, sau một lúc, hắn mới lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Nhan Tử Huyên khó tin hỏi.

“Ngươi mới nói… là… thông hôn?”.

“Đúng vậy”. Nhan Tử Huyên mỉm cười đáp.

“Ngươi… cùng ta?”.

“Đúng vậy”.

Dương Phong: …

“Đại tỷ, nếu không ta cho ngươi giới thiệu người khác được không? Ta mới 15 tuổi, ngươi đều đã hơn 25-26 tuổi, chênh lệch này… lớn lắm”.

“Thế nào? Chẳng lẽ ta không xinh đẹp?”. Nhan Tử Huyên chớp mắt hỏi.

“Đây không phải vấn đề có đẹp hay không. Chưa nói tới việc tuổi tác cách biệt, vấn đề là ta đối với ngươi không có cảm giác”. Dương Phong vội lắc đầu nói.

“Không có cảm giác sao?”.

Nhan Tử Huyên nở ra nụ cười đầy quyến rũ, sau đó đứng dậy chậm rãi đi tới, hai tay đưa ra ôm lấy cổ của hắn, sau đó sát vào bên tai hắn nói.

“Vậy bây giờ thì sao?”.

“Nhan nguyên giáo, có thể… dừng lại được chưa?”. Dương Phong có chút lúng túng nói.

Hắn đối với Nhan Tử Huyên không có hứng thú? Đương nhiên không phải. Dù sao nam nhân mà, đại đa số người khi yêu thích một người, điểm đầu tiên chính là ở nhan trị.

Mà điều kiện này, Nhan Tử Huyên có thể hoàn mỹ đáp ứng được. Dù sao trong mắt của Dương Phong, Dạ Nguyệt là xinh đẹp nhất, nhưng mà Nhan Tử Huyên cũng không hề kém cạnh tí nào, thậm chí về mặt khí chất còn nổi bật hơn đôi chút.

Nhưng đây không phải vấn đề, hắn biết Nhan Tử Huyên hiện tại là đang trêu chọc hắn.

Nếu như không có Dạ Nguyệt, khả năng cao hắn sẽ ưa thích Nhan Tử Huyên, dù sao người như Nhan Tử Huyên, e rằng có rất ít người sẽ không thích nàng. Nhưng mà hắn là người khá một lòng, cho nên trừ khi không còn bất kỳ cơ hội nào với Dạ Nguyệt, hắn lúc đó mới suy tính tới người khác.

Thân là một nam nhân bình thường, hắn hiển nhiên sẽ có cảm giác. Vấn đề tuổi tác? Càng không đáng nói tới. Dù sao hắn vô cùng yêu thích ngự tỷ, mà Nhan Tử Huyên lại hoàn mỹ đáp ứng yêu cầu này.

Nhưng mà vấn đề tới, đó chính là… hắn đánh không lại nàng.

Nếu như thật bị Nhan Tử Huyên câu dẫn, lúc đó khả năng cao sẽ bị nàng đánh một trận, sau đó bị nàng nhục nhã một phen. Mấy năm trước từng gặp nàng, hắn sớm đã biết được tính cách nóng nảy của Nhan Tử Huyên rồi.

Mặc dù không biết mấy năm qua nàng gặp chuyện gì mà đem tính tình thu liễm lại nhiều như vậy, nhưng mà hắn dám khẳng định, nếu hắn chọc nàng không vui, như vậy hắn liền xui xẻo.

“Ai nha, không nghĩ tới ngươi còn biết xấu hổ đâu. Được rồi, không đùa ngươi”. Nhan Tử Huyên bật cười, hai tay buông ra, sau đó liền đi tới ngồi đối diện với Dương Phong.

Hô!

Dương Phong âm thầm thở ra một hơi.

Mẹ nó, thật đúng là yêu tinh.

“Nói đi, ngươi đến cùng muốn ta làm cái gì?”. Dương Phong nhìn Nhan Tử Huyên hỏi.

“Chuyện rất đơn giản. Ta muốn ngươi đứng về phía ta”. Nhan Tử Huyên nhìn Dương Phong bình tĩnh đáp.

“Có ý gì?”.

“Với thiên phú của ngươi, khả năng cao trong năm thứ ba sẽ bước vào Nguyên Linh cảnh. Lúc đó hiển nhiên sẽ gia nhập vào học viện đế quốc. Mà ta trước kia cũng là một người của học viện đế quốc, nhưng mà do một số chuyện dẫn tới hiện tại ta không thể trở về đó”.

“Muốn trở về, như vậy ta cần phải bồi dưỡng được một người mang về. Chỉ cần thông qua được kiểm tra của học viện, ta liền có thể trở lại học viện đế quốc”. Nhan Tử Huyên nói.

“Không phải. Ngươi đường đường là Nhan gia đại tiểu thư, một trong 12 đại gia tộc đỉnh cấp Thiên Không Thành, học viện đế quốc đối với ngươi cũng không có hấp dẫn như vậy chứ?”.

“Hơn nữa, chỉ cần vận dụng một chút quan hệ, muốn trở lại không phải rất đơn giản sao? Ngươi đùa ta?”. Dương Phong nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy”.

“Ngươi!”.

“Được rồi, đừng tức giận. Mặc dù lời ta vừa nói có chút khoa trương, nhưng mà cũng kém không nhiều. Ta cùng một người trong hoàng thất có chút xích mích. Nhưng mà vì một số nguyên do, ta và nàng lại không thể động thủ”.

“Cho nên liền lập ra quy tắc này. Dậy dỗ một cái đệ tử, bốn năm sau để hai người tỉ thí, người nào thắng như vậy liền thắng”.

“Mà cũng bởi vì ta cùng nàng xảy ra mâu thuẫn, cho nên ta phải rời khỏi học viện. Chính vì vậy ta mới tới Thiên Nam quận làm nguyên giáo, tìm kiếm một cái thiên tài làm đệ tử”.

“Mà ngươi, chẳng những thiên phú tuyệt luân, còn có thân phận cao. Nếu ngươi thắng, nàng cũng không dám động ngươi”. Nhan Tử Huyên nói.

Dương Phong nhìn nàng một cái, mặc dù chuyện so với hắn nghĩ khác hơi nhiều, ban đầu hắn còn cho rằng cái gì mà gia tộc bức hôn, muốn chứng minh chính mình cái gì.

Nhưng mà hiện tại, xem ra chuyện này so với mấy cái trên còn phiền phức hơn.

Dương Phong bất đắc dĩ đỡ trán, chuyện này thực sự là đau đầu.

“Ngươi nói ngươi đến từ sớm, đã gặp mẹ ta. Nói như vậy, chuyện này ngươi hẳn là đã cùng mẹ ta nói rồi chứ?”. Dương Phong dò hỏi.

“Không sai, hơn nữa quận chủ cũng đã đáp ứng”. Nhan Tử Huyên mỉm cười dáp.

Dương Phong: …

“Cho nên bất kể ta đáp ứng hay không cũng phải đáp ứng đúng không?”. Dương Phong im lặng nhìn Nhan Tử Huyên hỏi.

“Ngươi nói xem?”. Nhan Tử Huyên như cười như không nhìn Dương Phong nói.

Dương Phong: …

Hắn xem như phục!

Mẹ nó, nữ nhân đều tâm cơ như vậy sao? Sợ hắn không chịu đáp ứng, cho nên liền tìm mẹ hắn nói chuyện?!

Hắn hiện tại xem như rõ ràng, Nhan Tử Huyên đây là bức hắn đáp ứng.

“Xem như ngươi lợi hại”. Dương Phong bất đắc dĩ nói.

“Ha ha, đừng tức giận. Chuyện này đôi bên cùng có lợi, bất quá… người có lợi không phải ngươi mà thôi. Ngươi phải biết đã quận chủ đều đáp ứng, lấy được chỗ tốt cũng không phải ít”.

“Cho nên, muốn trách thì trách quận chủ, ai bảo nàng đem ngươi bán cho ta đâu”. Nhan Tử Huyên đưa tay nâng cằm Dương Phong lên vui đùa nói.

Dương Phong bất đắc dĩ hất tay nàng ra, sau đó nói.

“Được, chuyện này ta đáp ứng. Bất quá, ta muốn ngươi giúp ta một việc”.

“Hắc, lão đệ, ngươi tính toán thật giỏi nha, quận chủ đều đã đáp ứng, ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi làm việc sao?”. Nhan Tử Huyên nhếch miệng nói.

“Phải không? Vậy nếu như 4 năm sau ta cố ý thua đâu?”. Dương Phong cười hỏi.

“… Nói đi, chuyện gì”.

“Như vậy không tốt sao? Chuyện của ta rất đơn giản, ta muốn ngươi giúp ta điều tra thân thế của Dạ Nguyệt. Tất cả những gì liên quan tới nàng ta đều muốn biết. Tốn bao nhiêu tiền ta ra, ta chỉ cần kết quả”. Dương Phong trầm giọng nói.

Nhan Tử Huyên nghe vậy hơi nhíu mày một chút, sau đó nàng bình tĩnh nói.

“Muốn điều tra Dạ Nguyệt không phải không được, bất quá cần chút thời gian. Lần trước sau khi ngươi gặp vấn đề về Ma Tháp, ta có điều tra qua sơ bộ về nàng, nhưng mà chỉ là một ít tin tức mặt ngoài”.

“Mặc dù ta không có quyền can thiệp vào chuyện của ngươi, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút. Đại đa số người của đế quốc khác đối với người của Bình Minh Đế Quốc đều không có hữu hảo gì”.

“Thái độ của Dạ Nguyệt như nào ta không rõ, nhưng mà nàng có thể tới Bình Minh Đế Quốc, cũng chỉ có hai con đường. Một nữ tử 15 tuổi như nàng, không có khả năng có thể vượt qua biên cảnh đi vào đây”.

“Cho nên bất kể con đường nào cũng không phải là chuyện tốt gì, ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý cho tốt”. Nhan Tử Huyên nhắc nhở nói.

“Ta biết. Ta chẳng qua chỉ muốn xác minh một ít chuyện. Nếu như giống như ngươi nói, ta sẽ đem tình cảm này cắt đứt. Nhưng mà nếu như… không phải…”.

Dương Phong không có nói hết, nhưng Nhan Tử Huyên biết hắn muốn làm gì. Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra trong tình yêu, không phải chỉ có nữ nhân IQ trở về số âm, nam nhân cũng chẳng kém là bao nhiêu.

Quả thực là điên cuồng.

Dương Phong nhìn vẻ mặt của Nhan Tử Huyên, cũng đoán được nàng nghĩ cái gì. Hắn cũng không định giải thích, dù sao ở cái độ tuổi này của hắn, dù nói đúng hay không cũng đều bị xem như là “nguỵ biện” mà thôi.

Nói phí lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.