“Thiếu gia, phu nhân hỏi ngươi chuẩn bị xong chưa?”.
Âm thanh nữ tử vang lên từ ngoài phòng, Dương Phong ở bên trong nghe được liền đáp.
“Chờ một chút, ta ra ngay”.
Vốn dĩ Phong Nguyệt muốn cho người giúp hắn thay y phục, nhưng mà nhiều năm qua, ngay cả người hầu hắn cũng không cần, dù cho bị cha hắn ép hắn cũng không dùng.
Dù sao, là nam nhân, ai sẽ chịu được một tên nam nhân khác giúp mình thay y phục đâu, hắn biểu thị mình không có phúc phận đó. Cho nên từ năm tuổi hắn liền đã tự mình làm hết.
Đương nhiên, mấy thứ lặt vặt khác thì có người khác làm.
Hắn cũng không phải không muốn có thị nữ, nhưng mà… Dương gia quy củ sâm nghiêm, từ nhỏ liền đã không cho hắn tiếp xúc nữ tử. Tránh cho hắn trở thành thiếu gia hoàn khố như một số ít người khác.
Nhìn trong gương, cảm thấy không có vấn đề gì, Dương Phong liền đẩy cửa đi ra.
Đứng bên ngoài là cận vệ của mẹ hắn, cũng chính là người ngày đó đứng bên cạnh mẹ hắn mỗi lúc làm việc – Dương Tuyết.
Hơn 30 tuổi, nhưng nhìn qua còn rất trẻ trung. Là người được mẹ hắn cứu rất nhiều năm về trước, từ đó liền một lòng đi theo Phong Nguyệt cho đến tận bây giờ.
Hơn nữa nàng chỉ nhận lệnh từ Phong Nguyệt, ngày bình thường cũng không có trong Dương phủ, cho nên cũng không có cùng Dương gia tiếp xúc quá nhiều.
“Thiếu gia, ngươi…”. Dương Nguyệt thấy Dương Phong mặc quần áo trên người, nàng nhịn không được đỡ trán.
Đây là phẩm vị gì? Mặc thứ này ra ngoài không sợ làm mất mặt quận chủ sao?!
“Thế nào Tuyết tỷ? Không có vấn đề chứ?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.
Bộ quần áo này rất tốt chứ? Hắn lựa chọn rất lâu mới chọn được một bộ y phục hợp ý hắn. Y phục tại thế giới này cùng cổ đại khác biệt một chút, mặc dù vẫn kín đáo, nhưng mà cũng rất thời thượng.
Hơn nữa quy tắc ở thế giới này cũng không khắt khe như cổ đại, nữ tử thậm chí có thể mặc hở đùi hở ngực ra ngoài. Đây là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn tăng lên vẻ thẩm mỹ.
Chứ thật như thời cổ đại, tha thứ hắn tiếp thụ không nổi.
“Thiếu gia, mặc thứ này, không tốt lắm. Thiên Nam quận mặc dù không xa hoa bằng Thiên Không Thành, nhưng cũng không kém tới mức này. Tuy rằng bộ quần áo này rất đẹp, nhưng nó chỉ phù hợp cho cuộc sống thường ngày”.
“Nhưng lễ tiệc như này không thích hợp, nên đổi”. Dương Tuyết lắc đầu nói.
Dứt lời, không chờ hắn phản ứng liền kéo hắn vào trong phòng, sau đó tìm trong tủ quần áo một chút. Tìm tới tìm lui vẫn không có bộ y phục nào hợp ý, nàng liền vỗ tay một cái.
Lập tức, có hai cái thị nữ xuất hiện.
“Lập tức mang quần áo chuẩn bị tới đây cho thiếu gia thử”. Dương Tuyết nói.
“Vâng”.
“Tuyết tỷ, ngươi… sẽ không phải đã sớm chuẩn bị chứ?”. Dương Phong nghi ngờ hỏi.
“Thiếu gia, đây là phu nhân dặn dò”. Dương Tuyết nghiêm túc nói.
Dương Phong: …
Quả nhiên, hiểu con không ai hơn mẹ. Phẩm vị của hắn làm sao qua mắt được Phong Nguyệt đâu.
Rất nhanh, hai vị thị nữ kia hai tay mang đồ lên, một người mang là y phục, người khác mang chính là trang sức. Đương nhiên, trang sức cho nam, đại loại như ngọc bội hay dây lưng.
Chứ nếu như là khuyên tai…
“Thiếu gia, mời cởi quần áo”. Dương Tuyết nghiêm túc nói.
“Ta…”.
“Ha ha, thiếu gia là xấu hổ sao?”. Dương Tuyết nhếch miệng cười.
“Ai xấu hổ? Ta không phải là lo lắng có người khác thấy ảnh hưởng không tốt sao”. Dương Phong mạnh miệng nói.
Do dự một chút, hắn liền đem quần áo trên người cởi ra, chỉ để lại một đầu quần trong tới đầu gối.
Dương Tuyết nhìn Dương Phong một chút, sau đó gật gù.
Thiếu gia mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng thân hình xác thực không tệ. Rất cân đối, lại tràn ngập mỹ cảm. Có điều hơi thấp một chút, chỉ có một mét bảy mấy.
Dù sao là người luyện võ, từ nhỏ đã được rèn luyện, 14 tuổi có chiều cao này cũng không có gì là lạ.
Dương Tuyết vẫy tay cho thị nữ mang đồ tới, nàng trợ giúp Dương Phong mặc quần áo vào.
Rất nhanh, bộ lễ phục liền mặc lên trên người hắn. Bên trong là một bộ nội y sát người, tà áo xẻ ngực, dưới thân mặc mộ chiếc quần dài, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo giống như là cổ đại, nhưng chỉ có một nửa bên trái.
Sau đó Dương Tuyết cầm dây lưng giúp hắn mang lên. Nàng đưa tay ra, cầm lên chiếc lược tại trên đầu hắn vuốt vuốt chải chải, một lát sau, một kiểu tóc đầy vẻ lãng tử được tạo ra.
Mái tóc của hắn vốn hơi dài, đây là do cha hắn ép buộc. Nếu không hắn tuyệt đối là cắt đầu đinh.
Cuối cùng chính là lấy ra miếng ngọc bội bên trên khắc chữ Phong gắn lên bên hông của hắn.
Nhìn mình trong gương, Dương Phong có chút giật mình.
Mặc dù hắn vẫn là hắn, nhưng mà nhìn qua lại giống một vị công tử cao quý vô cùng.
Hắn dám nói, chỉ riêng tạo hình này, tối hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm. Hơn nữa, chỉ riêng khí chất này cũng có thể lấn át bất kỳ người nào.
Mái tóc nếu như chỉ nhìn tạo hình thì có vẻ giống thiếu nữ, bởi vì tóc mai khá dài, nhưng mà xét về chỉnh thể lại vô cùng xinh đẹp. Không, dùng từ lãng tử mới đúng.
“Không tệ”. Dương Phong gật gù nói.
Hắn xác thực vô cùng hài lòng, tuy rằng không phải phẩm vị của hắn trước kia không tốt, nhưng so với hiện tại, xác thực kém rất xa.
“Thiếu gia, mời!”. Dương Tuyết đưa tay ra nói.
Dương Phong gật đầu, sau đó tiến về nơi mở tiệc.
…
Phong Nguyệt ở trong đại sảnh, nhìn người của những gia tộc Thiên Nam quận bên dưới đang thấp giọng trò chuyện, nàng không hề để ý chút nào. Mặc dù trong số những người này, có không ít người sau lưng nói xấu nàng, nhưng chỉ cần không phản bội, nàng hoàn toàn có thể nhắm mắt cho qua, chỉ cần không ở trước mặt nàng nói là được.
Rất nhanh, Dương Tuyết đi tới bên cạnh Phong Nguyệt thấp giọng nói.
Phong Nguyệt nghe xong liền gật đầu, sau đó nàng đứng dậy hướng về đám người nói.
“Các vị, hôm nay mời các ngươi tới, ta muốn giới thiệu cho các ngươi một người. Phong nhi, vào đi”.
Dương Phong từ bên ngoài bước vào.
Nhất thời, toàn bộ đám người đều xôn xao lên. Không có cách, khí chất cùng lễ phục trên người Dương Phong quá bắt mắt, thậm chí có thể nói là cao quý.
Không hấp dất ánh mắt người khác mới là lạ.
“Là hắn?!”.
“Long nhi, ngươi biết hắn?”.
“Đúng vậy, cha. Hắn chính là người lúc trước ta nói”.
“Là hắn? Ngươi cùng hắn quan hệ thế nào?”.
“Chỉ gặp mặt một lần, nhưng cũng không xảy ra xích mích gì. Có điều Hoàng Hạo Thiên ngày đó đắc tội hắn”.
“Vậy sao? Chờ tiến vào học viện, ngươi tốt nhất cùng hắn duy trì mối quan hệ tốt một chút. Ta cảm thấy Thiên Nam quận từ nay sẽ phải đổi chủ”.
“Cha, vì cái gì nói như vậy?”.
“Người này, thân phận tuyệt đối không đơn giản. Không, phải nói là, quận chủ, thân phận tuyệt đối không đơn giản. Chắc chắn không phải như lời đồn, ngươi thấy miếng ngọc bội bên hông của hắn sao? Thứ này cũng chỉ có một nơi sản xuất”.
“Thiên Không Thành?”.
“Không sai. Sau này chú ý một chút, tuyệt đối đừng đắc tội hắn”.
“Ta biết, cha”.
Phong Nguyệt thấy phản ứng của đám người, nàng vô cùng hài lòng nhẹ gật đầu. Xem ra hai ngày nay chuẩn bị không tệ, phản ứng này, đầy đủ để cho Phong nhi đánh ra danh tiếng của mình.
“Giới thiệu cho các vị, đây là Dương Phong, con trai ta”. Phong Nguyệt cao giọng nói.
Dương Phong đứng trước đài, hai tay ôm quyền nhẹ cúi đầu.
“Quả là thanh niên tài tuấn”.
“Dáng vẻ đường đường chính chính, không hổ là con của quận chủ đại nhân”.
Đám người nhao nhao bày ra thái độ.
“Không tệ, rất đẹp trai. Quận chủ đại nhân, người này… sẽ không phải là quận chủ ngài nuôi dưỡng chứ? Chẳng lẽ tin đồn ngài muốn chơi dưỡng thành là thật sao?”.
Ngay lúc này, một âm thanh bất đồng vang lên.