“Nhan nguyên giáo, nếu không lại cho hắn mang tới một ít dược dịch? Ta nghĩ hắn rất tình nguyện uống”. Phong Thiên ở gần đó cười nói.
“Cười cái gì? Còn không đứng lên tiếp tục luyện?”. Nhan Tử Huyên tức giận nói.
“Nhan nguyên giáo, nếu không cho mọi người nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại tiếp tục?”. Doanh Thiến đề nghị nói.
Nhan Tử Huyên nghe vậy nhìn quanh, thấy ai cũng mệt mỏi, nàng liền thuận nước đẩy thuyền đáp.
“Cũng được, biều chiều 2h tập hợp”.
Nói xong, Nhan Tử Huyên liền nhìn Dương Phong hừ một tiếng, sau đó liền quay người đi.
Đám người thấy vậy, lập tức liền bu lại xung quanh Dương Phong.
“Phong ca, mau nói, ngươi cùng Nhan nguyên giáo có chuyện gì?”.
“Đúng vậy, đúng vậy. Nhan nguyên giáo rõ ràng là quan tâm ngươi nha”.
“Các ngươi là đang yêu đương sao?”.
“Nguyên giáo cùng học viên, kích thích như vậy sao? Nếu không ta cũng thử một chút?”.
“Xì, gương nhà vệ sinh nát hết rồi hay sao? Ngươi không biết tự xem mình thế nào? Ngươi cũng so được với Phong ca?”.
“Đúng thế, béo thành cái dạng này, làm sao tự tin như vậy?”.
“Ta không phải đùa giỡn sao? Các ngươi nói vậy là có ý gì? Tin hay không ta hiện tại đè chết các ngươi?”.
“Ha ha, nghe đồn chấp pháp viện thích nhất mấy người như ngươi, muốn đi không?”.
“… Quấy rầy rồi”.
Đám người vui đùa nói chuyện với nhau, Dương Phong không có khí lực đáp lại họ. Hắn lúc này đã sớm mệt thành chó, nào có sức lực đi gia nhập vào.
“Các ngươi trở về tắm rửa đi, một thân mồ hôi cũng xúm lại, khứu giác tất cả có vấn đề sao?”. Phong Thiên nhịn không được bịt mũi xua tay nói.
Đám người nghe vậy lúc này mới nhận ra, đám nữ sinh tất cả đều hét lên một tiếng, sau đó vội vàng mang theo đồ đạc chạy trở về ký túc xá. Những người khác cùng nhanh chóng rời đi.
Dù sao trên thân họ, mồ hôi bốc lên thật đúng là không dễ ngửi chút nào. Nguyên năng tẩy rửa thân thể, mùi mồ hôi kia… đơn giản không cách nào chịu được.
“Phong ca, không phải ta muốn nói ngươi, nhưng ngươi liều mạng như vậy làm gì? Mặc dù trị số nguyên năng của ngươi là bảy, nhưng cũng không cần thiết liều mạng như vậy chứ?”.
“Trong một tháng bước vào Nguyên Đồ cảnh nhất trọng không tốt sao? Cần gì vội trong nhất thời?”. Phong Thiên vữa đỡ Dương Phong tiến về y viện vừa đi vừa hỏi.
“Có không? Đây không phải là bình thường sao?”. Dương Phong gãi đầu khó hiểu hỏi.
“… Phong ca, ngươi đối với hai chữ bình thường có hiểu lầm gì sao?”. Phong Thiên im lặng nói.
“Ha ha, không phải. Chẳng qua ta cảm thấy mình còn chưa đạt tới giới hạn, cho nên liền nếm thử duy trì lâu một chút. Cũng không phải liều mạng gì”.
“Ta là loại người gì ngươi còn không hiểu sao?”. Dương Phong bật cười nói.
“Hiểu thì hiểu, nhưng nhìn ngươi như vậy thật đúng là để cho người khác nghĩ khác, không trách ta được”.
“Muốn trở thành nguyên sư không phải đều như vậy sao? Dù sao không ép bản thân một chút, sao biết được tiềm năng mình tới mức nào? Ngươi cũng thử một chút đi, mặc dù rất mệt, nhưng sau đó hồi báo sẽ rất lớn. Ta có cảm giác chỉ cần thêm vài ngày nữa liền có thể bước vào Nguyên Đồ nhất trọng”.
“Nhanh như vậy? Ta thì thôi đi, thuận theo tự nhiên là được”.
Hai người tới y viện, sau khi được cung cấp dược dịch cùng dược vật bôi bên ngoài, hai người liền trở về ký túc xá. Chỉ là sau khi trở về, sắc mặt hai người đều không tốt lắm.
Bởi vì ký túc xá của họ trước đó có người tiến vào, đồ đạc có người động qua. Hơn nữa…
Phong Điêu của Dương Phong đã biến mất vô tung vô ảnh.
“Đáng chết! Người nào làm?!”. Phong Thiên tức giận quát lên.
“Báo cho nguyên giáo đi”. Dương Phong lạnh giọng nói.
“Ta bây giờ liền đi”. Phong Thiên nói xong liền chạy ra ngoài.
Dương Phong không có nghi ngờ người làm là Phong Thiên, bởi vì trong thời gian qua hắn có thể hiểu được Phong Thiên là loại người gì. Tuy rằng gia cảnh của Phong Thiên không bằng hắn, nhưng cũng không thiếu tiền, càng sẽ không làm trộm cắp.
Nếu không hơn bốn ngàn viên nguyên tệ hắn đặt dưới gối cũng chắc chắn sớm bị lấy đi, bởi vì Phong Nguyên biết rõ điều này.
Nếu Phong Thiên cần tiền, hắn hoàn toàn có thể lấy đi bốn ngàn viên nguyên tệ, so với trộm đi Phong Điêu càng an toàn hơn.
Một lát sau, Phong Thiên trở về, đi cùng hắn là Nhan Tử Huyên cùng một lão đầu.
“Dương Phong, Phong Thiên nói có người trộm Phong Điêu của ngươi, chuyện này là thế nào?”. Nhan Tử Huyên vội vàng hỏi.
“Ngươi gọi Dương Phong đúng không? Ta muốn biết ngươi tại sao có Phong Điêu? Thứ này cũng không phải người bình thường có thể có được. Hơn nữa tại sao sở hữu Phong Điêu, ngươi lại không cùng nó ký khế ước?”. Lão đầu đi bên cạnh Nhan Tử Huyên lên tiếng dò hỏi.
“Ta làm sao có Phong Điêu, cùng ngươi có quan hệ gì?”. Dương Phong lạnh lùng nói.
“Ngươi nói gì?”. Lão đầu ngẩn ra, âm thanh mang theo chút phẫn nộ cao giọng hỏi.
“Hàn lão, ngươi đừng tức giận. Phong Điêu là mẹ hắn tặng, cho nên mất đi Phong Điêu khiến hắn rất tức giận, ngài đừng cùng tiểu bối chấp nhất”. Nhan Tử Huyên vội vàng khuyên nhủ.
Nàng biết Hàn lão cũng không có ý xấu gì, chỉ là cảm thấy Phong Điêu không phải dùng tiền có thể mua được. Cho nên mới hỏi như vậy, cũng không phải nhắm vào Dương Phong.
“Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ trong nhà hắn không dạy hắn biết thế nào là tôn trọng trưởng bối sao?”. Hàn lão trầm giọng nói.
“Cha mẹ ta còn chưa tới lượt ngươi bàn luận. Đừng cậy già lên mặt. Học viện xuất hiện kẻ trộm, điều này hẳn là nên hỏi Thiên Nam Học Viện tính an toàn đến cùng thế nào, mà không phải đến đây chất vấn một học viên như ta”. Dương Phong cười lạnh nói.
“Thật cho rằng trong nhà có ít quyền thế là có thể muốn làm gì thì làm sao? Cha mẹ ngươi là ai? Có tin hay không lão phu đem họ bắt lại?”. Hàn lão tức giận quát.
“Mẹ hắn là quận chủ Thiên Nam Quận Phong Nguyệt”. Nhan Tử Huyên ở bên cạnh nói.
“Cho dù… ngươi nói gì?”. Hàn lão nói còn chưa xong liền ngẩn ra.
“Mẹ hắn là Phong Nguyệt”. Nhan Tử Huyên bình tĩnh nói.
Phong Thiên ở bên cạnh trợn tròn mắt, mặc dù đã sớm đoán được gia cảnh Dương Phong không tầm thường. Nhưng mà đánh chết hắn cũng không nghĩ tới Dương Phong lại là con của quận chủ.
Khó trách hắn cứ cảm thấy cái tên Dương Phong nghe qua ở đâu. Đây không phải là cái tên dùng ba ngày đi khắp Thiên Nam quận sao?!
“Khụ khụ. Cho dù là quận chủ cũng không được, nơi này là học viện, dù là quận chủ tới cũng phải theo luật. Chờ sau đó ta đi cho người điều tra”. Hàn lão ho khan nói.
“Ta sợ cha hắn biết sẽ đến đây gây chuyện”. Nhan Tử Huyên nói.
“Cha hắn?”. Hàn lão không cho rằng là đúng.
Quận chủ hắn còn e ngại một chút, dù sao bàn về thực lực ông ta không bằng quận chủ, nhưng mà phải biết, quận chủ là nữ. Cho nên, cha của Dương Phong cũng không phải nhân vật gì, nếu không chắc chắn sẽ không có chuyện để cho phu nhân của mình làm quận chủ.
“Cha hắn họ Dương, người Thiên Không Thành”. Nhan Tử Huyên liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ của ông ta, nàng liền lạnh nhạt nói.
“Thiên Không Thành? Họ Dương? Là Dương kia?”. Hàn lão chỉ chỉ lên trời dò hỏi.
“Thiên Không Thành có mấy người họ Dương đáng để ta nói sao?”. Nhan Tử Huyên đáp.
Hàn lão: …
“Dương Phong đúng không? Ngươi đừng vội, ta lập tức thông báo viện trưởng, chắc chắn sẽ bắt ra kẻ trộm. Nếu như là học viện, nhất định sẽ đuổi khỏi học viện. Loại người này không xứng ở lại Thiên Nam Học Viện”. Hàn lão gương mặt nghiêm túc nói, sau đó vội vã tiến về phía phòng viện trưởng.
Dương Phong: …
Phong Thiên: …
Nhan Tử Huyên: …