Nguyên Linh Đại Lục

Chương 55: Chương 55: Ta sợ sẽ mất đi các ngươi




“Tiểu Phong, ngươi làm sao lại biết được?”. Phong Nguyệt đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phong hỏi.

“Mẹ. Cái này hẳn là ta nên hỏi ngươi mới đúng. Vì cái gì ngươi không nói cho ta biết?”. Dương Phong bình tĩnh nhìn Phong Nguyệt hỏi.

“Ngươi vẫn chỉ là một đứa bé, biết những thứ này có thể làm gì?”. Phong Nguyệt nhìn hắn nói.

“Cho nên ngay cả quyền biết sự thật ta cũng không có sao?”.

“Ta không phải có ý này, ta…”.

“Được rồi, không cần giải thích”. Dương Phong đưa tay cắt đứt lời của Phong Nguyệt.

Những điều này hắn sớm đã biết, thời gian trước khi vào học viện hắn đã biết rồi. Nhưng hắn vẫn không có nói ra, một phần là vì trước đó hắn cho rằng cha hắn biết điểm này, nên hắn cũng không cần quan tâm, có quan tâm cũng không có tác dụng gì.

Một phần khác là vì hắn nghĩ rằng mẹ hắn sẽ nói cho hắn biết.

Nhưng mà hôm nay, hắn đem chuyện này nói ra, cũng không phải là đang chất vấn cái gì, chẳng qua chỉ là muốn nắm giữ thế chủ động mà thôi. Hắn không muốn gia đình hắn tiếp tục cái tình cảnh này nữa.

Nhìn thái độ của hắn như vậy, Phong Nguyệt cùng Dương Quân cũng không tiện nói cái gì.

“Phu nhân, canh giải rượu đã xong”.

Lúc này, Dương Tuyết đi lên, trên tay bưng lấy một chén canh mang lên.

“Tiểu Phong, mau uống đi”. Dương Quân nói.

Dương Phong nghe vậy nhìn chén canh Dương Tuyết mang lên, hắn cầm lên, không quan lúc này chén canh vẫn còn nóng, trực tiếp đem nó uống hết vào trong bụng.

“Thiếu gia, nóng!”.

Dương Tuyết còn chưa kịp ngăn cản thì Dương Phong đã uống hết rồi.

“Không sao. Mặc dù nóng, nhưng nó có thể giúp ta tỉnh táo một chút”. Dương Phong bình tĩnh nói.

Lúc này, trong đầu hắn đã hiện lên một ít khó chịu.

“Tiểu Phong, nói đi, ngươi muốn nói cái gì, hôm nay liền nói ra hết. Hôm nay, ta sẽ nghe ngươi nói”. Phong Nguyệt nhìn lấy Dương Phong nhẹ giọng nói.

“Mẹ, ngươi biết không. Câu nói này ta đã chờ rất nhiều năm”. Dương Phong lần nữa tự mình rót rượu, ly rượu cầm trên tay, ánh mắt nhìn lấy Phong Nguyệt nói, sau đó nâng ly lên uống sạch. Tiếp đó liền bình tĩnh nói.

“Mẹ, ngươi biết năm đó ngươi bỏ đi, điều này đả kích với ta như nào sao? Lão cha ở bên ngoài vì đế quốc chinh chiến, tại Dương phủ, ngoài ta ra cũng không có người nào khác”.

“Không đúng, là còn có một cái tỷ tỷ. Bất quá… lúc đó ta vì ngươi, cho nên đem nàng giống như không khí. Mặc cho nàng đối tốt với ta như nào, cùng ta nói bao nhiêu chuyện lý thú”.

“Ta vẫn chỉ đem những thứ này bỏ ngoài tai”.

“Bởi vì khi đó ta cho rằng, vì nàng, lão cha mới khiến ngươi tức giận, dẫn tới ngươi bỏ đi”.

Phong Nguyệt cùng Dương Quân im lặng nghe hắn nói.

Nhớ lại lúc đó, Dương Phong mới chỉ có 8 tuổi, Phong Nguyệt liền có chút hối hận.

Tiểu Phong khi đó mới chỉ có 8 tuổi, không có ai làm bạn, chỉ có thể ở trong Dương phủ đi tới đi lui, giống như một con chim mới mọc lông bị nhốt trong lồng. Rất muốn tập bay nhưng lại không có cha mẹ ở bên cạnh giúp đỡ.

Có lẽ may mắn duy nhất là Dương Phong là người xuyên việt, nếu không đổi lại là một đứa bé bình thường, e rằng tâm lý sớm đã vặn vẹo rồi.

“Khi đó, ta thực sự tức giận. Thậm chí còn cùng lão cha to tiếng, thậm chí còn từng sinh ra một tia hận ý đối với Dương Khinh Tâm”.

Dương Quân nghe vậy nội tâm hiện lên vẻ kinh hãi.

“Lão cha, nếu như ta thật muốn giết Dương Khinh Tâm, ta có vô số biện pháp, càng sẽ không chờ tới bây giờ. Nếu ta đối với nàng có sát tâm, lúc này mộ của nàng cỏ xanh đã cao tới vài mét rồi”. Dương Phong thấy biểu hiện kinh hãi của Dương Quân liền cười khẩy nói.

“Tiểu Phong, ngươi…”.

“Yên tâm, mặc dù ta còn không tiếp nhận nàng, nhưng mà ta đối với nàng cũng không có hận ý gì. Dù sao nàng cũng chỉ là một người đáng thương. Mười tuổi liền mất mẹ, 10 năm mới biết mặt cha”.

“Càng vì cố gắng để ta không tức giận, không hận nàng mà làm rất nhiều thứ ngu ngốc. Thậm chí còn có lần vì muốn làm ta cười mà làm mình bị thương”. Dương Phong liếc mắt nói.

“Còn có chuyện này?”. Dương Quân kinh ngạc hỏi.

“Ha ha. Lão cha, ngươi thật đúng là một người cha không xứng chức. Nếu như không quan tâm, ngươi mang nàng về Dương phủ làm gì? Là cảm thấy áy náy với nàng? Vẫn là muốn cứu vãn hình tượng của mình?”. Dương Phong cười nhạt hỏi.

Nói thật, nhiều lúc hắn thật sự muốn mắng chửi cha hắn. Bởi vì Dương Quân quả thực không xứng chức một người cha. Mặc dù hắn công vụ quấn thân, nhưng không có nghĩa vì chuyện này mà không quan tâm lấy hắn cùng Dương Khinh Tâm.

“Tiểu Phong, ta cũng không phải không quan tâm các ngươi. Mà là…”.

“Mà là muốn công thành danh toại phải không?”.

“Tiểu Phong, ngươi rất hiểu chuyện, ngươi biết ta không phải người như vậy”. Dương Quân hơi cay mày nói.

“Đúng vậy, ngươi không phải. Vậy chúng ta đâu?”. Dương Phong cười khẩy nhìn Dương Quân hỏi.

“Ngươi có ý gì?”.

“Ta khi đó mới 8 tuổi, ròng rã 6 năm, ngươi tự hỏi mình về nhà được mấy lần? Dương Khinh Tâm lúc đó cũng chỉ có 10 tuổi. Một tiểu nha đầu lại có thể hiểu chuyện cái gì?”.

“Nàng biểu hiện chẳng qua là do sợ sệt, cố ý biểu hiện ra bộ mặt giả tạo mà thôi”.

“Lão cha, chẳng lẽ ngươi nghĩ một đứa bé 8 tuổi cùng 10 tuổi, sống tại Dương phủ liền phải biết tự mình hiểu chuyện? Hay là cho rằng sống tại Dương Phủ nhiều liền có thể khai khiếu, bách sự tự thông?”. Dương Phong trào phúng hỏi.

“Ta…”.

Dương Quân nhất thời không phản bác được.

“Ngươi chờ đó cho ta”. Phong Nguyệt ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Dương Quân: …

Mẹ nó, xem ra cuộc sống sau này sẽ khổ rồi.

“Mẹ. Ta còn chưa có nói ngươi đâu”. Dương Phong liếc nhìn Phong Nguyệt nói.

“Ta thế nào?”. Phong Nguyệt nhíu mày hỏi.

“Theo ta biết, ngươi hẳn là biết mẹ của Dương Khinh Tâm sớm đã chết rồi chứ? Hơn nữa lão cha cũng không biết tồn tại của Dương Khinh Tâm. Cho nên sau khi biết Dương Khinh Tâm là con mình, lại thêm mẹ của Dương Khinh Tâm chết, cho nên mới đem nàng mang về”.

“Điều này, ngươi biết, phải không?”. Dương Phong hỏi.

“… Đúng vậy”. Phong Nguyệt im lặng một chút rồi đáp.

Dương Quân nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Phong Nguyệt. Ông ta vẫn cho rằng Phong Nguyệt là vì mình không đến tìm nàng, cho nên mới tức giận.

Nhưng lại không nghĩ tới, chuyện này nàng đã sớm biết. Nhưng mà… nếu như biết, nàng vì cái gì…

“Lão cha. Không cần kinh ngạc. Đây chính là nữ nhân”. Dương Phong cười nhạt nói.

“Nữ nhân thế nào? Lão nương sinh ra ngươi, ngươi liền dám nói ta như vậy?”. Phong Nguyệt tức giận hỏi.

“Đúng vậy. Là ngươi sinh ra ta, ngươi thấy lão cha bên ngoài có con riêng, cho nên cảm thấy mình bị nhục nhã, trong lúc tức giận liền bỏ đi. Trốn đến nơi này, chịu tháng ngày khổ cực, mất ăn mất ngủ, sợ trước lo sau. Phải không?”. Phong Nguyệt khinh thường nói.

Phanh!

Phong Nguyệt nhịn không được vỗ bàn một cái, nàng bị thái độ của Dương Phong chọc tức.

“Tiểu Phong!”. Dương Quân cũng không nhìn nổi liền khẽ nhíu mày nhắc nhở.

Nào có người con nào cùng cha mẹ mình nói chuyện như vậy.

“Sao thế? Ngươi tức giận liền có thể bỏ nhà ra đi, bỏ lại đứa con 8 tuổi của mình không quản nó sống hay chết, không quản nó sống ra sao. Mà ta cảm thấy uỷ khuất, nói một chút lời khó nghe liền không được phải không?”.

“Hoặc chờ vài năm sau, khi mà ta trưởng thành rồi lại nói mấy lời này, lúc đó mới phù hợp sao?”. Dương Phong cười nhạt hỏi.

Bốp!

Dương Quân nhịn không được trực tiếp cho hắn một cái tát. Nhưng mà sau đó ông ta liền hối hận.

“Tiểu Phong, ta…”.

Dương Quân muốn nói gì đó, nhưng mà lúc này, Dương Phong lại nở ra nụ cười.

“Lão cha, ngươi thật đúng là động thủ nha?”. Dương Phong vừa xoa mặt vừa cười nói.

“… Tiểu Phong, ngươi điên rồi phải không?”. Dương Quân nhìn thấy thái độ của hắn, nội tâm mới thở ra một hơi.

Ông ta thật đúng là sợ Dương Phong sẽ vì một cái tát này mà nổi điên lên. Lúc đó thật sự khó mà thu tràng.

“Lão cha, ta không phải trẻ con. Không nói những lời kia, các ngươi sẽ nguyện ý nhìn vào sự thật sao? Ta đủ thành thục để khống chế tốt cảm xúc của mình, cũng đủ trưởng thành để phán đoán được đúng sai”.

“Cái ta muốn, là các ngươi thẳng thắn với nhau, giống như những lời vừa rồi của ta. Mà không phải vì chút mặt mũi, vì một điểm hiểu lầm nhỏ mà xích mích với nhau”.

“Bởi vì ta sợ…”.

Nói tới đây, gương mặt Dương Phong hiện lên vẻ nghiêm túc, hắn nhìn lấy hai người, sau đó chậm rãi nói.

“Ta sợ sẽ mất đi gia đình này, ta sợ sẽ mất đi các ngươi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.