Nguyên Linh Đại Lục

Chương 39: Chương 39: Tiểu Yến Tử, Tiền Gia Long




“Mặt là cái gì? Có ăn được không?”.

Đối mặt với khiêu khích, Tiểu Yến Tử chẳng hề quan tâm, ngược lại còn thẳng thừng thừa nhận.

Dương Phong nhìn qua, người lên tiếng là một nam tử, cũng không biết là năm mấy, có điều hắn lại có cảm giác, người này cũng không phải đang nhắm vào nữ nhân này.

Ngược lại giống như… cố ý gây chú ý.

“Đương nhiên có thể, nếu dám muốn bán, ta liền dám mua”. Nam tử kia mỉm cười nói.

“Ha ha, ngươi mua nổi sao?”. Tiểu Yến Tử bĩu môi nói.

“Sư đệ, đừng nghe nàng. Nàng chính là muốn hố tiền của ngươi. Ngươi tuỳ tiện tìm người khác đều có thể giúp ngươi, không cần thiết tốn tiền làm gì. Nếu cần, ta có thể giúp ngươi”. Nam tử kia nhìn về phía Dương Phong nói.

“Ngươi là…”. Dương Phong nghi ngờ hỏi.

Hắn cùng người này vốn không quen, vì cái gì người này muốn giúp hắn?!

“Quên giới thiệu, ta là Tiền Gia Long, học viên năm ba”. Nam tử kia mỉm cười nói.

“Ê, họ Tiền, ngươi đây là có ý gì? Người là ta phát hiện trước, ngươi cũng đừng cùng ta tranh đoạt”. Tiểu Yến Tử thấy vậy tức giận nói.

“Không thể nói như vậy, vị sư đệ này còn không có đáp ứng đâu, ngươi cũng không thể không nói lý lẽ chứ”. Tiền Gia Long cười nói.

“Lăn đi. Đừng tưởng ta không biết ý nghĩ của ngươi”. Tiểu Yến Tử trừng mắt nói.

“Cái đó… có thể nói cho ta biết là có chuyện gì sao?”. Dương Phong nhìn hai người tranh cãi khó hiểu nói.

“Phong sư đệ, ngươi cũng đừng dính tới hai người này, nếu không ngươi nhất định sẽ bị kẹp chết”.

Ngay tại lúc này, một âm thanh nữ tử khác lên tiếng.

Đám người nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử đi tới. Người này không ai khác chính là Dạ Nguyệt.

“Dạ Nguyệt?”. Dương Phong vô thức bật thốt.

“Dạ ma đầu, ngươi có ý gì?”. Tiểu Yến Tử tức giận đi tới chất vấn.

“Ta nói gì ngươi nghe không hiểu? Chuyện giữa hai người các ngươi, người nào không biết? Ngươi giúp hắn, còn không phải biết hắn là ai sao? Muốn lôi kéo hắn liền nói thẳng, dùng thủ đoạn như vậy không cảm thấy rất thấp kém sao?”. Dạ Nguyệt lạnh nhạt nói.

“Ngươi!”.

Tiểu Yến Tử muốn nói tiếp, nhưng mà bị Tiền Gia Long kéo lại.

“Nguyệt sư muội, không cần thiết nói nặng lời như vậy chứ? Chúng ta lại không có ác ý”. Tiền Gia Long nói.

“Ác ý hay không ta không quan tâm, đừng tới phiền hắn”. Dạ Nguyệt lạnh lùng nói.

“Ha ha, Dạ ma đầu, ngươi đây là thế nào? Xuân tâm bạo phát sao? Thế nào? Nhìn hắn thuận mắt? Nhìn không ra người như ngươi cũng biết yêu đương”. Tiểu Yến Tử nhếch miệng cười lạnh nói.

“Ngươi lập lại lần nữa?”. Dạ Nguyệt híp mắt lại, trân thân phát ra khí thế mạnh mẽ, giống như thể nếu Tiểu Yến Tử nói thêm một lời không đúng, nàng liền dám động thủ.

Dương Phong nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi nheo lại. Sau đó liền trực tiếp quay người đi vào bên trong.

“Này, ngươi làm sao lại bỏ đi?”. Tiểu Yến Tử thấy Dương Phong muốn đi liền lập tức chạy tới ngăn lại.

“Sư tỷ, ta tới là để tìm vũ khí, không phải tới nghe các ngươi cãi nhau. Được chứ? Mấy ngày tới ta liền phải tham gia tỉ thí, nào có thời gian ở đây nghe các ngươi cãi nhau”. Dương Phong nhún vai nói.

“Không được, chuyện còn chưa có nói rõ ràng, ngươi không thể đi”. Tiểu Yến Tử nói.

“Sư tỷ, ngươi có chút quá đáng”. Dương Phong nhíu mày nói.

“Ngươi chính là không thể đi, chờ ta cùng nàng nói xong, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm vũ khí ưng ý. Nhưng hiện tại không được”. Tiểu Yến Tử trừng mắt nói.

Dương Phong: …

“Ngươi không quản một chút sao?”. Dạ Nguyệt nhìn về phía Tiền Gia Long hỏi.

“… Ta cũng muốn, nhưng ngươi biết tính cách nàng thế nào”. Tiền Gia Long bất đắc dĩ nói.

“Thật vô dụng”. Dạ Nguyệt liếc mắt nói, sau đó liền đi tới kéo lấy tay Dương Phong nói.

“Đi thôi, ta mang ngươi đi chọn vũ khí”.

“Không được, hắn là của ta”. Tiểu Yến Tử kéo lại tay Dương Phong rồi nhìn Dạ Nguyệt trừng mắt nói.

“Ta nói hai vị, có thể buông ta ra sao? Chuyện giữa các ngươi, đừng có kéo ta vào. Có thể chứ?”. Dương Phong cau mày nói.

“Nói thế nào ngươi cũng không được đi theo nàng. Ai cũng có thể, nhưng nàng không được”. Tiểu Yến Tử cắn răng nói.

“Tiểu Yến Tử, ngươi náo đủ chưa? Không thấy mất mặt sao? Nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ xem, có giống đang cùng người khác tranh đoạt nam nhân hay không?”. Tiền Gia Long nhịn không được quát lên.

Tiểu Yến Tử ngẩn ra, sau đó mới nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy tay Dương Phong, nàng giật mình vội vàng đem hắn buông ra.

“Ta… ta chỉ là…”. Tiểu Yến Tử nhìn Tiền Gia Long muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

“Sư huynh, đã ngươi có thể quản vị sư tỷ này, vậy làm phiền ngươi”. Dương Phong nhìn Tiền Gia Long nói.

“Sự đệ, thật không tiện, để ngươi gặp rắc rối, mong rằng thứ lỗi cho”. Tiền Gia Long cười làm lành nói.

Dương Phong nhẹ gật đầu, ra hiệu không có chuyện gì. Dù sao hắn cũng không quá để ý, chỉ là không muốn bị dính vào giữa hai nữ nhân này.

Nếu như là “tranh đoạt tình nhân”, hắn còn có thể nhịn, hắn là người, có thất tình lục dục, Tiểu Yến Tử cùng Dạ Nguyệt đều xinh đẹp như vậy, ai bị kẹp ở giữa cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc phiền não. Nhưng mà…

Vì chuyện không liên quan tới mình mà bị kéo vào thực sự là khó chịu.

Lại nói, hắn cũng không có cảm tình gì với Tiểu Yến Tử, nhìn ra được Tiền Gia Long cùng Tiểu Yến Tử có quan hệ không đơn giản. Cũng không cần tiếp tục cùng nàng dây dưa.

Mặc dù hắn không sợ, nhưng hắn ngại phiền phức.

Dạ Nguyệt thấy vậy liền lập tức kéo lấy tay Dương Phong đi vào bên trong.

“Chậc chậc, Dạ ma đầu lại nắm tay nam nhân, thực sự là trướng kiến thức”.

“Ai nói không phải đâu. Bất quá tên tiểu tử kia có điểm nào hấp dẫn sao? Vì cái gì Dạ ma đầu lại đi cùng hắn?”.

“Hắn đẹp trai”.

“Chẳng lẽ ta không đẹp trai sao?”.

“Nếu không có gương, có thể tiểu ra đất, cầm đèn tự mình soi”.

“… Nhưng thực lực ta mạnh hơn hắn”.

“Hắn là năm nhất, ngươi là năm hai. Hắn là thiên tài, ngươi không phải”.

“Ngươi nói chuyện có thể êm tai một chút không?”.

“Không thể”.

“… Thô bỉ”.

“Lăn”.

Đám người bàn luận xôn xao.

Cũng không có mấy việc cẩu huyết như trong “truyền thuyết”. Đương nhiên, ngoại trừ tên Hồ Hiểu Đông kia.

“Sư tỷ, có thể dừng lại được rồi”. Dương Phong bất đắc dĩ nói.

Dạ Nguyệt nghe vậy mới dừng lại, sau đó đem cánh tay Dương Phong bỏ ra rồi nói.

“Ngươi sau này tốt nhất không cần cùng nữ nhân kia có qua lại, nàng là người đã có hôn ước, ngươi thân là người của phủ quận chủ, đừng để lời ra tiếng vào, sẽ rất mất mặt”.

“Không phải. Sư tỷ, ta cùng ngươi cũng không có quan hệ gì, ta cùng người nào tiếp xúc không có liên quan tới ngươi chứ?”. Dương Phong ngẩn ra hỏi.

“Ngươi không phải nói thích ta sao?”.

“… Đó là cảm giác. Nhưng sư tỷ ngươi không phải nói bỏ ý định này đi sao? Chẳng lẽ còn không thể cho ta quyền lợi thích người khác?”.

“Ngươi thích nữ nhân kia?”.

“Không phải”.

“Vậy không phải xong, chẳng lẽ lời của ta không đáng để ngươi coi trọng sao? Nam nhân các ngươi không phải vì truy cầu nữ nhân đều sẽ nghe theo sao?”.

Dương Phong: …

Nếu không phải biết nàng chưa từng yêu đương, hắn nhất định phải cách xa nàng một chút.

Lời nói này, đơn giản…

Quên đi.

“Được, ta nghe ngươi. Bất quá, sư tỷ, hiện tại có thể mang ta đi chọn vũ khí sao? Vài ngày tới ta liền phải tham gia tỉ thí, mà những vũ khí ở phòng tu luyện quá rác rưởi, ta dùng không được”. Dương Phong nói.

“Ngươi muốn dùng binh khí gì? Đao? Vẫn là…”. Dạ Nguyệt dò hỏi.

“Kiếm, ta thích dùng kiếm”. Dương Phong đáp.

“Đi theo ta”.

Dạ Nguyệt nghe vậy liền nói, sau đó liền dẫn đường.

Dương Phong đi theo sau lưng, thuận tiện quan sát xung quanh. Có điều trên đường có không ít người nhìn lấy họ, những ánh mắt này đều mang theo vẻ quái dị.

Bất quá hắn cũng không quan tâm, rất nhanh, hai người họ liền đi vào một căn phòng rất lớn. Nơi này khắp nơi đều là kiếm, đủ mọi hình dáng, đủ mọi kích thước.

“Nơi này là phòng để kiếm, mỗi một thanh kiếm nơi này đều do chế tạo sư của học viện chế tạo ra. Ngươi có thể chọn ra thứ mình thích, nhưng mà giá tiền cũng không rẻ”.

“Ngươi phải biết để rèn ra một thanh kiếm tốn rất nhiều tinh lực cùng nguyên liệu. Bất quá, đối với ngươi mà nói hẳn là không đáng giá gì”. Dạ Nguyệt nói.

Dương Phong nhẹ gật đầu, hắn đi tới quan sát xung quanh. Tiện tay cầm lấy một thanh kiếm gần nhất, sau đó nhẹ vung vẩy một chút.

Lông máy hắn hơi nhíu lại, hắn có cảm giác thanh kiếm này không dùng được.

“Ngươi luyện kiếm pháp đến tầng thứ nào rồi?”. Dạ Nguyệt thấy Dương Phong nhíu mày, nàng liền đoán ra được vấn đề.

“Hẳn là bước vào kiếm hình. Ta cũng không phải rất rõ ràng”. Dương Phong đáp.

“Kiếm hình? Người nào dạy cho ngươi biết?”. Dạ Nguyệt nhíu mày hỏi.

Dương Phong: …

Có vẻ như hắn nói ra lời không nên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.