Nguyên Linh Đại Lục

Chương 62: Chương 62: Tới Cẩm gia




“Quận chủ, ta có thể… hỏi một câu không?”. Cẩm Nam lúc này đột nhiên lên tiếng hỏi.

Phong Nguyệt hơi nhướng mày, nàng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười nói.

“Có thể”.

“Cái đó… quận chủ, tại sao… lại là ta?”.

“Bởi vì ta nhìn ngươi thuận mắt”. Phong Nguyệt mỉm cười đáp.

Chỉ là nhìn gương mặt Cẩm Nam lúc này cũng không có hiện lên vẻ hứng khởi hay gì cả. Có, chỉ là một vẻ mặt đắn đo suy nghĩ không thôi. Thấy vậy, Phong Nguyệt liền hứng thú hỏi.

“Thế nào? Ngươi không tin?”.

“Ta…”.

“Nói thật!”.

“Đúng… đúng vậy, quận chủ”.

“Ha ha, lòng phòng bị cũng rất cao. Ta an tâm. Bất quá, ta nói là lời nói thật. Đương nhiên, cũng không phải là toàn bộ”. Phong Nguyệt bình thản nói.

“Quận chủ, ta không hiểu”.

“Rất đơn giản. Bất quá, cái này còn cần ngươi phải tự mình nhìn ra. Đây xem như là ta khảo nghiệm đối với ngươi. Yên tâm, không phải là chuyện xấu gì”.

Cẩm Nam nghe vậy nhất thời không biết nên nói cái gì. Dù sao nàng mới chỉ có 15 tuổi, kinh nghiệm thật sự thiếu thốn tới mức quá đáng thương, làm sao có thể nhìn ra được mục đích thực sự của Phong Nguyệt được.

“Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều. Trở về nghỉ ngơi đi, ngươi cũng không muốn ngày mai dùng đôi mắt thâm quầng tới Cẩm gia chứ?”. Phong Nguyệt mỉm cười nói.

Cẩm Nam nghe vậy mới đứng dậy, cùi chào xong liền rời khỏi phòng, trở lại căn phòng mà Dương Tuyết sắp xếp cho mình.

Mặc dù nàng không ngại, nhưng mà nếu như mang đôi mắt thâm quầng tới Cẩm gia, e rằng sẽ rất nhiều người cho rằng đêm qua nàng tại phủ quận chủ trải qua cái gì “không đứng đắn”.

Tuy nàng không quan tâm, nhưng cũng phải suy nghĩ cho phủ quận chủ, nghĩ cho Dương Phong. Nàng cũng không muốn chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng tới danh tiếng của Dương Phong cùng phủ quận chủ.

Dù sao, quận chủ đã hứa hẹn với nàng nhiều như vậy, lại không cần nàng bỏ ra cái gì. Nếu thật để danh tiếng phủ quận chủ bị xấu đi, nàng quả thực không có mặt mũi nhận những ân huệ kia mà quận chủ cho nàng.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là do nàng nghĩ nhiều mà thôi.

Dù cho có ý kiến, cũng không có người dám nói cái gì. Lại nói, Cẩm Nam không có cùng nam nhân nào khác có quan hệ mờ ám, càng không cùng đại gia tộc nào có quan hệ qua lại.

Dù cho Dương Phong có đem Cẩm Nam thế nào, nhiều nhất người khác cũng chỉ dám nói Dương Phong háo sắc mà thôi. Nào ảnh hưởng được danh tiếng gì.

Hơn nữa, có lẽ người ảnh hưởng nhất là Cẩm Nam, mà không phải Dương Phong. Bởi vì địa vị còn ở đó, người khác sẽ nhắm ngay Cẩm Nam nói rằng nàng hồ ly tinh cái gì, trèo cao cái gì…

Cho nên nói, Cẩm Nam vẫn còn quá trẻ tuổi.



“Mẹ, ngươi thật đúng là mẹ ruột ta. Có người nào hố con như ngươi sao?”. Dương Phong nghe được Phong Nguyệt muốn hắn tới Cẩm gia, hắn liền bất lực chửi bậy nói.

Thật sự.

Hắn thật đúng là lần đầu nhìn thấy có người mẹ nào lại hố con trai mình như vậy.

Đây là muốn để hắn làm hoàn khố đệ tử sao? Vì mỹ nhân ra mặt?!

Mẹ nó!

Không cần nghĩ cũng biết, mẹ hắn tuyệt đối là cố ý. Hắn dám cam đoan sau ngày hôm nay, tin tức này sẽ truyền ầm khắp cả Thiên Nam quận. Mà mục đích mẹ hắn làm như vậy cũng chỉ có một, chính là để cho hắn biết khó mà lui, không nên lại cùng Dạ Nguyệt lại có quan hệ gì.

Nếu không, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Hôm nay tới Cẩm gia, ngày mai hắn mang Dạ Nguyệt tới phủ quận chủ. Đây là muốn cho hắn một gõ đó nha.

Bày ra một người mẹ như vậy, cũng không biết nên vui hay buồn.

“Thế nào? Không vui?”. Phong Nguyệt như cười như không nhìn hắn nói.

“Đương nhiên không vui. Mẹ, không có ai hố con mình như thế có được hay không? Lại nói, ta còn chưa có người yêu đâu, ngươi để ta làm như này, sau này ta làm sao tán… khụ khụ, làm sao tìm được người yêu”.

Dương Phong muốn nói tán gái, nhưng mà bị ánh mắt đầy “sát khí” của Phong Nguyệt trấn trụ, hắn chỉ có thể ho khan hoá giải lúng túng nói.

“Đừng ở đó mà than trách. Lão nương nuôi ngươi tới từng này, chưa bắt ngươi làm cái gì. Bây giờ để ngươi đi làm chút chuyện nhỏ cũng không được đúng không?”. Phong Nguyệt trừng mắt nói.

“Không phải, mẹ. Ngươi đến cùng muốn cái gì?”.

“Ngươi đoán xem”.

“Mẹ. Ta thật sự là… ngươi không thể nói thắng được sao? Cần thiết dùng chiêu trò này không?”. Dương Phong bất lực đỡ trán nói.

“Ngươi nói gì ta không hiểu. Thời gian bây giờ cũng sắp tới, ngươi mang theo người tới Cẩm gia đi. Giải quyết thế nào ngươi quyết định là được”. Phong Nguyệt lựa chọn giả ngu nói.

Nói xong, Phong Nguyệt liền quay người đi, bỏ lại Dương Phong đứng ngẩn ra tại đó.

Dương Phong nhìn Phong Nguyệt cứ đi như vậy, hắn quả thực là im lặng tới cực điểm. Đứng một lúc, Dương Phong mới bất đắc dĩ quay người đi tìm Dương Tuyết để nàng đi triệu tập người.

Một lát sau, mấy chục người triệu tập đứng ở cửa, Dương Phong lúc này mới mang theo Cẩm Nam đi ra ngoài.

“Phong ca, làm sao lại… nhiều người như vậy?”. Cẩm Nam thấy đám người đứng chờ ở cổng, nàng liền ngẩn ra hỏi.

“Đương nhiên là đi trấn tràng. Chẳng lẽ ngươi cho rằng một mình ta là có thể để cho Cẩm gia cúi đầu sao?”. Phong Nguyệt liếc mắt nói.

“Ta…”.

“Được rồi, đừng để ý nhiều. Lát nữa ngươi tốt nhất đừng có hành động theo cảm tình. Mọi chuyện để ta giải quyết”.

“Vâng, Phong ca”.

Dương Phong mang theo Cẩm Nam đi lên nguyên xa, sau đó liền khởi hành tới Cẩm gia.

Mang theo mấy chục người chạy băng băng trên đường, những người đi đường đều sợ hãi tránh qua hai bên. Cũng không phải là do tốc độ nguyên xa chạy nhanh, mà là tiêu ký của phủ quận chủ quá rõ ràng.

Hơn nữa Dương Tuyết tại Thiên Nam quận rất nổi danh, nàng là hồng nhân bên cạnh quận chủ, rất ít người không biết nàng.

Người như vậy lại làm phu xe, người bên trong thân phận cao quý cỡ nào cũng không cần nói. Loại người này, không phải là người mà họ có thể đụng.

Một lúc lâu sau, họ liền dừng lại ở trước cửa Cẩm phủ.

“Thiếu gia, đã đến nơi”. Dương Tuyết ở bên ngoài nhẹ giọng nói.

Dương Phong nghe vậy liền mang theo Cẩm Nam đi xuống.

Nhìn Cẩm phủ trước mặt, Dương Phong đi tới.

Ngay sau đó, hai tên gác cổng đi tới ngăn lại.

“Dừng lại”.

Xoạt!

Không cần Dương Phong ra lệnh, Dương Tuyết liền vung cước một cái, hai tên kia liền bị đá bay ra hai bên.

“Đi vào”. Dương Phong bình thản nói.

Ầm!

Đám người xông cửa vào bên trong.

“Cái gì mà ồn ào vậy?”. Cẩm Minh từ bên trong đi ra cau mày quát, chỉ là khi nhìn thấy mấy người Dương Phong, lại nhìn về phía Cẩm Nam, sắc mặt ông ta trầm xuống quát.

“Cẩm Nam! Ngươi muốn tạo phản đúng không?”.

“Chuyện gì xảy ra?!”.

Lúc này, bên trong cũng có vài người đi ra.

“Cẩm Nam? Ngươi mang theo mấy người này về là có ý gì?”. Nữ nhân từ trong đi ra, thấy được mấy người Dương Phong liền cau mày hỏi.

Nữ nhân này gọi Lý Yên, Cẩm gia phu nhân. Bên cạnh nàng còn có cả Cẩm Thiên cùng Cẩm Yến, là đệ đệ cùng muội muội của Cẩm Nam. Đương nhiên, đó chỉ là trước kia, bây giờ thì không phải.

“Cẩm Nam, mẹ ta đang hỏi ngươi đâu, ngươi điếc sao”. Cẩm Thiên trừng mắt quát.

“Cẩm Nam, ngươi muốn làm gì?”. Cẩm Minh cảm thấy không đúng lắm, ông ta đi tới một bước, ánh mắt dò xét mấy người Dương Phong, sau đó mới nhìn Cẩm Nam hỏi.

“Ta tới lấy lại di vật của cha mẹ ta”. Cẩm Nam hít sâu một hơi rồi đáp.

“Ngươi… ngươi…”. Cẩm Minh nghe vậy nhất thời ngây ra như phỗng.

Đứng bên cạnh ông ta, Lý Yên cũng không kém hơn bao nhiêu. Hai người vẻ mặt đều lộ ra vẻ sững sờ cùng kinh hãi.

Nàng làm sao biết?!

“Cha, Nam tỷ nói vậy… là có ý gì?”. Cẩm Yến ngẩn ra hỏi.

Nàng là người nhỏ tuổi nhất, bây giờ nàng mới chỉ có 10 tuổi, có nhiều chuyện nàng cũng không hiểu. Hơn nữa, mấy người Cẩm Minh đối xử tệ với Cẩm Nam, nàng cũng không có nghĩ nhiều.

Bởi vì lấy độ tuổi của nàng cũng chỉ xem đó như là vui đùa, dù sao sau mỗi lần, Cẩm Nam đều cố rặn ra nụ cười với nàng, cho nên Cẩm Yến cũng không có hiểu đến cùng cha mẹ cùng ca ca mình đối xử với Cẩm Nam tệ bạc thế nào.

Ngày hôm trước khi Cẩm Nam trở lại, gặp mặt ở quán rượu kia. Mặc dù nhỏ tuổi, nhưng lúc này nàng cũng đã có một ít nhận thức, chỉ có điều nàng chỉ nghĩ rằng Cẩm Nam làm chuyện gì đó khiến cha mẹ nàng tức giận mà thôi.

Hiện tại Cẩm Nam lại nói trở lại lấy “di vật của cha mẹ”, lại thêm phản ứng của Cẩm Minh cùng Lý Yên, nàng ẩn ẩn có cảm giác sợ hãi hiện lên.

Chẳng lẽ…

“Cái rắm tỷ tỷ, nàng vốn không phải người Cẩm gia, nàng chỉ là được cha mẹ nhận nuôi mà thôi”. Cẩm Thiên ở bên cạnh cao giọng nói.

“Ngươi ngậm miệng cho ta!”. Cẩm Minh nhịn không được quát lớn.

“Ta nói sai sao? Lúc trước ta rõ ràng nghe được các ngươi nói chuyện. Còn bảo sau này tìm cơ hội nói cho Cẩm Nam, còn để Cẩm Nam làm tiểu thiếp cho ta. Chẳng lẽ ta nói sai?”. Cẩm Thiên cãi lại.

“Ngươi!”. Cẩm Minh tức giận giơ tay lên muốn cho hắn một cái tát, nhưng mà lại không có hạ thủ được.

Bởi vì Cẩm Thiên là đứa con ông ta yêu thương nhất. Hơn nữa, hắn nói cũng không có sai. Chỉ là nói chuyện này ra vào lúc này…

Bốp bốp bốp!

Ngay lúc này, âm thanh vô tay vang lên. Đám người nhìn qua, chỉ thấy Dương Phong đưa tay lên vỗ mấy cái, khoé miệng nở ra nụ cười lạnh nói.

“Quả nhiên tính toán chu toàn. Để Cẩm Nam làm tiểu thiếp cho con trai ngươi, là muốn đem toàn bộ tài sản cha mẹ Cẩm Nam để lại nuốt sạch nha, thực sự là giỏi tính toán”.

“Ngươi là ai? Chuyện của Cẩm gia mắc mớ gì tới ngươi?”. Lý Yến tức giận nhìn Dương Phong quát.

Dương Tuyết ở phía sau cau mày muốn đi lên, nhưng mà bị Dương Phong cản lại.

Lúc này cũng chưa tới lúc bại lộ thân phận, hắn còn thật muốn xem xem, Cẩm gia hạn cuối đến cùng là như nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.