CHƯƠNG 29-30
Băng hà? 5 năm rồi… Hôm nay… Lý Hồng Huyên đã chết.
Dưới hoàng tuyền, giữa thiên không, trên cầu đoạn hồn, trong màn sương trắng mờ ảo, họ tìm thấy nhau, nở nụ cười tươi…
Có lẽ, hạnh phúc của bọn họ giờ mới tới.
Trong phòng một mảng yên tĩnh. Nhị sư phó bình thường ưa náo loạn, hiện tại cũng im lặng. Dường như mọi người đều đang mải đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Đôi lông mày của Tiêu Nam đã nhíu lại rất lâu.
“Vậy biết ai là hoàng đế kế tiếp?” Tiêu Nam đột nhiên mở miệng khiến tất cả đồng loạt nhìn hắn.
Hoàng đế kế tiếp… Là con trai của Lý Hồng Huyên… Chẳng phải là hắn sao? Hắn…
Nguyên Nhược Ngữ bất giác đến bên cửa sổ, hướng về phía kinh thành. Hắn có khỏe không? Kỳ thực ta không hề ghét hắn… Thân là hoàng tử, vì cái gì ta có thể bắt hắn làm chuyện chọc giận phụ thân hắn… A, Nguyên Nhược Ngữ ơi Nguyên Nhược Ngữ, là ngươi lo lắng cho hắn ư? Không chừng hắn đã là hoàng thượng rồi.
“Biết.” Nhị sư phó trầm tĩnh nói, “Sự tình rất kỳ quái…”
Ba người bên cạnh tò mò chờ hắn nói tiếp.
“Hình như vì âm mưu đoạt ngôi bại lộ nên nhị hoàng tử đã bị lưu đầy ra ngoài biên giới… Về phần hoàng vị thì… thuộc về đại hoàng tử.”
Đại hoàng tử? Nhược Ngữ lại giật mình. Người người trong thiên hạ đều rõ đại hoàng tử vốn ngu ngốc thêm thế lực nhỏ, căn bản không thích hợp làm người kế vị… Tại sao… Chẳng nhẽ Liễu gia đã từ bỏ ý đồ?
Tiêu Nam cũng kinh ngạc không kém. Đôi lông mày lập tức gia tăng lực nhíu, “Là đại hoàng tử?”
……
Đêm trắng, Nhược Ngữ đang nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ. Lý Hồng Huyên đã chết, thái tử là đại hoàng tử, còn… Lý Nhứ Ca, sao không… Hắn nhớ lại lời Tiêu Nam nói ban nãy vẫn là không hiểu.
“Có lẽ đứng sau lưng đại hoàng tử thì càng dễ khống chế.”
Cũng đúng nhưng chính mình lên ngôi có phải tốt hơn không? A… Mặc kệ, không nghĩ nữa. Ngủ! Ngủ!
……
Ngày hôm sau, đôi mắt gấu trúc lò dò vào bếp chuẩn bị làm bữa sáng cho cả nhà đã thấy Tiêu Nam đứng ở đó nhóm lửa từ bao giờ. Dù Tiêu Nam cố gắng học nấu ăn song sư phó bảo, vẫn là Nhược Ngữ làm ngon nhất nên chuyện bếp núc cho hắn toàn quyền xử lý.
“Sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Biết Tiêu Nam công phu tốt lắm, sớm nhận thức khi mình mới bước vào cửa dù không hề quay đầu lại nên Nhược Ngữ không có cả kinh. Tiêu Nam vừa nhóm được lửa xong, xoay người lại liền đối diện với đôi mắt gấu trúc, hắn chỉ còn cách thở dài: “Về giường ngủ thêm đi, trông sắc mặt thật khó coi.”
“Không được, ta phải nấu cơm.” Nhược Ngữ dụi dụi khóe mắt, ngáp một cái rồi bắt tay vào công tác.
“Để ta giúp ngươi.” Tiêu Nam khẽ xoa đầu đứa nhỏ, bắt đầu đi lấy nguyên liệu nấu ăn.
Không ngờ ta cả đêm… Ai, không nghĩ nữa…
“Cẩn thận lửa. Sắp cháy rồi!” Tiếng Tiêu Nam chợt vang lên kéo Nhược Ngữ trở về hiện thực. Hắn vội vàng đổ thức ăn trong nồi ra đĩa, “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.” Lúc nữa sẽ lại bị nhị sư phó cằn nhằn rồi sau đó, không hiểu vì lý do gì nhị sư phó liền bị Tiêu Nam chỉnh.
“Nghĩ ngợi gì vậy?” Tiêu Nam tiến đến gần nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay hơi ửng đỏ của Nhược Ngữ, đem cơ thể mình áp sát sau lưng. Này… Tư thế này thật mờ ám, Nhược Ngữ có điểm đỏ mặt nhưng theo thói quen vẫn là dựa hẳn vào người Tiêu Nam, lúng túng không biết trả lời như thế nào.
Hai người cứ đứng như vậy lúc lâu. Tiêu Nam dần dần đưa tay luồn qua hông Nhược Ngữ, ôn nhu ôm lấy thân hình bé nhỏ.
Ai… Thật ngượng. Nhược Ngữ cười khổ, khẽ đặt tay lên đôi bàn tay to hơn mình nhiều, ý muốn đối phương buông ra.
“Tiêu Nam?”
“Ngươi đang nhớ về hắn.” Là một câu khẳng định. Tiêu Nam kéo đứa nhỏ lại gần thêm chút, tận hưởng hương vị quen thuộc.
“……” Biết hắn đang nói về ai, Nhược Ngữ thở dài.
“Ngươi thực sự nhớ hắn.”
Nhược Ngữ nhận thức hơi thở của Tiêu Nam đang phả vào lỗ tai mình, đôi chân có cảm giác đứng không vững… Tình huống này… Thi thoảng hắn cũng biểu hiện nhưng Nhược Ngữ thật không quen với biểu tình ấy… “Tiêu Nam”
Hắn đang tức giận sao?
“… Quên đi.” Tiêu Nam buông tay ra.
Nhược Ngữ thắc mắc nhìn kẻ đối diện. Không hiểu, ta không hiểu, nụ cười trên khuôn mặt kia không đem vẻ tức giận, chỉ là mang chút chua xót.
“Ngươi a… Vẫn là tiểu hài tử thôi” Dứt lời, Tiêu Nam bưng bữa sáng ra khỏi phòng bếp.
Ta không phải là trẻ con… Tình cảm của Tiêu Nam… Cảm giác của ta… Ta đều rõ… Song ta không hiểu ta thật muốn gì, chỉ hy vọng ngươi hãy luôn ở bên ta là tốt rồi.
……
Tiền thính,
Có vẻ mọi người cũng không ai ngủ nổi, sắc mặt đều hiện rõ sự mệt mỏi.
Tưởng chừng bữa sáng trôi qua trong yên lặng song không gian yên tĩnh hiếm hoi vẫn bị tiếng gõ cửa phá vỡ. Tiêu Nam mở cửa, tất cả kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện.
… Là thái giám tổng quản của Lý Hồng Huyên!
……
Nguyên lai trước khi chết, Lý Hồng Huyên đã dặn dò thái giám bên cạnh, hãy đem tro cốt của mình về Thanh Hải môn. Hắn muốn cùng ái nhân táng chung một chỗ.
Về phần thi thể trong cung đã có biện pháp giải quyết.
……
Vị thái giám nọ mang tro cốt theo chân bốn người tới đỉnh Thanh Hải.
Hôm nay, gió nơi đây nhẹ nhàng thổi, Hồng Dạ Lệ đong đưa theo nhịp như đang gảy khúc nhu tình vô hạn.
Bên cạnh mộ Hàn Tử Ngâm, mọi người cùng nhau đào một mảng đất nhỏ, đặt tro cốt của Lý Hồng Huyên vào đó.
Nhược Ngữ đem hai nửa ngọc bội hợp lại thành một, để giữa hai người rồi khẽ lấy đất lấp đi. Cầu trời kiếp sau bọn họ có thể tương phùng.
Ở đây, họ tương ngộ…
Ở đây, họ kết đoạn…
Ở đây, họ bắt đầu tấu một đoạn mới…
…
Chờ việc xong xuôi, ngẩng lên thấy trời đã tối, thái giám tổng quản nói hắn phải trở lại cung. Cứ như thế tất cả lục đục theo đường núi đi xuống dưới.
Cả ngày trời không được bát cơm nào nên mọi người muốn nhanh chóng về nhà. Dường như gánh nặng đã được cởi bỏ, tâm tình đều vui vẻ, thoải mái. Nhị sư phó cũng bắt đầu có hứng thú làm loạn. Lúc đi ngang qua Vân Mãn am viện, thật vất vả lắm mới lôi đi được nhị sư phó bừng bừng hưng trí.
Ngay tại khi Tiêu Nam bị nhị sư phó trút giận, đại sư phó đột nhiên dừng lại. Mọi người cảnh giác hướng về căn nhà của mình. Nơi ấy xuất hiện rất nhiều người!
Một đám hắc y nhân vây quanh căn nhà, vài người xông vào phát hiện thấy không có ai, lập tức lại thêm người đi vào. Hồi sau, giống như đám hắc y nhân nhận thức không có thứ cần tìm liền bỏ đi.
“Cẩn thận, họ chưa hề đi.” Đại sư phụ vẻ mặt ngưng trọng nói.
“Bọn hắn là ai?” Nhược Ngữ hỏi.
“Là người của Ma giáo.” Tiêu Nam bảo hộ Nhược Ngữ phía sau đáp.
“Tiểu tử, ngươi thực thông minh a cái này cũng biết.” Nhị sư phó dùng ánh mắt không rõ là tán dương hay trêu đùa nhìn học trò mình.
“Vì sao?” Nhược Ngữ khó hiểu hỏi lại. Một Thanh Hải môn “bình thường” thế này thì có liên quan gì đến Ma giáo vốn là giang hồ đệ nhất hắc đạo.
“Ta trông thấy trên y phục của bọn hắn có ký hiệu hắc liên thánh hỏa.”
Bọn hắn mặc hắc y, ngươi có thể nhìn ra hắc liên?… Bội phục, bội phục. Nhược Ngữ ám nghĩ.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“… Về sơm động rồi tính sau, hẳn bọn hắn sẽ không tìm thấy nơi đó.”
Dứt lời, bốn người hướng về sơn động. Đại sư phó xoay khóa, tức khắc cửa động mở, tất cả nốt gót nhau đi vào mà không hề biết trong màn đêm tối, có một cặp mắt đang theo dõi họ.
Nguyên Nhược Ngữ nhìn đống sách chồng chất trong sơn động, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn khó hiểu. 5 năm nay, hắn đã xem qua hết thảy sách ở đây, thậm chí là cả những tuyệt tích. Nhưng hiện tại thì hắn thực muốn khóc a, giữa sơn động đầy chất xám như này thì ngoài sách ra chẳng có thứ gì khác… Đói quá… Ai, phải làm sao bây giờ?
“Sư phó, ngươi có mở lại cửa không?” Nhược Ngữ chưa từ bỏ ý định.
“Không…” Giọng đại sư phó hình như cũng mang vài phần hối hận.
“Không được! Lão tử đói bụng!” Nhị sư phó đột nhiên đứng phắt dậy, hướng cửa động lao ra, “Cùng lắm thì đánh một trận! Cái dạ dày của lão tử là quan trọng nhất!”
“Sư đệ.” Đại sư phó không hề ngăn sư phó lại, chỉ lạnh lùng nói.
Ngữ khí kia, Nhược Ngữ biết đó là một trong ít phương pháp kiềm chế nhị sư phó mang tới hiệu quả.
“Có!” Nhị sư phó đáp phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn lui về chỗ.
“Sư phó, đám ngươi kia rốt cuộc muốn gì?” Nhược Ngữ thắc mắc hỏi, “Ma giáo cùng chúng ta có ân oán sao?”
“Cũng không hẳn… Ai, nói cho các ngươi cũng được.” Đại sư phó đi đi lại lại vài vòng rồi dừng bước, đối Nhược Ngữ và Tiêu Nam nói.
“Tổ sư của Thanh Hải môn chúng ta cùng tổ sư của Ma giáo vốn là đồng môn. Cái môn phái thần bí này chỉ có hai đồ đệ, mà hai người đều thực ưu tú. Lão tổ sư không biết nên truyền vị cho ai liền nghĩ ra một phương pháp, đem bí tịch võ công chia làm hai, mỗi người một phân. Nếu ai có khả năng cướp được nửa bí tịch từ trong tay đối phương và tu luyện thành công võ công ghi trong ấy thì có thể thừa kế danh hiệu chưởng môn.”
“Chắc là không ai tranh được đúng không?” Nhược Ngữ không khỏi tò mò.
“Đúng, bởi bọn họ đều quá mạnh nên không ai cướp nổi nửa bí tịch kia. Cứ như vậy, từ thế hệ này qua thế hệ khác. Thanh Hải môn cùng Ma giáo được lập ra cùng thời điểm song sau này, Ma giáo thập phần hưng thịnh còn Thanh Hải môn chúng ra ngày càng ẩn cư. Thời gian trôi đi, tham vọng của Thanh Hải môn dần dần giảm bớt nhưng chưởng môn mỗi đời vẫn giữ bí tịch. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là, sư công [sư phụ của đại sư phó] đem nửa bản đến trước mặt người trong giang hồ ra hủy.
“A?!” Tin này không chỉ làm Nhược Ngữ mà còn có Tiêu Nam giật mình. Nhị sư phó ngồi một bên nghe biểu lộ vẻ nhàm chám.
“Bị hủy?” Nhược Ngữ không tin hỏi lại.
“Đúng, bị hủy. Đại hội võ lâm năm ấy, trước toàn bộ võ lâm nhân sĩ, nửa bí tịch đó đã bị chính tay sư công hủy.”
“… Có hay không còn một bản dự trữ?” Tiêu Nam nói.
“Vào thời điểm ấy cũng rất nhiều kẻ nghi ngờ cho rằng như thế. Sư công tuyên bố, nếu ai không tin, có thể tới Thanh Hải môn lục soát bất kỳ lúc nào. Người trong giang hồ, người ở Ma giáo, tất cả trăm phương nghìn kế tìm kiếm nhưng không hề thấy dù chỉ là nửa mẩu bí tịch. Về sau, số người tìm ít dần, có kẻ còn nghĩ bí tịch đã bị giấu đi, buộc sư công nói song vẫn không có kết quả gì. Cho đến lúc sư công qua đời, cả thiên hạ không ai tìm được, dần dần có người tin bí tịch thực sự đã bị hủy. Thanh Hải môn chính thức bắt đầu một cuộc sống ẩn cư.”
“Vậy hiện tại…”
“Ta cũng không rõ…” Đại sư phó nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, “Đại khái chắc bởi hắn đã chết…”
“Cái gì?” Nhược Ngữ nghe không rõ sư phó mình lẩm bẩm điều gì.
“Không có gì… Ta nghĩ chúng ta có thể ra ngoài được rồi. Ngồi yên một chỗ thế này cũng không phải là biện pháp.” Đại sư phó rảo bước tới cửa động, nhị sư phó cao hứng theo sát phía sau.
“Bí tịch võ lâm? Sư phó, cái ngươi nói đến không phải là Thần Môn Cửu Thức chứ?” Tiêu Nam bỗng nhiên hỏi, ngăn cản đại sư phó mở khóa.
“Đúng thế.”
Thần Môn Cửu Thức là bí tịch võ công đã thất truyền trên giang hồ từ lâu. Nghe đồn Ma giáo nhờ dựa vào bản bí tịch này mà có thể trụ vững cùng cường thịnh lâu tới vậy.
“Nguyên lai chỉ bằng nửa bản?” Nhược Ngữ có phần kinh ngạc. Bí tịch võ lâm? Giống như tiểu thuyết võ hiệp a… Giang hồ… Ma giáo… Ha ha, cũng khá ý nghĩa a.
“Ân. Hơn nữa nó còn quan hệ đến…” Lập tức sắc mặt Tiêu Nam trầm xuống khiến người ta không nắm bắt nổi tâm trạng hắn.
“Cái gì?”
“… Không có gì. Xem, chúng ta được ra ngoài rồi.” Tiêu Nam lẳng tránh câu hỏi, kéo tay Nhược Ngữ rời khỏi sơn động.
……
Hiện giờ sắc trời đã tối sầm, từ phía rừng cây thi thoảng truyền tới những tiếng động kỳ quái, phía trước căn nhà vắng lặng u ám, không bóng người.
“Đúng là không còn ai.” Nhị sư phó quan sát xung quanh rồi đánh giá.
Bốn người bước vào, trong phòng trừ bỏ đồ đạc bị lật tung thì không có biến hóa gì khác. Vẫn bừa bộn quen thuộc.
“Kỳ lạ, bọn hắn thực sự đã đi sao?” Nhị sư phó vò đầu, nói: “Quanh đây ta không nhận thức được khí tức nào cả.”
Ngay lúc mọi người đang sắp xếp lại đồ đạc, bỗng nhiên một bóng người cách đó không xa chạy đến. Tất cả nâng cao cảnh giác… Trước khi kịp động thủ, nhị sư phó thình lình quát to: “Chậm đã! Là Tiểu Kỳ!!!”
Tiểu Kỳ? Ba người do dự nhìn kẻ vừa chạy đến. Nhận thức đúng là một tiểu ni cô trong Vân Mãn am viện, bất quả cả người nàng đầy máu, sắc mặt tái nhợt, chân chưa chạm cửa mà thân hình đã đổ rạp. Nhị sư phó vội vàng đỡ nàng lên, “Tiểu Kỳ, có chuyện gì thế? Sao lại đầy máu vậy?”
“……” Tiểu ni cô chưa kịp mở miệng đã liền bất tỉnh.
Mọi người ngưng trọng nhìn nhau, vẫn là đại sư phó phá vỡ mảng tĩnh, “Tiểu Ngữ và Tiêu Nam lưu lại chăm sóc Tiểu Kỳ, ta cùng sư đệ đến Vân Mạn am viện xem xét tình hình!”
Dứt lời, hai người dùng khinh công bay tới phía am viện.
……
Đêm khuya qua, trời hưởng sáng nhưng mãi không thấy bóng dáng sư phó đâu. Tiêu Nam vừa khuyên Nhược Ngữ về phòng nằm nghỉ thì tiếng đập cửa gấp gáp vang lên.
“Nhanh mở cửa! Là ta!!”. Là nhị sư phó! Nhược Ngữ tức khắc chạy ra mở cửa thấy máu nhuộm kín thân thể nhị sư phó, hình như mới trải qua một trận chiến ác liệt. Tiêu Nam và Nhược Ngữ rất nhanh dìu người vào nhà. Nguyên lai nhị sư phó còn mang theo đại sư phó! Tình hình của đại sư phó có vẻ nguy hiểm hơn nhiều! Ngực không hiểu vì sao mà ngực bị thủng một lỗ lớn, máu đen từ đó chảy ồ ạt… Máu đen?! Trúng độc?!
Mau! Tìm bình dược trong phòng tối kia ra đây!” Nhị sư phó chỉnh lại tư thế chữa thương cho đại sư phó.
“Hảo! Ta đi!” Tiêu Nam vội vàng đem bình dược đến, nhị sư phó đưa dược giúp đại sư phó ăn. Lúc sau, đại sư phó từ từ hồi tỉnh.
“Sư phó! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhược Ngữ đỡ đại sư phó lên giường, hỏi.
“Là đám hắc y nhân kia, bọn chúng đã giết gần như toàn bộ ni cô ở Vân Mãn am viện…” Nhị sư phó căm phẫn trả lời. Các ni cô ấy… “Hóa ra là bọn Ma giáo lần này không hoàn thành nhiệm vụ liền ở am viện cử hành hình thức tế bái của chúng.”
“Hình thức tế bái?”
“Là dùng người sống làm tế phẩm. Giết ít người để tế bái thần.” Bên cạnh Tiêu Nam cũng tức giận, “một loại tế điện vô cùng tàn nhẫn.”
……
“Sư huynh muốn đi cứu đám người bị tế cùng ni cô, bảo ta rời sự chú ý của Ma giáo sang hướng khác… Không nghĩ tới…”
“Tại sao đại sư phó lại bị trúng độc?” Theo lý thì mặc dù võ công của đại sư phó không theo kịp nhị sư phó nhưng cũng không dễ dàng bị hạ đọc a.
“Là do Tần Y.” Đại sư phó nằm trên giường khó khăn trả lời.
“Tần Y? Kẻ quái dị có khả năng thao túng nhân tâm?” Tiêu Nam kinh ngạc nói, “Nguyên lai hắn là người của Ma giáo.”
Ở sơn động, Nhược Ngữ đã được đọc qua điển tích Tần Y. “Thao túng nhân tâm” hiểu theo thời hiện đại là thuật thôi miên song là một cao thủ thôi miên phi thường lợi hại.
“Lúc Tần Y dùng thuật lên người đám tế phẩm để ám hại sư huynh… Kết quả, ni cô vài người còn sống, đám người tế phẩm đều đã chết hết… Không, vẫn còn một! Ta đã mang về ssây, ngay ngoài cửa! Bất quá cũng hôn mê bất tỉnh!”
“Tiểu Ngữ! Ngươi nhanh dìu hắn vào!” Đại sư phó hung hăng nhìn nhị sư phó, trách hắn làm việc bất cẩn.
“Dạ.” Nhược Ngữ nhanh chân bước ra ngoài.