CHƯƠNG 3-4
Phi Lăng, ca ca của ta, chính là tiểu hài tử trước mắt, mới bảy tuổi song đã mang anh khí uy nhân? Phi Lăng ngày đó khoác lên mình y phục đỏ rực, toàn thân như được bao bọc bởi ngọn lửa cháy hừng hực khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy không thoải mái khi nhìn vào đôi mắt của hắn. Bất đồng với vẻ cao ngạo của hắn, ánh mắt Phi Lăng toát lên sự tự tin quang minh, thật chói mắt, nhức mắt… Mà ngẫm lại bản thân Nhược Ngữ, nói rằng lạnh lùng kiêu ngạo, nói giống một lớp băng lãnh dày nhưng bên trong kỳ thực vô cùng mỏng manh yếu ớt……
“Thiên a! Tiểu hài tử nhà ai đây?! Lão gia, sao ngươi mang tới một hài tử kỳ cục thế? Gặp người không chào hỏi một câu, có khi nào câm điếc?” Mẫu thân nắm chặt tay ta, ta phát hiện ra do kích động nên lòng bàn tay nàng xuất chút mồ hôi, run rẩy.
“Nương…..” Phi Lăng đến gần mẫu thân, nhẹ nhàng cúi người, ánh mắt có phần bất đắc dĩ pha lẫn sự mừng rỡ.
“Yêu nương? Nương ngươi ở đâu? Ai là nương ngươi? Có khả năng dạy dỗ đứa con tốt như vậy hẳn nương quả lợi hại nha ” Nguyên Nhược Ngữ phát hiện ra mẫu thân tuy lời nói hoàn toàn bình thường song niềm vui sướng trên mặt không thể giấu đi đâu được.
“Nương ” Phi Lăng bất đắc dĩ bắt đầu làm nũng. Cái này mà để sư phó biết thực không biết phải cúi gằm mặt thấp đến độ nào.
“A! Đau đau đau….” Liễu Như Mi [tên mẫu thân Tiểu Nhược Ngữ] một tay buông Nguyên Nhược Ngữ ra, dùng sức kéo tai phải Phi Lăng, một tay bấu bấu mạnh khắp hai má, tiến hành loại tra tấn nàng ưa thích.
“Đau?! Hỗn tiểu tử! Ở ngoài ba năm, đến một tin cũng không báo, một phong thư cũng không viết, ngươi còn nhớ ta là nương ngươi?! Xem ta trị tội ngươi như thế nào! Nhìn kĩ, ở ngoài ba năm, thịt cũng thật rắn, kiêu ngạo hơn vài phần, muốn bay hả? Giỏi thì bay đi, bay đi!”
Gia nô Nguyên phủ hiểu rõ không thể trách phu nhân sao lại hành động như thế, có mấy nha đầu vụng trộm lén gạt đi nước mắt…..
“Ương (Nương)….. Đau ” Hai má Phi Lăng đã ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn phút chốc bị biến dạng, trong mắt xuất hiện làn nước mỏng…. Nhược Ngữ không nhịn nổi cười.
“Liễu nhi, đừng mắng Lăng Nhi nữa. Lại đây…..”
“Lão gia ” Liễu Như Mi vội thả đứa con cả, nhanh chóng bay đến bên người vị trượng phu yêu dấu….. Mọi người hãn a…..
Nhìn đôi phu thê mấy tháng không gặp thân thân mật mật, đám người có mắt tại tiền sảnh thực sự buồn nôn muốn ói. Nhược Ngữ đang băn khoăn nên rời khỏi hay không thì nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của hai người, thật không bình thường.
Nguyên Phi Lăng cũng có cùng ý nghĩ với Nguyên Nhược Ngữ. Bọn họ lùi dần ra cửa, lúc này Phi Lăng mới để ý đứng cạnh mình là một đứa bé. Cái đầu thấp thấp, mặc bộ y phục màu xanh nước, tóc vấn cao để lộ khuôn mặt như chạm ngọc trắng nõn mềm mại, đôi mắt to đen láy, lông mi thật dài, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi phấn hồng…. Không khỏi khiến Lăng Phi đỏ mặt.
Một tiểu hài tử thực xinh đẹp.
Nhược Ngữ chợt phát hiện có người nhìn mình, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt kinh diễm của Lăng Phi đang chăm chú hướng thẳng hắn. Có chút không hài lòng, hắn không thích kẻ khác ngây dại trông hắn. Mới ba tuổi mà đã như vậy, chẳng biết mai sau lớn lên còn thế nào nữa, khuôn mặt này làm hắn chán ghét.
“Ngươi là tiểu hài tử nhà ai? Sao lại ở đây?”
“………” Nhược Ngữ không định trả lời câu hỏi đó, ca ca xuất môn khi hắn còn chưa ra đời. Cơ hồ không ai nói qua là hắn có một đệ đệ.
“Nga, ngươi là nha đầu của nhị cô mụ, Phỉ Phỉ ? Ta không nghĩ ngươi lớn đến thế a.”
“Cái gì? Hắn cư nhiên coi mình là nữ hài tử? Nhược Ngữ tức giận liếc mắt với kẻ được xưng ca ca kia. Phi Lăng đột nhiên nhận thấy một trận gió lạnh thổi qua, hiện tại vẫn giữa mùa hè, bỗng có cảm giác mùa đông tới thật gần, lạnh a lạnh a.
Nhược Ngữ trừng trừng nhìn Phi Lăng, xem hắn có chút tái nhợt. Bởi vừa rồi bị mẫu thân véo mạnh thành ra đôi má bên đỏ đỏ, bên vẫn trắng trẻo, nhớ lại vẻ mặt ban nãy không khỏi buồn cười…. Hắn khẽ bật cười. Vụ này khiến bên má còn lại cháy rực hồng.
Hắn cười, đẹp quá……. Tựa cả thiên hạ đều bừng sáng……
Trái tim Phi Lăng bắt đầu đặp loạn xạ, thứ cảm xúc xưa nay chưa từng có. Chăng nhẽ đây đúng như lời sư huynh bảo “Phát xuân”? [Sư huynh ngươi rốt cục dạy ngươi cái gì a….]
“Ngươi…. Ngươi….” Phi Lăng giữ tay hài tử, mặt đỏ gay, lúng túng không nói nên lời.
Nhược Ngữ thắc mắc ngó hắn, đầu nghiêng nghiêng, trong mắt viết đầy nghi vấn, còn một tia kháng cự. Nhược Ngữ không thích người khác chạm vào mình nhưng không hiểu vẻ cự tuyệt ấy sẽ làm mẫu thân nhất định phát cuồng, làm người ta phun máu mũi… Xem biểu tình của Phi Lăng liền biết, dĩ nhiên hắn không có phun máu mũi.
“Ngươi….. Ngươi…..”
“………..”
“Tương lai có thể cùng ta chung một chỗ được không?” Phi Lăng mặt đỏ lựng, nói nhanh, túm chặt hắn không buông tha. Đời này đây là lần đầu tiên hắn hướng Nguyên Nhược Ngữ thổ lộ. Ngay lúc đó, cả hai người đều không hiểu cái gì gọi là nhất kiến chung tình, là yêu. Cho dù đã sống một đời, Nhược Ngữ cũng không hiểu chữ ái viết ra sao?
Tương lai có thể cùng ta chung một chỗ được không? Em gái cũng từng nói với hắn như thế, khi ấy hai người không có một thứ gì, chỉ có nhau. Họ thề rằng mãi mãi, vĩnh viễn cùng nhau mà hiện tại còn mỗi mình sống, sống cô độc…..
Đôi mắt tối bỗng trở nên u tối, loại cảm giác trống rỗng lâu năm lại trỗi dậy, là hắn rơi vào thế giới xa lạ này.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy…..Ngươi…. Đừng khóc a….” Phi Lăng ngồi xổm xuống, nựng nựng mặt đứa nhỏ. Nhược Ngữ từ từ hồi phục tinh thần, kỳ quái nhìn ca ca. Hắn không hề khóc, căn bản vì hắn sẽ không khóc song Phi Lăng vẫn dỗ dành đừng khóc, đừng khóc. Hắn định cười liền thấy ánh mắt đau lòng khôn xiết của Phi Lăng,. Chợt trong lòng một cơn rung động, không rõ chuyện gì xảy ra. Hắn dang cánh tay bé nhỏ ôm lấy Phi Lăng.
Hắn ôm, vậy là không phải chán ghét a…..
Nếu biết những ngày kế tiếp đến như thế nào, Nhược Ngữ tuyệt không ôm Phi Lăng nhưng mặc kệ đi, hơi ấm hiện tại khiến hắn thực an tâm.
Hôm đó, Nhược Ngữ còn nhớ rõ Phi Lăng mặt vẫn phiến hồng, kéo hắn vào đại sảnh, đối mẫu thân kiên định nói, “Nương, chúng ta thú nàng được không?” Khắp căn phòng nhất thời không một tiếng động, ngay cả đôi phu thê đang ân ân ái ái trên kia cũng ngừng hoạt động, đưa cái nhìn quái gở hướng đại nhi tử, bên cạnh là tiểu nhi tử.
Nhược Ngữ cũng kinh ngạc không kém nhưng liền bình ổn, người khác không có nhận ra. Kỳ thực hắn đang cười khổ, không nghĩ được rằng đứa ngu ngốc này xem ta thành nữ nhi.
Nghe mẫu thân vừa cười lớn vừa giải thích, Phi Lăng cuối cùng đã hiểu mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng, bỏ qua việc tiểu hài tử là nữ hài, thế mà lại là đệ đệ. Song lập tức Phi Lăng không một tia ảo não, tức giận chỉ đem ánh mắt lộ vẻ kì lạ ngắm Nhược Ngữ. Lúc ấy Nhược Ngữ không hiểu ánh mắt ấy mang sự bi thương, đau đớn và cả tuyệt vọng.
Về sau, ngoại trừ mẫu thân hàng ngày quấy rầy còn có tiểu thí hài Phi Lăng đeo bám [Xin ngươi, người ta là ca ca của ngươi]. Mọi người Nguyên phủ đều rõ tiểu thiếu gia ba tuổi là một ngọn băng sơn, không thích nói chuyện, không thích làm loạn, vừa liếc một con mắt cũng đủ khiến người ta không lạnh mà đình chỉ cử động. Trong phủ, trừ bỏ quản gia, phu nhân, lão gia cũng còn mỗi đại thiếu gia trở về chưa lâu dám thân cận tiểu thiếu gia.
“Tiểu Ngữ, chúng ta ra ngoài chơi đi?” Phi Lăng ghé vào cửa sổ, đối Nhược ngữ mỉm cười.
Nguyên Nhược Ngữ kỳ thật không thèm để ý tới kẻ đeo bám, bất quá từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa có đi quá phủ nửa bước do hắn mới được ba tuổi. Nơi này thực là cổ đại? Vậy vì cái gì vương triều này chưa từng nghe qua? Giống hệt Trung Quốc thời phong kiến nhưng trong sử sách đâu có ghi. Nhược Ngữ ở kiếp trước là một học sinh hàng đầu, hắn rất thích học sao chẳng hề biết tí gì về thế giới này? Y như Trung Quốc cổ đại.
Phi Lăng phát hiện lúc Tiểu Nhược lạc vào cõi thần tiên, vẻ mặt ngẩn ngơ nom vô cùng vô cùng đáng yêu, muốn bấu bấu một phen…. Lý thuyết đi đôi với thực hành! Tiểu lang vươn trảo ra…..
“Định làm gì?” Đang tiếc, Nhược Ngữ phát hiện ra ngay ý đồ xấu xa của hắn, nhẹ nghiêng người tránh thoát móng vuốt của con sói.
“Hác hắc, không có gì không có gì…… Đúng rồi, ngươi muốn ra ngoài chơi không? Vui lắm!” Phi Lăng nhún chân nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng Nhược Ngữ, như mọi khi hắn không có vào cửa chính.
Nguyên Nhược Ngữ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lại cắm cúi đọc sách. Phi Lăng bực mình, nhỏ như vậy đã biết chữ ư? Sách có cái gì hay chứ?
“Đi thôi đi thôi! Ta mang ngươi ra ngoài chơi ”
Thái độ thờ ơ của Nhược Ngữ không làm ca ca hắn thay đổi được ý định. Đích thị kỳ quái, trước mặt hạ nhân Nguyên phủ, đại thiếu gia thể hiện mình là một con người xa lạ tôn quý nhưng trước mặt mình lại biến thành bộ dạng tiểu hài tử [Ngươi quên rằng ngươi nhỏ hơn so với hắn à]
“………..”
“Đi đi, chúng ta đi ra ngoài chơi chơi ”
“…. Ca….” Thật hết chỗ nói, tiểu hài tử ở độ tuổi này thường xuyên gây chuyện, muốn đánh cho hắn một phát.
“Không được gọi ta là ca! Không cần gọi ta là ca!” Đột nhiên Phi Lăng bắt đầu sinh khí, việc này không phải chỉ phát sinh một hai lần đầu, chẳng hiểu vì lẽ gì mà không cho Nhược Ngữ gọi ca ca. Mỗi lần gọi sai hắn lại giận dỗi nhưng càng kỳ quái ở chỗ Nhược Ngữ cư nhiên không muốn để hắn giận dỗi, đành tập thói quen nghe theo hắn.
“Không cần gọi ta là ca, gọi Phi Lăng đi.”
“…….Phi Lăng” Nguyên Nhược Ngữ thở dài y như một ông cụ, trông khá khôi hài, thực đáng yêu quá. Tất nhiên ca ca hắn cũng đồng tình, đầu lại hóa thành sói, hướng Nhược Ngữ tấn công.
Hai đứa trẻ té nhào trên mặt đất, Phi Lăng ôm Nhược Ngữ, luôn miệng kêu “Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ…”
Rốt cuộc Nhược Ngữ chịu thỏa hiệp bằng không nhất định suốt ngày phải nghe Phi Lăng lải nhải bên tai. Bởi thế, lần đầu tiên hắn bước chân ra khỏi cửa Nguyên phủ.
Trên đường người người đều quay lại nhìn hai tiểu hài tử xinh xắn, thắc mắc không biết công tử nhà ai. Nam hài tử cao cao mặc bộ y phục thanh sắc, hé lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, thập phần anh khí, lớn lên không rõ sẽ làm cho bao nhiêu nữ hài say mê điên đảo, bên cạnh là một dáng vẻ thấp thấp, chắc chỉ khoảng 2, 3 tuổi. Tiểu oa nhi toàn thân phủ bạch sắc, trên cái đầu tròn nhỏ đính vật trang trí tinh xảo rủ xuống hai cục bông tuyết trắng nom vô cùng đáng yêu, thêm một gương mặt không lời nào có thể tả nổi lại càng khiến người khác có ấn tượng khó lòng quên.
Nhược Ngữ cau mày, hắn không thích biểu hiện thẫn thờ, kinh ngạc cùng kinh diễm trong ánh mắt mọi người. Bất quá Phi Lăng cũng không thích, trên mặt có hơi âm trầm, bàn tay nắm chặt lấy tay Tiểu Ngữ gia tăng lực đạo. Thế mà vừa trông thấy đường hồ lô liền biến về một tiểu hài tử.
“Tiểu Ngữ, ngươi xem, cái kia ăn ngon lắm nga chờ ta, ta sẽ mua cho ngươi.” Nói xong Phi Lăng chạy mất hút, trong lòng xuất hiện chút ít ngọt ngào. Hiện tại hắn buộc phải ngoan ngoãn ngồi đợi vì hắn chưa xuất môn bao giờ, đâu có biết đường.
“Nhìn kìa, bọn họ tới rồi!” Trên đường người bắt đầu nhiều lên, ồn ào hơn hẳn. Nhược Ngữ không nhìn thấy Phi Lăng đâu, hắn nghĩ muốn rẽ đám người kia ra tới gần Phi Lăng, ai ngờ đám đông xô đẩy nhau khiến hắn bị lùa hết về nơi này rồi đến nơi khác, có người va phải hắn song không nhận thấy cái đầu nhỏ nhỏ của trẻ con, cứ như thế đem đẩy hắn vào giữa đường. Phía trước, đội nhân mã lớn đang đến gần.
“A, cẩn thận, tiểu hài tử kìa!”
“A….”
“Ngừng….” Một ngựa to màu nâu nắng đứng ngay trước mặt Nhược Ngữ. Toàn bộ đội nhân mã dừng lại.
Bây giờ Nhược Ngữ thật sự sợ hãi, sao ngày xưa không phát hiện ra ngựa đáng sợ đến vậy, to đến vậy. [Ngươi mới ba tuổi đúng không nhỉ?]
“Trần tướng quân, phát sinh chuyện gì thế? Vì sao dừng lại?” Phía sau truyền tới thanh âm bất nam bất nữ, không phải là thái giám chứ?
“Hồi bẩm công công, có một tiểu hài tử đột nhiên xông vào chặn đường điện hạ.”
“Tiểu hài tử? Để ta xem.”
Từ chiếc xe ngựa sang trọng ở trung tâm đội nhân mã, một thiếu niên bước xuống. Tuổi chắc xấp xỉ bằng Phi Lăng nhưng bởi hắn đứng ngược sáng nên Nhược Ngữ không nhìn rõ mặt. Sau đó, Nhược Ngữ lập tức cảm thấy mình bị bế bổng lên.
“Chủ tử, không được a, nếu là thích khách….”
“Một tiểu oa nhi thế này sao có thể là thích khách được? Mau nói cho ta biết, ai là người nhà của hài tử, sao lại để mặc giữa đường như vậy?” Hiện tại Nhược Ngữ đã nhìn rõ hoa y nam tử đối diện, tuy rằng hắn cao hơn Phi Lăng một ít song vẫn chỉ là đứa nhỏ, bộ dạng ôm Nhược Ngữ trông khá buồn cười. Khuôn mặt dù còn sót nét trẻ con nhưng lại lộ rõ thành thục, vài phần kiên cường, uy nghiêm cùng khí chất thiên bẩm, đây chắc chắn được sinh ra tại hoàng thất, còn nhỏ mà đã biết dùng nụ cười giả tạo ngụy trang. Vì cái gì nhận ra là ngụy trang? Bởi ánh mắt đang tươi cười kia không hề mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, bên trong một ý cười cũng không có gặp.
“Đứa nhỏ này sao không nói lời nào, hay là câm điếc? Đáng tiếc gương mặt như thế…….” Công công bên cạnh tỏ vẻ tiếc rẻ.
“Ngươi tên gì?”
Chẳng thèm chú ý tới trong mắt hoa y nam tử biểu tình kinh diễm cùng hứng thú, Nguyên Nhược Ngữ không muốn trả lời, cứ để hắn nghĩ là mình câm điếc cũng tốt.
“Tiểu Ngữ!!!!” Rốt cuộc Phi Lăng đã tìm được Nhược Ngữ. Thấy hắn đang bị một kẻ khác ôm vào ***g ngực, Phi Lăng vứt bỏ kẹo hồ lô trên tay vội vọt lại. Bọn thị vệ lập tức đứng chắn trước mặt nhưng hắn nhanh chóng đánh ngã, tiến tới gần Tiểu Ngữ.
“Không cần bắt, hắn là ca ca của ta” Nguyên Nhược Ngữ đối kẻ bên cạnh nói, khẩu khí pha chút sốt ruột.
“Mang hắn lại đây” Hoa y nam tử chợt cảm giác hứng thú, hắn không phải câm điếc a.
“Tiểu Ngữ!” Phi Lăng giành lấy Nhược Ngữ, cảnh giác nhìn hoa y nam tử.
“Ha ha, về sau cẩn thận, tránh lạc mất đệ đệ ngươi.” Hắn thản nhiên nói, dù trong lòng có hơi bất mãn, giữa bàn dân thiên hạ liền bị cướp người song rất nhanh trưng ra bộ dạng tươi cười, hướng Nhược Ngữ hỏi, “Ngươi tên gì?”
“…..Nguyên Nhược Ngữ.” Nhược Ngữ đành trả lời vì hắn nhận thấy đôi mắt của hoa y nam tử ánh lên ít nhiều hứng thú.
“Nguyên Nhược Ngữ…. Ta nhớ kỹ. Ngươi cũng phải nhớ rõ, ta là Lý Nhứ Ca.” Lý Nhứ Ca xoay người lên xe, nói “Chúng ta chắc còn gặp nhau.”
Đại Đội ngũ lại xuất phát.
Từ đám người ồn ào bàn tán liền rõ, Lý Nhứ ca này là đệ tam nhi tử của đương kim thiên tử, tam hoàng tử, Lý Nhứ Ca.
Nhược Ngữ chợt nghĩ rằng tương lai cuộc sống của mình sẽ không quá yên bình.
Kỳ thực là rất không yên bình
————————————