Nguyên Nhược Ngữ

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 7-8

Nghe đồn khách quý ở lại đông viện, phụ thân mấy ngày nay phải tiếp nên mẫu thân rảnh rỗi đành phải “chăm lo” [tra tấn?] hai nhi tử của nàng.

“Nương! Đừng làm náo loạn! Buông Tiểu Ngữ ra!

“Sao? Không được a?…. Đến Tiểu Ngữ Bay nha ” Liễu Nhi Mi vui vẻ chơi đùa cùng tiểu nhi tử. Phi Lăng không đủ cao, buộc lòng chạy xung quanh nương.

“Cẩn thận! Cẩn thân!….. Nương! ”

“Nam nhân mà lại biến thành kê bà vậy hả? Tiểu Ngữ của ta còn chưa kêu than, ngươi gấp cái gì?” Liễu Như Mi trừng mắt nhìn đứa con cả rồi lại quay mặt đối diện với oa oa nhi không tia cười.

Ta có thể nói được ư?

“Nương! Ta xem ngươi chắc hẳn tủi thân lắm ấy! Từ lúc trở về, cha không mấy khi quan tâm đến ngươi a, cả ngày bận rộn buôn bán, hiện tại lại mải tiếp đón khách quý, nói không chừng có đại tỷ tỷ xinh đẹp đến câu dẫn cha cũng nên ” Phi Lăng ngừng chạy, khoanh tay, trông bộ dạng không khác gì tiểu đại nhân, “Ngươi phải làm sao bây giờ?”

“Hỗn tiểu tử! Những lời này là ai dạy ngươi?! Nói!” Liễu Như Nhi ngay tức khắc quăng tiểu bảo bối của nàng sang một bên….. Hãn tiểu bảo bối liền tiến vào ***g ngực kẻ nào đó [tất nhiên là hướng kẻ đó là ném con nàng chứ….]

“Tiểu thiếu gia, ngươi ổn chứ?”

“Không việc gì, Tiêu Nam, chỉ hơi chóng mặt….. Chúng ta mau rời chỗ này đi.” Nhược Ngữ hai tay kéo kéo y phục Tiêu Nam, lặng lẽ thong thả bước ra cửa.

Trong phòng, Phi Lăng đang bị mẫu thẫn độc nhất vô nhị giơ lang trảo, dùng sức bấu mạnh hai má hắn.

“Nói! Ai dạy ngươi?!

“Ư….. Ư uynh [vâng, sư huynh]… A! Đau!”

……………….

“Thiếu gia, ngươi muốn đi đâu?” Tiêu Nam vẫn ôm Nhược Ngữ tiến tới phòng khách. Đi thêm chút nữa là tới đông viện.

“Trước hết để ta xuống….. Ân, ta đói bụng, giúp ta tìm ở trù phòng còn thứ gì ăn được.”

“Hảo, thiếu gia chờ tại đây, Tiêu Nam lập tức trở về.”

Nói xong Tiêu Nam xoay người hướng đến trù phòng. Nguyên Nhược Ngữ nhàn hạ lại gần bãi cỏ ở cạnh, bóng đại thụ đem dáng người nhỏ bé che khuất hoàn toàn. Gió thu thổi dịu dàng, những chiếc lá vàng rong ruổi theo điệu, yên bình quá, hai mắt hắn díp lại.

Nhược Ngữ mơ màng thấy có một đôi tay bé nhỏ bế mình dậy, chung quanh ban đầu ồn ào sau lại thập phần tĩnh lặng khiến hắn càng muốn ngủ. Vòng tay ôm ấp này không hơn không kém so với Tiêu Nam, không có hương vị của Tiêu Nam song có loại cảm giác khác, cảm giác yêu thương luyến tiếc.

“Điện hạ, hãy giao cho thảo dân. Tiểu khuyển không hiểu chuyện nhiễu điện hạ rồi.” Là âm thanh của cha, chẳng phải hắn đang đón tiếp khách quý sao?

“Không cần. Phòng hắn đâu?” Ai vậy? Quen quá….. đã từng nghe quá…..

“Để thảo dân đưa ngài đi.”

Đây là giường của ta, có người đắp chăn cho ta, là Tiêu Nam? Hắn luôn nói ta thích đạp chăn……. Ta nào thế……

Tay của ai vậy? Lạnh quá…. Không phải là Tiêu Nam, tay của hắn ấm cơ, tay của Phi Lăng cũng nóng như lửa cơ. Hai tay…… lạnh quá nhưng thật dễ chịu.

“Các ngươi đều lui xuống cả đi, ta sẽ ở đây một lúc.”

“Dạ.”

Ai? Rốt cuộc là ai?…. Mí mắt nặng quá, không mở nổi ….

“Tiểu tử, sao lại ngủ dưới tàng cây? Ta đã nói chúng ta còn gặp nhau nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy.” Lý Nhứ Ca đưa mắt nhìn, thấy cách đó không xa, dưới bóng đại thụ có một thân ảnh màu trắng trông quen thuộc. Hắn đến gần, đôi chút kinh ngạc, là tiểu hài tử hôm đó đứng chặn đội nhân mã. Giờ hắn xuất hiện tại đây, còn ngủ say sưa nữa? Hệt như tiểu tiên tử không thuộc về hồng trần.

Nhờ Nguyên Kiệt Minh [lão cha của Tiểu Ngữ] cũng đang ngạc nhiên Lý Nhứ Ca mới biết tiểu tiên tử này là biểu đệ của mình.

“Tiểu tử, ngươi thực sự chỉ có ba tuổi?” Ngày ấy, trong ánh mắt trong veo kia ẩn chứa sự phức tạp, tựa hồ tồn tại rất nhiều phiền não, tựa hồ thật sự là một tiểu đại nhân, không giống hài tử bình thường tranh cãi ầm ĩ. Hắn im lặng thậm chí còn hơi lạnh lùng. Song ánh mắt như thế thực xinh đẹp, luôn luôn thu hút mọi sự chú ý khiến người khác, một khi đã vướng vào thì không thể rời đi được.

Trông hắn ngủ khá ngon giấc, bộ dạng quả hảo đáng yêu. Bất giác, Lý Nhứ Ca hướng khuôn mặt non tơ đến gần một ít…. Lông mi thực dài, thực không phải là nữ hài tử?…. Đến gần thêm một ít…. Cái miệng nhỏ xinh, muốn ăn cái gì sao?

Phi lăng vất vả lắm mới thoát khỏi móng vuốt của mẫu thân, vừa đi vào phòng Nguyên Nhược Ngữ tìm hắn chơi liền bắt gặp một con sắc lang đang đè lên người bảo bối, chuẩn bị ăn đậu phụ.

“Dừng tay! Ngươi là ai?!” Phi Lăng xông tới đẩy Lý Nhứ Ca ra che chắn trước tiểu đệ đệ, quan sát kỹ, chính là kẻ hôm nọ Nhược Ngữ. “Hỗn đản! Ngươi muốn gì?” Như thế nào đấy? Ôm một lần chưa đủ, lại mò đến nhà ta ôm lần thứ hai a?!

“Hiểu lầm…” Lý Nhứ Ca cũng nhận ra kẻ nẫng tay trên, hùng hổ ôm oa nhi đi. Hình như là ca ca, vậy là biểu đệ của mình.

“Lầm cái gì? Xem đây!” Kỳ thật mấy ngày nay cùng Tiêu Nam nghiên cứu quyền pháp, vốn định tìm một người luyện quyền cước vừa hay trước mặt có một, vừa tức hắn dám thâu thân Tiểu Ngữ.

“Từ từ!…… Ngươi…… Ân…..” Lý Nhứ Ca tránh được đòn tay phải của đối thủ. Phi Lăng ngay tức khắc ra đòn vào giữa cẳng chân của hắn.

Lý Nhứ Ca trong cung có học võ song dù sao hắn không mạnh tay với bọn nô tài cũng không kẻ nào có gan đánh thật nên nhất thời luống cuống, đã trúng mấy chiêu. Sau đó từ từ tìm được cảm giác, đột ngột liều lĩnh đại triển thủ cước, một quyền đem Phi Lăng đánh hướng về phía cửa. Hai người đều thở hồng hộc. Lúc này nam hài tử đối diện không để ý đến cái gọi là rằng buộc, tự động đi theo bản năng giống Phi Lăng, một hầu tử hoang dã…. Đương nhiên một con hầu tử này vô cùng anh tuấn. Cho dù là biết lễ nghi quy củ như Lý Nhứ Ca song nhìn Phi Lăng thống khoái cũng muốn thả lỏng bản thân, hảo hảo đánh nhau một trận đã đời…. Không tồi, lần đầu tiên Nhứ Ca có cảm giác vậy.

Ồn quá! Cuối cùng Nhược Ngữ cũng bị tiếng động lạ lùng đánh thức, hắn dụi dụi mắt, nhận ra tiếng động không phải tại trong phòng mà là ở bên ngoài. Hắn tiến tới cửa phòng, mới lướt qua liền thấy con khỉ Phi Lăng ngu ngốc đang giao đấu với ai đó, không biết đã trải qua bao nhiêu chiêu, theo bản tính ra đòn hết sức. Hai người đánh nhau ác liệt song nam hài tử kia lại dường như chơi đùa rất vui vẻ.

Nguyên Nhược Ngữ định chỉ ngồi quan sát nhưng khi trông rõ đối thủ của con khỉ thì hắn bỗng giật mình….. Người kia! Trời ơi, ta nhớ hắn là hoằng tử gì đó?! Con khỉ ngu ngốc Phi Lăng! Cư nhiên dám khiêu chiến với nhi tử của lão thiên hoàng.

“Dừng tay…… Các ngươi dừng tay!” Nguyên Nhược Ngữ đến gần khuyên can, không nghĩ hai người nọ hăng máu không nghe thấy tiếng mình, hắn từng bước tiến lên…. Bi kịch liền xảy ra.

Nguyên bản Lý Nhứ Ca hướng một cước hướng phía đối thủ, hắn lại tránh được, song đằng sau lưng là Nguyên Nhược Ngữ [em Ngữ quá nhỏ, hoàn toàn bị Phi Lăng che lấp], tam hoàng tử không kịp thu chân. Hoàn hảo Nhược Ngữ phản ứng nhanh, vội lui về sau nhưng vẫn không kịp…. Xem ra Nhược Ngữ sắp bị Nhứ Ca đá bay.

May mắn lúc Nhược Ngữ chuẩn bị ăn đạp thì Tiêu Nam xuất hiện, bởi thế liền biến thành tam nhân hỗn chiến.

“Tiêu ca? Ngươi tới? Hảo, chúng ta cùng lên….. Hả?…. Đừng đùa nữa…… A! Ngươi đánh ta!!!” Thật chẳng hiểu gì cả, đáng lẽ Tiêu Nam là tới giúp Phi Lăng hắn, sau phát hiện là Tiêu Nam ra chiêu thực, mỗi đòn đều xuất toàn lực, có mấy lượt đánh trúng mình…. Một hồi loạn xạ, rốt cuộc hóa thành Phi Lăng cùng Lý Nhứ Ca tấn công Tiêu Nam.

Bên cạnh Nhược Ngữ vỗ vỗ thân thể, thấy mình không bị làm sao, nguyên lai ban nãy được cứu nhưng giờ ba người kia…

“Các ngươi đang làm cái gì vây?

Thảm…….. Mấy người cùng chung ý nghĩ.

“Hai ngươi mau đến tiền thính quỳ cho ta.” Nguyên Kiệt Minh thật sự phát nộ. Đánh nhau với hoàng tử, con ơi là con, ngươi có muốn sống không đấy?!

“Tưởng quỳ là có thể xong chuyện? Điện hạ thân thể ngàn vàng vạn ngọc a! Nguyên Kiệt Minh, ta nói cho ngươi hay, nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không để ngươi yên đâu!!!” Thái giám ở gần đó lập tức nâng Lý Nhứ Ca bị ngã dậy, “Thiên a, xem bộ dạng này, phải bẩm báo hướng Hoàng thượng và nương nương như thế nào bây giờ?! …… Ô….. Các ngươi dám đả thương hoàng tử?! Hẳn nên mang tất cả ra ngoài chém đầu!!! Nói xong lão nội quan làm ra vẻ chấm chấm vài giọt nước mắt, cúi xuống….. bắn tia ác hàn về phía Phi Lăng.

“Công công bớt giận, tiểu khuyển tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh công công giơ cao đánh khẽ.”

“Ngươi…….” Lão thái giám trong ánh mắt bốc hỏa, còn định nói thêm nhưng bị Lý Nhứ Ca một tay ngăn lại, “Quên đi Nguyên lão gia, ta cùng biểu đệ đùa giỡn, không có gì đáng ngại.”

Biểu đệ? Ai là biểu đệ của hắn? Phi Lăng nhất thời nghĩ không thông, sẽ không là Tiêu Nam thì chắc phải là con dã hầu tử Phi Lăng? Kia không phải là biểu ca?

“Nói bậy bạ! Ai là biểu đệ?!……. Ô, cha…..” Nguyên Kiệt miệng vội lấy tay che miệng đứa con, “Câm miệng!!!!”

“Điện hạ thứ lỗi, tiểu khuyển thực sự không hiểu chuyện. Còn chưa tham kiến Tam hoàng tử?! Hắn là nhi tử của Lệ di(1), là biểu ca của ngươi và Tiểu Ngữ!”

“Lệ di? Người tiến cung? Tỷ tỷ của nương?…… Nhưng nương đã cắt đứtt quan hệ với Liễu gia rồi mà. Ân?…. Ô…. Cha…”

“Tiểu khuyển ngu ngốc, thỉnh Tam hoàng tử rộng lòng thứ lỗi! Rộng lòng thứ lỗi!!!” Quá ngu ấy chứ, Nguyên Nhược Ngữ thầm nghĩ.

“Không việc gì, ngươi cũng là di trượng(2) của ta, đều là người một nhà, đừng tỏ ra nghiêm trọng như thế.” Lý Nhứ Ca đối Nguyên Kiệt Minh cười cười ôn hòa song Nhược Ngữ cảm tưởng ánh mắt ấy vô cùng giả dối. Hắn thích Nhứ Ca lúc cùng Phi Lăng đánh nhau hơn.

“Ngươi, như thế nào?…… Cha?! Sao Ngươi đánh ta?!” Ngay cả Phi lăng cũng hiểu Lý Nhứ Ca trước mặt không hề bình thường. Nguyên lão gia một chưởng bắn về phía Phi Lăng, ước ao thằng con trở nên câm điếc luôn cho hết rắc rối.

“Chủ nhân, cứ thế bỏ qua…..”

“Quên đi, đừng nhiều lời.”

“Không! Không! Không! Thảo dân nhất định sẽ trừng phạt đích đáng, thỉnh hoàng tử chớ bận tâm. Thảo dân lập tức gọi thầy thuốc đến giúp điện hạ chuẩn bệnh.”

“Không cần, chúng ta có mang theo ngự y.” Nói xong, lão thái giám cẩn thận đỡ Lý Nhứ Ca hướng về đông viện. Trước khi rời khỏi, Nhứ Ca quay đầu lại nhìn Phi Lăng, Tiêu Nam cuối cùng dừng trên người Nhược Ngữ, đôi mắt sáng lấp lánh, một chút áy náy, một chút không muốn buông.

“Hỗn trướng tiểu tử! Toàn gây chuyện cho ta! Bắt đầu từ bây giờ ngươi không được xuất môn, qua Trung thu phải tức khắc hồi sư môn! Còn có, tối nay khỏi ăn cơm! Mau đến trước mặt tổ tông quỳ! Chưa thấy mặt trời thì không cần nghĩ chuyện đứng dậy!!!  Ngươi nữa, cũng quỳ cho ta!!!”

“Cha?!….. Cha!!!! Ngươi đừng đi a! Cha!!!” Phi Lăng ngây ngốc ngồi xổm xuống, lẩm bẩm, “Trời ạ, không được xuất môn….. Giết ta luôn đi”

“Hả? Tiêu ca, ngươi đi đâu?” Hắn thấy Tiêu Nam đứng dậy hỏi.

“Từ đường, đi quỳ.” Tiêu Nam quay đầu lại, đối hầu tử tọa trên mặt đất lạnh lùng nói.

“A! Đi thật? Uy, từ từ đợi ta!” Con khỉ vội vàng đứng dậy theo.

“Đúng rồi.” Tiêu Nam ngừng cước bộ, xoay người hướng Nhược Ngữ dặn dò: “Buổi tối nên chú ý kẻo bị cảm lạnh và nhớ đừng có đạp chăn.”

Thiên của ta! Ta đâu phải là tiểu hài tử [chính vậy mà]

Sau đó Phi Lăng cùng Tiêu Nam đến từ đường, Nhược Ngữ quyết định đi tìm mẫu thân.

Liễu Như Mi đã nghe nha đầu có mặt ở đó kể qua, nàng nói với Nhược Ngữ, tuy nằng không thể thay đổi phán quyết của lão gia nhưng nàng có thể hỗ trợ.

Đêm khuya, chờ Nguyên Kiệt Minh ngủ say, Liễu Như Mi khe khẽ kêu người mang chăn bông và chút điểm tâm, Nhược Ngữ không ngủ được cũng đi theo sau a hoàn.

“Tiểu Ngữ? Sao ngươi lại tới đây?” Trông Phi Lăng ngấu nghiến ăn chân gà, quần áo mặt mũi dính đầy mỡ, Nhược Ngữ cảm tưởng mình lo lắng hơi thừa. Quay sang thấy Tiêu Nam không hề đụng tới thức ăn, ngực có chút nhói đau. Đến bên cạnh Tiêu Nam, ngồi vào trong lòng hắn Nhược Ngữ mới phát hiện ra thân thể Tiêu Nam bởi nghiêm túc quỳ thẳng người nên đã có phần cứng ngắc.

Bọn nha đầu đi khỏi, chỉ còn lại ba người Phi Lăng, Tiêu Nam và Nhược Ngữ. “Tiêu ca, vì cái gì không ăn?” Nhược Ngữ ngẩng đầu, cặp mắt to tròn xem xét Tiêu Nam, phát giác Tiêu Nam vẫn dùng ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn hắn.

“Tiểu Ngữ, vô dụng thôi, ta nãy giờ mỏi miệng khuyên mà hắn có chịu nghe.”

“Tiêu ca ca?”

“Nhược Ngữ thiếu gia, Tiêu Nam không đói.” Thanh âm trầm tĩnh vang lên.

Ùng ục ùng ục, từ Tiêu Nam truyền ra tiếng bụng sôi phá vỡ yên lặng, Phi Lăng cười trộm, bả vai không ngừng run rẩy.

Nguyên Nhược Ngữ cũng cười, một đám sĩ diện a?

Tiêu Nam đỏ mặt, chưa bao giờ gặp qua Tiêu ca ca lúng túng như vậy, hai người thấy vô cùng hứng thú, liên tiếp làm mặt quỷ dị tiếp cận. Gương mặt Tiêu Nam tựa như bị lửa thiêu cháy. “Các người lúc này mới rất giống huynh đệ.”

Nghe xong câu đánh giá, Phi Lăng tâm trạng ỉu xìu, tha cho Tiêu Nam, quay về tiếp tục xử lý chân gà.

“Tiêu ca ca còn nói không đói bụng? Mau ăn đi!” Nhược Ngữ cười rạng rỡ, nghĩ đem chân gà tống vào miệng Tiêu Nam.

“Được! Được! Ta ăn! Nhược Ngữ thiếu gia đừng nhét…” Không định ăn sao? Hắc hắc!

“Ai?!! Phi Lăng đột nhiên thấy có bóng người trốn sau cột nhà, Tiêu Nam cũng buông thức ăn xuống, “Đi ra!”

Im lặng, sau cây cột không có động tĩnh gì.

“Nếu không ra là muốn ta bắt ngươi ư?”

“… Cái kia, đừng căng thẳng, là ta….” Một người ăn mặc theo kiểu thị vệ xuất hiện. Ban đầu Nhược Ngữ còn chưa nhận thức được, khi kẻ lạ đến gần mới giật mình, dĩ nhiên là…..

“Lý Nhứ Ca?!!” Phi Lăng kêu lớn.

Lý Nhứ Ca vội bịt mồm hắn: “Suỵt! Nhỏ giọng thôi, ta trộm tới đây đó”

“Chẳng hay Tam hoàng tử đại giá có chuyện gì không?” Tiêu Nam lạnh lùng hỏi, tựa như thập phần không thích Nhứ Ca.

Nhìn biểu tình khó chịu của Tiêu Nam, Nhược Ngữ hơi hơi đau lòng. Hắn kéo kéo quần áo Tiêu Nam, kể rõ đầu đuôi câu chuyện, rằng chỉ là vô tình, vả lại mình không bị làm sao. Quan sát vẻ hối lối thành thật trong mắt Nhứ Ca rồi nhìn xuống Nhược Ngữ đang ngồi trong lòng mình, “Tiêu ca ca đừng sinh khí.”

“Nhược Ngữ thiếu gia hi vọng Tiêu Nam không tức giận?”

“Ân.”

“Vậy Tiêu Nam sẽ không.”

Không phải vậy chứ? Nhược Ngữ phát hiện ra Tiêu Nam ngoài vẻ lãnh đạm xa cách còn bộc lộ vẻ đỏ mặt đáng yêu.

Một lúc sau, thái độ của Tiêu Nam đối với Lý Nhứ Ca tốt lên nhiều, thậm chí Phi Lăng liền xem hắn như huynh đệ. Ở trong cung không có tiểu hài tử cùng tuổi mà nếucó thì cũng chỉ là cúi đầu, không dám cùng hoàng tử trò chuyện nên con khỉ ngốc Phi Lăng kia vô tình khơi dậy bản tính trẻ con trong Nhứ Ca, chẳng bao lâu hai đứa đã cở mở tán gẫu. Một lúc sau nữa, Tiêu nam nhập bọn. Bọn họ hết nói về đề tại võ công, kỳ sự rồi bàn luận đến tương lai của mình.

“Ta muốn làm đệ nhất kiếm khách! Muốn hành hiệp trượng nghĩa!”

“Ta thì hy vọng đất nước thái bình, dân chúng ấm no hạnh phúc.”

“Không tính không tính, ước vọng gì thế? Còn Tiêu ca?”

“……..” Tiêu Nam nhẹ nhàng đắp chăn cho Nhược Ngữ, vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt oa nhi sang một bên, cười cười sủng nịch: “Không có….”

“A? Sao như vậy?”

Đêm hôm ấy, ba thiếu niên nói chuyện tới tận khuya rồi cùng lăn ra ngủ khì.

Hạt giống hữu nghị được gieo thật sâu trong lòng ba thiếu niên dù cho… dù cho tương lai thâm bất khả trắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.