Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
“Sao đứng ngẩn người ở cửa thế, vào đi.” Thấy bốn người Tiêu Ngô Đồng sững sờ ở cửa, nhân viên công tác phía sau thúc giục.
Tổ chương trình này của bọn họ danh tiếng không tính là lớn, lượng tuyển thủ báo danh không thể xưng là biển người tấp nập, hôm nay lại là ngày kết thúc báo danh, nói không chừng bốn người Tiêu Ngô Đồng là những tuyển thủ dự thi cuối cùng, sớm giải quyết cho xong, bọn họ cũng có thể tan làm sớm một chút.
Nhân viên công tác lại không biết trong lòng bốn người suy nghĩ gì, mấy người Tiêu Ngô Đồng liếc nhau, ôm nhạc cụ trầm mặc đi vào.
Phòng tuyển chọn cũng không lớn, bên trong được bố trí tỉ mỉ, tiêu chí của tổ tiết mục Ngôi Sao Ngày Mai thật lớn dán ở sau lưng sân khấu, trung tâm sân khấu là nơi duy nhất tổ tiết mục cung cấp trang bị cho tuyển thủ.
Một cái microphone.
Lance dẫn đầu đi tới phía trước microphone, hắn là chủ hát của đoàn đội, Tiêu Ngô Đồng đặt đàn cổ phía bên phải, ngẩng đầu thấy Trì Nhạc và Elton cũng đã chuẩn bị xong.
Ánh mắt bọn họ chuyển đến vị trí giám khảo.
Bốn người ngồi sau bàn dài, trừ Tiêu Kỳ Thụ ra còn có hai nữ một nam, thấy tuyển thủ đã chuẩn bị tốt, người đàn ông dẫn đầu kia cúi đầu lật xem thông tin báo danh nhân viên công tác vừa mới đưa lên, không khỏi cười một tiếng.
“ ‘Hàn Sơn’ của Phượng tiên sinh? Lá gan của các cậu cũng thật lớn, trước mắt còn chưa có ai có dũng khí hát ca khúc của Phượng tiên sinh đâu.”
Lance lộ ra nụ cười ôn hòa, hắn theo thói quen đứng dưới ánh đèn, tư thái thong dong và khuôn mặt tuấn mỹ kia làm ánh nhìn đầu tiên của người ta sinh ra thiện cảm: “Mấy người chúng tôi đều là fans của Phượng tiên sinh, bởi vậy ở trên sân khấu này trình diễn bài hát của Phượng tiên sinh, cũng là kính ý của chúng tôi đối với Phượng tiên sinh.”
“Hừ.” Tiêu Kỳ Thụ cười lạnh: “Kính ý? Miễn đi, muốn bùa chú thì cứ nói thẳng, che che giấu giấu thật khó coi.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường lâm vào không khí xấu hổ, nhưng camera còn ở một bên, hình ảnh tuyển chọn cũng phải lên TV, nam giám khảo kia vội vàng xoa dịu cục diện.
“Muốn lấy hạng đầu, dũng khí đáng khen, vậy cho chúng tôi xem thực lực của các cậu đi.”
Lance rũ mi mắt xuống, hắn duỗi tay nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên microphone, đây là động tác học theo Phượng tiên sinh, sau đó nhẹ giọng cất tiếng hát.
Phượng tiên sinh hát phần lớn không có ca từ, chỉ bằng tiếng người đã đạt tới cảnh giới âm nhạc đỉnh cao nhất, đây cũng là lý do vì sao không ai dám hát ca khúc của y. Nhưng trừ những bài hát hoàn toàn không thể bắt chước kia ra, vẫn có một ít ca khúc có ca từ có thể hát.
'Hàn Sơn' là bài thứ nhất.
Đây là ca khúc Lance tỉ mỉ chọn ra, 'Hàn Sơn' làn điệu phập phồng thoải mái, ca từ khẳng khái hữu lực, đoạn trước trào dâng bi phẫn, đoạn sau mênh mang trầm thấp, cảm xúc trước sau chênh lệch cực lớn, đối với nhóm hát một ca khúc cũng dễ dàng hát ra một bài hát xuất sắc.
Lance bắt đầu cất giọng hát một đoạn mở đầu.
Như lời Trì Nhạc nói, Lance hát rất không tồi, thanh âm hắn trong sáng, đọc từng chữ mượt mà, lại có bản lĩnh diễn viên, rất dễ dàng có thể dung nhập vào không khí bi thương trong đó.
Trong ban giám khảo đã có người khẽ gật đầu.
Loại tiêu chuẩn này, đủ để giành được một vị trí thi đấu chính thức, nhưng mà……
Hắn lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Kỳ Thụ ngồi một bên, với tư liệu đoàn đội báo danh trước mặt, vị đại thần này vì ai mà đến là chuyện tương đối rõ ràng.
Nếu Tiêu Kỳ Thụ không muốn cho bọn họ dự thi, vậy thì hát tốt đến mấy cũng vô dụng.
Giám khảo thu liễm thần sắc.
Tiếng trống như mưa rền gió dữ chợt vang lên, ngay sau đó là tiếng sáo thê lương lần thứ hai cất cao, hoà tiếng trống và tiếng người vào nhau! Hô hấp của Lance bắt đầu dồn dập, thanh âm của hắn càng dồn dập hơn, như tướng quân trên chiến trường cưỡi ngựa lớn, cầm *trường thương hồng anh, thẳng tiến không lùi xông vào trong quân địch!
(*Cây thương dài màu đỏ)
Giết địch! Giết địch! Giết địch!
Đó là sinh mệnh trôi đi! Cũng là tán khúc anh hùng!
Không khí một tầng chồng một tầng, không ngừng lên cao tới đỉnh điểm, cảm xúc chợt bùng nổ, khi tướng quân giơ cao trường thương lên gào rống về phía địch, một tiếng đàn cổ chợt hoà vào.
Nhẹ nhàng chậm rãi mà trầm thấp, triền miên mà mềm ấm.
Rất không phối hợp, rồi lại hài hòa dị thường.
Lông mi dài che khuất đôi mắt màu nâu, ngón tay thon dài phất qua *huyền cầm, Tiêu Ngô Đồng hết sức chuyên chú đánh đàn, gần như không ý thức được bản thân mình không ổn.
(*Đàn màu đen?)
Trong nháy mắt tiếng đàn kia hoà vào, mọi người cả người run lên, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân một đường lên tới da đầu.
Phảng phất như cảnh trong mơ đang trào dâng chợt bị chọc phá, tướng quân ở tàn tích chiến trường Hàn Sơn không người kia chợt tỉnh lại, mờ mịt nhìn chung quanh, trong tay hắn còn nắm trường thương, dưới thân vẫn còn đang cưỡi ngựa.
Nhưng trường thương đã đứt, tuấn mã đã chết.
Chiến trường đủ loại, như cảnh trong mơ.
Tiếng đàn dịu dàng lại cường thế, nó không chút lưu tình chọc phá lý tưởng hào hùng kia, đặt hiện thực trần trụi ở trước mắt.
Binh lính phía sau tướng quân đã biến mất, trước mắt lại tràn đầy quân địch, hắn vọng tưởng lấy thân hi sinh cho Tổ quốc, cuối cùng lại yếu đuối cắm trường thương vào cổ tuấn mã, quỳ xuống đất đầu hàng.
Hết thảy cảnh tượng 'Hàn Sơn' chỉ là một giấc mộng.
Tiếng sáo dần nghỉ, tiếng trống xa dần, chỉ còn tiếng đàn cổ một tiếng lại một tiếng đàn vào lòng người.
Mờ mịt.
Lance đã hoàn hảo hát xong, nhưng tiết mục vốn thuộc về giọng ca chính lại vô duyên vô cớ làm nền cho đàn cổ.
Trái tim giám khảo run rẩy, ánh mắt hắn lướt qua giọng hát chính, dừng trên người thiếu niên đang cúi đầu đánh đàn.
Mái tóc đen nhánh rời rạc đáp trên vai, khuôn mặt như đồ sứ trân quý lộ ra ánh sáng bóng mượt, mặt mày ôn nhuận, môi anh đào mỉm cười, khi tay y đảo qua huyền cầm, phảng phất như có thể nhìn thấy trong lịch sử xa xăm, những quý công tử đang nhẹ nhàng ngâm thơ, đánh đàn.
Tiêu Ngô Đồng chợt ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của giám khảo.
Giám khảo kia đã sớm là người trưởng thành, trong lòng rung động một chút, như bị phát hiện đang rình mò, vội vàng chuyển tầm mắt đi.
Tiêu Ngô Đồng phồng má lên: “Ta cảm thấy lão đàn ông kia đang mơ ước ta.”
Hệ thống liếc giám khảo một cái: “Rõ ràng là ngươi đang biểu diễn cho người ta xem, lại còn không cho người ta nhìn?”
“Cũng đúng.” Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt, cảm thấy hệ thống nói có lý, lại vui vẻ dời lực chú ý đi: “Hệ thống thống thân ái ~ *Cầm nghệ của ta như thế nào hả ~”
(Kỹ thuật đánh đàn)
“Tốt! Đặc biệt tốt! Thiên hạ đệ nhất vô địch!” Hệ thống nói có lệ: “Ngươi mà đàn tiếp, mọi người phỏng chừng đều quên Lance luôn.”
Hả!?
Tiêu Ngô Đồng khẽ meo meo nhìn về phía giám khảo, ngay cả cặp mắt của Tiêu Kỳ Thụ cũng dính trên người y, đương nhiên, là ánh mắt căm hận.
Hình như thật sự hơi quá mức!
Y nhanh chóng thu liễm bản thân, khắc chế dục vọng đánh đàn lại, quy củ tiến hành diễn tấu phần mình.
Dưới sự áp chế như vậy, quyền chủ đạo nhạc khúc lại về tới trên người Lance, tiếng người và tiếng đàn, tiếng sáo, tiếng trống dung hợp vào nhau, ngoài ý muốn mà hài hòa đến lạ.
Mà khi giám khảo lại nhìn Tiêu Ngô Đồng, cái loại mị lực trí mạng này phảng phất như bị vải thô che lấp, ánh sáng nháy mắt biến mất.
Hắn rất nhanh mất đi hứng thú, đặt lực chú ý lên người Lance.
Một khúc đã xong.
Là Tiêu Kỳ Thụ dẫn đầu vỗ tay.
“Rất không tồi, rất êm tai.” Khóe miệng hắn ác ý tươi cười như ẩn như hiện: “Giám khảo, tôi cảm thấy bọn nó thật ra có thể vào vòng loại.”
“Kỳ Thụ ca ca thật là quá khen Ngô Đồng!” Ánh mắt Tiêu Ngô Đồng dừng trên người Tiêu Kỳ Thụ, chợt nở một nụ cười xán lạn, sau đó cặp mắt xinh đẹp kia quét về phía các giám khảo khác: “Nhưng mà, chúng tôi có thể vào vòng loại hay không, vẫn là phải xem ý kiến của các vị giám khảo chứ!”
“Tao nói mày có thể vào vòng loại là có thể vào, nhưng mà……” Tiêu Kỳ Thụ ác ý kéo dài ngữ điệu, ánh mắt ghê tởm khóa ở trên người Tiêu Ngô Đồng: “Trình độ của chúng mày cũng chỉ giới hạn ở vòng loại.”
Hắn ta bắt đầu cười ha hả.
“Tiêu Ngô Đồng, mày muốn giành được bùa chú hả? Mày muốn tham gia cuộc tuyển chọn cơ giáp ư?”
“Tao nhổ vào! Tự xem lại bản thân mày đi!”
Tiêu Kỳ Thụ hất đầu lên, nỗ lực dùng cằm nói với thiếu niên: “Đừng tưởng rằng rời khỏi tinh cầu Frost là tao không đối phó được mày. Rác rưởi chính là rác rưởi! Loại người như mày, vĩnh viễn đừng nghĩ so sánh được với tao!”
“Kỳ Thụ ca ca hiểu lầm rất lớn với Ngô Đồng rồi đó.” Tiêu Ngô Đồng lại chỉ hơi hơi nhíu mày thở dài, một bộ buồn rầu lại bao dung, nhưng cảm xúc của y lại chợt chuyển thành lạnh nhạt, nhìn chằm chằm giám khảo có quyền quyết định chân chính kia: “Cho nên, chúng tôi có thông qua đấu vòng loại không?”
Ánh mắt nhóm giám khảo bồi hồi không thôi giữa Tiêu Kỳ Thụ và Tiêu Ngô Đồng, một mặt rối rắm với Tiêu Kỳ Thụ nói trắng ra, một mặt lại bị ý tứ mâu thuẫn của đối phương làm cho không hiểu ra sao, cuối cùng thật cẩn thận nghiền ngẫm ý của Tiêu Kỳ Thụ, do dự nói: “Thông qua.”
“Vậy cảm ơn nhóm giám khảo!” Tiêu Ngô Đồng ngọt ngào cười, không đợi đối phương phản ứng, ôm đàn cổ lên nhìn về phía nhóm bạn ngây ngốc đứng trên sân khấu, nói: “Chúng ta có thể tham gia thi đấu rồi!”
Trì Nhạc sờ sờ đầu, do dự nói: “Ngô Đồng, cậu có phải có chỗ nào đó không ổn không?”
Sau đó bị Lance và Elton, một người che miệng, một người tóm cổ kéo ra khỏi phòng.
Tiêu Ngô Đồng ý cười doanh doanh khom lưng với ban giám khảo, sau đó một tay khác nhẹ nhàng xách trống to Elton để sót lên, nhảy nhót đi tìm bạn cùng phòng thân ái nhà y.
Sau đó ở trong hậu trường, sắc mặt nhóm bạn cùng phòng nhìn qua cũng không tốt.
Tuyển thủ thông qua hải tuyển được dẫn vào một phòng khác, trong phòng còn có mấy tuyển thủ nữa, trước khi bọn họ đi vào đã hứng thú bừng bừng nói gì đó, chờ thấy người mới tới, tức khắc hưng phấn vây quanh.
“Các cậu vừa mới biểu diễn xong?”
“Ừ.”
“Vậy có nhìn thấy không?” Tuyển thủ hỏi chuyện chớp chớp mắt, phảng phất như đang ám hiệu.
“Nhìn thấy cái gì?” Tiêu Ngô Đồng thò đầu từ sau lưng bạn cùng phòng ra, tò mò hỏi.
“Đương nhiên là Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh rồi!” Tuyển thủ kia khoa trương kêu lên: “Hắn chính là vị hôn phu của Nguyên soái Tề Sâm, nhân vật siêu cấp lớn! Nghe nói là người rất hòa ái! Thật muốn nhìn thấy tận mắt!”
“Ồ! Nguyện vọng này rất nhanh sẽ thành hiện thực đấy!” Tiêu Ngô Đồng nghiêng đầu thần thần bí bí nói: “Nói cho cậu biết này, Tiêu Kỳ Thụ trực tiếp vào vòng loại đó!”
“Tôi sắp cạnh tranh với Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh sao?” Tuyển thủ kia một bộ kích động quá mức, bộ dáng muốn ngất xỉu.
“Đúng vậy đó!” Tiêu Ngô Đồng vui vẻ trả lời.
Y tươi cười không có nửa phần khói mù, ngây thơ sung sướng mà đơn thuần.
Mà hệ thống biết rõ, một Tiêu Ngô Đồng như vậy, trước nay đều là đáng sợ nhất.
Bởi vì quá mức thuần túy, mà thuần túy kia lại là ác ý mãnh liệt.
Nhưng đối mặt với kẻ điên như vậy, Tiêu Kỳ Thụ lại giống như một thằng ngu ngốc, một lần lại một lần nhào lên.
Cũng đúng.
Trừ thằng ngu ra, ai dám vô duyên vô cớ đi trêu chọc kẻ điên chứ?
Tuyển thủ kia lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, hắn hạ giọng, để sát vào bên tai mọi người, thần thần bí bí nói: “Tôi nói cho các cậu biết, tôi vừa mới nghe được, tổ chương trình hình như định điều động nội bộ trao giải nhất cho Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh.”
“Rất nhiều lần nhất cử đấy, một cuộc thi đấu nhỏ như vậy, làm gì có khả năng có người ưu tú hơn so với Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh chứ!?”
Hạng nhất……
Tiêu Ngô Đồng rũ mi mắt xuống, hai mắt sâu thẳm.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tiểu Ngô Đồng:
Cha, mẹ, chào buổi tối
Mọi người đều đang thảo luận về sư đệ
Sư huynh đã vài ngày không gặp mặt
Phòng của Ngô Đồng cách sư huynh rất xa
Không có cách nào đi qua xem
Có chút lo lắng
Sư huynh có thể thích sư đệ kia không
Sau đó quên mất Ngô Đồng không.