Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân

Chương 25: Chương 25: Tới trường học




Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Đại não Tề Sâm hỗn loạn, hắn đỡ vách tường từ bên trong đi ra, lung lay đi lên xe chuyên dùng, phó quan mới nghe được tin đã vội vàng chạy tới.

“Hiện tại ngài không thể lái xe!” Anh ta lo lắng nhìn vị Nguyên soái luôn luôn có hình tượng cường đại này: “Đi nghỉ ngơi trước đã!”

“Không cần.” Tề Sâm mím môi, sắc mặt của hắn tái nhợt như tuyết, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng trượt từ trên trán xuống, chỉ có một thân khí thế không mảy may giảm đi: “Cậu tra xem trong quân đội có liên hệ với Học Viện Tổng Hợp thủ đô không, tôi tự mình ra ngoài một chuyến.”

Hắn nhớ lại tầm nhìn biến hóa kỳ diệu mới vừa rồi kia.

Tự mình nhìn xuống nơi rộng lớn, tầm nhìn có thể thấy hết thảy đều vô cùng rõ ràng, phảng phất như tầm nhìn của thần minh.

Đây là nguyên lý gì, tạo thành như thế nào, Tề Sâm cũng không chú ý tới, hắn chỉ quan tâm hình ảnh tấm bia đá cuối cùng chợt lóe qua.

Trên bia đá kia khắc sâu sáu chữ rất to, Học Viện Tổng Hợp thủ đô.

Là chỗ của Phượng tiên sinh sao?

Tề Sâm không biết, đầu đau kịch liệt làm hắn không nghe rõ thanh âm của phó quan, không kiên nhẫn tiếp tục nghe nữa, hắn tùy ý xua xua tay đuổi người, khởi động *xe bay. Lấy bùa chú cao cấp làm năng lượng, tốc độ xe cực nhanh, mọi người tới không kịp ngăn cản, xe đã vụt ra cửa lớn quân doanh, phóng ra bên ngoài.

(*Gốc: xe huyền phù)

“Làm sao bây giờ!?” Có người kinh hoảng hỏi.

“Còn có thể làm sao nữa, đuổi theo!” Phó quan cắn răng nói.

“Đuổi tới nơi nào?”

“Học Viện Tổng Hợp Thủ đô!” Nghĩ tới nơi duy nhất Nguyên soái vừa mới nói qua, phó quan quyết đoán nói.

Tề Sâm từ bỏ việc tự điều khiển xe, trạng thái thân thể hắn mỗi một giây đều hạ xuống, rồi lại bị cảm xúc mạnh mẽ khó bình tĩnh trong lòng kia chống đỡ, cảm giác lo được lo mất khiến hắn cho xe chạy với tốc độ tối đa, thậm chí vì thế mà lạm dụng chức quyền làm tất cả người đi đường dọc theo chiếc xe tránh đi.

Hành vi lạm dụng chức quyền mở đường cho mình, đối với Tề Sâm trước kia mà nói là việc tuyệt đối không thể xảy ra.

Bởi vì Tề Sâm là người vô dục vô cầu, chỉ cần có người ra lệnh, hắn sẽ nghe theo.

Đối với hắn mà nói, pháp luật Liên Minh là một loại mệnh lệnh.

Hắn chỉ là một khối xác dựa vào việc không ngừng hoàn thành các loại mệnh lệnh để duy trì trạng thái tồn tại, mà hiện giờ cái xác hư không này được vô số cảm xúc kịch liệt kia lấp đầy.

Tề Sâm lần đầu tiên cảm giác được mình đang sống.

Hắn muốn tìm được Phượng tiên sinh, bởi vì y là người quan trọng nhất đối với hắn.

Mà ở nơi hắn không nhìn thấy kia, lực tinh thần sền sệt đọng lại bên cạnh hắn, thong thả tu bổ linh hồn bị tổn hại của chủ nhân, đó là lực lượng mạnh mẽ từ trong nơi giam cầm nào đó đột phá mà ra, mà người tu chân càng thích gọi là ——

Thần thức.

~~~~~~~

Tiêu Ngô Đồng đã hát xong một khúc.

Y nhìn chằm chằm thanh niên đối diện, đối phương cầm dùi trống, đã ngừng diễn tấu, thành kính mà cuồng nhiệt nhìn qua đây.

Rõ ràng, hắn vừa mới đệm nhạc.

Da mặt Tiêu Ngô Đồng hơi giật giật, quy củ y sàng chọn người chỉ có hai điều, một là xem đối phương có trung thành với Phượng tiên sinh hay không, hai là xem đối phương có biết diễn tấu nhạc cụ hay không, từ bộ phận người được chọn ra này ngẫu nhiên lựa chọn mấy người thuận mắt, hạ ấn ký tinh thần hoàn toàn nghe lệnh mình.

Nhưng y không ngờ rằng, mình trùng hợp chọn phải Elton.

Cẩn thận ngẫm lại, nếu Elton biết chơi nhạc cụ vậy thì thật đúng là rất phù hợp với điều kiện lựa chọn của y.

Nhưng ai có thể nghĩ tới một người cao to, sát khí tận trời kia biết chơi nhạc cụ chứ!

“Ký chủ.” Hệ thống ở trong thức hải chọc chọc y một chút: “Lãng phí quá nhiều thời gian.”

Nhóm người đệm nhạc đeo mặt nạ đang chờ đợi Phượng tiên sinh hạ lệnh.

Lấy phong cách của Phượng tiên sinh trong quá khứ, một khúc hát xong nếu còn hứng thú sẽ tiếp tục hát, nếu không còn hứng thú sẽ đóng phát sóng trực tiếp, tình huống sững sờ tại chỗ như vậy, đã ít lại càng ít.

Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt, sâu sắc cảm giác mới vừa rồi mình suýt chút nữa *OOC.

(*Nhân vật hành động không như thiết lập ban đầu)

“Sao ngươi không nhắc ta sớm!?” Trong loại thời điểm này tất nhiên phải quyết đoán ném nồi cho hệ thống.

Hệ thống trợn trắng mắt, lùi vào sâu trong thức hải, quyết định không để ý tới ký chủ rác rưởi nữa.

Tiêu Ngô Đồng nghĩ nghĩ, duỗi tay gõ gõ microphone, cũng không có ý định dừng phát sóng trực tiếp lại.

Y phải ngẫm lại đã, phải đối mặt như thế nào với việc mình trong lúc vô tình dùng Thuật Nhiếp Hồn khống chế bạn cùng phòng.

~~~~~~~~~

Khi Tề Sâm ngừng xe trước cửa trường, cả người thần trí đã mơ hồ, hắn thở hổn hển nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tấm bia đá xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, đứng trước hai sườn cổng trường.

Nhưng đây lại là lúc đám học sinh tan học, cổng trường tiếng người ồn ào, thấy thế nào cũng không giống phòng phát sóng trực tiếp của Phượng tiên sinh.

Tề Sâm dùng sức nhắm mắt, lau mồ hôi trên trán, lấy quang não mở phòng phát sóng trực tiếp của Phượng tiên sinh ra

Đối phương đã bắt đầu hát ca khúc thứ hai.

Đây là một khúc ca đại khí hào hùng, tiếng trống hợp cùng tiếng người trào dâng như chiến trường thời cổ, máu thịt lẫn lộn, sinh tử luân phiên, gần như có thể khơi dậy lòng nhiệt huyết của bất cứ ai.

Tề Sâm lắng nghe, chậm rãi bình tĩnh lại.

Bởi vì hắn nghe ra, lúc này tâm tình đối phương đã bình tĩnh.

Vì thế hắn cũng bình tĩnh.

Tiếng còi cảnh sát vang lên phía sau, càng ngày càng gần, thanh âm phó quan phảng phất như cách vách ngăn thật lớn, liều mạng kêu to tên hắn, Tề Sâm cảm giác được cửa xe mở ra, có người tóm lấy bờ vai của hắn, muốn nâng hắn từ trong xe ra ngoài.

Hắn nỗ lực duy trì một phần thần trí cuối cùng, tóm lấy phó quan: “Để tôi xuống, tôi phải ở lại chỗ này.”

“Nguyên soái! Ngài cần điều trị!”

“Tôi nói, để tôi xuống!”

Cho dù thân thể suy yếu nhưng tư thái của hắn lại không mềm đi nửa phần, phó quan giãy giụa một lát cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thả người vào trong xe một lần nữa, nhưng vẫn khuyên giải.

“Nguyên soái, ngài không thể ở lại chỗ này quá lâu, chung quanh quá nhiều người.”

Tề Sâm hít sâu một hơi, tận lực lấy lại lý trí.

Hắn muốn lần đầu tiên gặp mặt người nọ, chính mình ở trong trạng thái tốt nhất, mà hiện tại bên cạnh hắn còn có một vị hôn phu kia, cho dù tìm được Phượng tiên sinh rồi, lại có thể như thế nào chứ?

Người kia xứng đáng với những gì tốt nhất, mà không phải được một người đàn ông đã có bạn đời theo đuổi.

Điều đó đối với y không tốt, sẽ làm hỏng thanh danh của y.

Hắn muốn giải quyết vấn đề của mình trước, rồi lại đi gặp y sau.

Tiếng hát ngừng lại, hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp quay về bóng tối, Phượng tiên sinh đã kết thúc lần phát sóng trực tiếp này. Tề Sâm tính toán xe trình, cuối cùng nói: “Chờ hai tiếng.”

“Nguyên soái!”

“Hai tiếng! Không thể ít hơn!” Hắn mở to mắt, tơ máu đỏ tươi che kín xung quanh đồng tử đen nhánh.

Nguyên soái hoàn toàn vứt bỏ sự bình tĩnh vẻ bề ngoài.

Phó quan trong lòng rùng mình, nỗi sợ hãi kỳ lạ từ sau lưng leo lên toàn thân, anh ta không hề khuyên can nữa, than nhẹ: “Được rồi, nhưng tôi muốn ở trong xe với ngài.”

Tốt xấu gì cũng coi như có thể chiếu cố lẫn nhau.

~~~~~~~

Tiêu Ngô Đồng đi xuống thang lầu, áo choàng quay cuồng trong không trung như bọt sóng trắng, cánh môi hồng nhạt mím chặt.

Sau đó y ngừng lại.

“Anh đi với tôi.” Một ngón tay thon dài chỉ vào Elton trong đám người, tiên âm lượn lờ từ trong miệng y thốt ra: “Những người khác tan đi.”

Tiếp thu mệnh lệnh, những người còn lại tức khắc rời đi, Tiêu Ngô Đồng mới đưa Elton quay trở lại phòng phát sóng trực tiếp một lần nữa.

Tất cả nhạc cụ linh tinh đã được cất hết, bức màn vẫn kéo kín mít, trừ đèn bùa chú trên đỉnh đầu ra, nơi này đã không còn dấu vết con người hoạt động.

Tiêu Ngô Đồng đóng cửa lại, xoay người đi đến trước mặt Elton, vươn ngón trỏ chạm nhẹ vào giữa mày hắn một chút.

Nơi linh hồn bị giam cầm nào đó theo tiếng mà ra.

Thần sắc Elton không chút mảy may thay đổi…… Không, hoặc là nói, hắn càng thêm kích động.

Thuật Nhiếp Hồn chỉ làm cho người ta không thể tiết lộ ra bất cứ tin tức gì về Phượng tiên sinh, mà không phải là khiến một người cực kỳ sùng bái Phượng tiên sinh. Khi Tiêu Ngô Đồng chọn người, điều thứ nhất chính là người được chọn phải cực kỳ hâm mộ Phượng tiên sinh, bởi vậy cho dù triệt bỏ Thuật Nhiếp Hồn, Elton vẫn là tín đồ trung thành như cũ của Phượng tiên sinh.

Lúc này, anh ta thậm chí không thể che giấu hô hấp nặng nề của mình, cùng với trái tim thình thịch nhảy loạn.

“Phượng…… Phượng tiên sinh.” Một tiếng vừa ra khỏi miệng, thanh âm đã run không ngừng: “Ngài có gì muốn phân phó?”

Tiêu Ngô Đồng dựa vào trên tường, khoanh tay trước ngực, y rũ mi mắt xuống, suy nghĩ nên trả lời như thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Anh là học sinh Học Viện Tổng Hợp thủ đô?”

“Đúng vậy!” Elton trả lời thẳng thắn, như muốn tận lực thể hiện năng lực của bản thân.

“Hệ Cơ Giáp?”

“Không…… Là Hệ Điện Ảnh……” Thanh niên tức khắc uể oải, hắn cười khổ nói: “Phượng tiên sinh thích học sinh Hệ Cơ Giáp hơn sao?”

“Tôi không có hứng thú với ngành học.” Tiêu Ngô Đồng đáp: “Gần đây tôi cảm thấy anh rất thú vị.”

( ┐(´ー`)┌)

Phượng tiên sinh cảm thấy hứng thú với hắn!

Elton lên tinh thần một lần nữa.

“Thực tế, ban đầu tôi muốn học cơ giáp!” Elton gần như chắc chắn Phượng tiên sinh thích học sinh Hệ Cơ Giáp, bắt đầu liều mạng chứng minh bản thân: “Tôi đã từng tòng quân, lên chiến trường tinh tế đối chiến với Trùng tộc.”

Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt, y không muốn quá tìm tòi nghiên cứu bí mật của Elton, nhưng không ngờ rằng đối phương lại tự tiết lộ tất cả bí mật của mình ra.

“Vậy anh hẳn nên tiếp tục học cơ giáp, sao lại đến Hệ Điện Ảnh?”

Phượng tiên sinh chú ý tới mình đã khiến Elton có vẻ rất kích động, nhưng thần sắc hưng phấn kia trong giây lát lại dần dần bị chua xót thay thế, ngón tay hắn bất giác sờ lên mặt.

“Bởi vì lần đó ở trên chiến trường đã xảy ra một vài việc, nên tôi không học được cơ giáp.”

“Nhưng anh còn thích cơ giáp.” Trong đầu Tiêu Ngô Đồng hiện lên nụ cười cứng đờ trên khóe miệng của đối phương buổi sáng hôm đó: “Anh vẫn muốn điều khiển cơ giáp một lần nữa.”

“Không.” Elton lại lắc đầu: “Nói như vậy có lẽ sẽ khiến Phượng tiên sinh khinh thường, nhưng tôi đích xác không muốn đụng vào cơ giáp nữa, hơn nữa tôi đã có mục tiêu quan trọng hơn.”

Cách áo choàng, Tiêu Ngô Đồng nhìn Elton, trong mắt cậu thanh niên kia không hề có khói mù, hình như hắn đã bước ra từ bên trong.

“Vậy là tốt rồi.” Y đứng thẳng người, đi tới cửa sổ: “Kiên trì mộng tưởng của anh, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Kéo bức màn dày nặng, đẩy cửa sổ ra, Tiêu Ngô Đồng từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nháy mắt rơi xuống đất, linh lực ngưng kết ở dưới chân, cả người đã không thấy bóng dáng.

Phía sau y, Elton phản ứng chậm một nhịp, vọt tới cửa sổ nhìn xuống phía dưới nhưng không thu hoạch được gì.

“Kiên trì mộng tưởng của tôi sao?”

Hắn lặp lại, giơ tay phải lên trước mắt, mở ra.

Trong lòng bàn tay, bốn dấu móng tay ấn sâu trong thịt, máu đỏ tươi chảy ra.

“Mộng tưởng của tôi?”

Cảm xúc dâng trào lại quay về hờ hững, hắn giật môi một chút, tựa như đang trào phúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.