Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân

Chương 9: Chương 9: Vẽ tranh giống




Tuy rằng trải qua hơn ngàn năm cải tiến, quá trình tàu bay cất cánh sẽ không cho hành khách mang đến bất cứ ảnh hưởng nào. Nhưng xuất phát từ vấn đề an toàn, mỗi phòng đều có cảnh báo an toàn, khi kiểm tra đo lường đến đai an toàn chưa ổn liền trực tiếp thông báo đến nhân viên đội bay.

Bởi vậy, ngay sau khi Tiêu Ngô Đồng kéo đai an toàn ra, tiếp viên hàng không nhận được cảnh báo liền vọt tới đây, lễ phép gõ gõ cửa phòng, sau đó mở ra.

“Tiên sinh, đai an toàn của ngài xảy ra vấn đề gì sao?”

Đáp lại hắn chính là một đôi mắt đỏ đậm như quỷ, màu nâu ôn nhuận biến thành màu đen ảm đạm, tơ máu tinh mịn từ bốn phía quấn quanh hốc mắt, màu đỏ từ bên cạnh kéo dài đến giữa, chỉ lộ ra con ngươi bén nhọn.

Trong ánh mắt kia có ác quỷ.

*“Tránh ra, ta phải đi về.”

(*Đoạn này ẻm đang bất ổn nên để ta-ngươi)

Tiếp viên hàng không bị ánh mắt kia dọa sợ, nhưng rốt cuộc cũng là người đã từng tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp, chức nghiệp tu dưỡng tốt đẹp làm hắn cưỡng bách chính mình lấy lại tinh thần, cổ họng mãnh liệt nuốt vài cái, sau đó nói: “Tàu bay đang trong quá trình cất cánh, hiện tại không thể quay lại, xin ngài cột kỹ đai an toàn, bảo đảm an toàn của bản thân.”

Tiêu Ngô Đồng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt y như hàn băng lạnh nhạt mà cứng rắn, nhưng chợt, y nở nụ cười.

Mặt mày cong thành vầng trăng non đáng yêu, cánh môi cong lên độ cung nhỏ mềm mại, y nghiêng đầu, thanh âm điềm mỹ như mật đường: “Ngươi không nghe được sao, ta nói, ta phải quay lại.”

Y duỗi tay như phủi rác rưởi, dễ như trở bàn tay đẩy tiếp viên hàng không ra.

Cảnh tượng này thực sự là không thể tưởng tượng nổi, người có thể bay ở trên cao không có ai mà không phải là thân cường thể tráng, cho dù đối mặt kẻ bắt cóc cũng có thể giằng co một trận, mà Tiêu Ngô Đồng chỉ là thiếu niên mới mười sáu tuổi, so với người bình thường đều tinh tế hơn rất nhiều, khi y duỗi tay đẩy tiếp viên hàng không ra, dù là ai cũng không tưởng tượng được sự việc sẽ có kết quả này.

Động tác lớn như vậy rốt cuộc cũng khiến người chung quanh chú ý tới, chỉ thấy vị trí gần cửa khoang vào, một cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông bộ dáng tinh anh đi ra, hắn nhìn hai bên đang giằng co, tựa hồ nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng xin lỗi sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Hắn nghe được động tĩnh nên đi ra, nếu tiếp viên hàng không đã tới rồi thì không phải chuyện của hắn, vẫn nên an ổn ngồi trở lại chờ đợi cất cánh xong là được.

Từ đó về sau không còn cánh cửa nào mở ra nữa.

Tiêu Ngô Đồng ra khỏi phòng, y hiện tại không muốn quan tâm bất cứ việc gì, đi học cái gì, phong sát cái gì, che giấu cái gì, y chỉ muốn tìm được sư huynh.

Chỉ cần nghĩ đến sư huynh, y nhịn không được cười ngọt ngào lại đáng yêu.

“Ngài không thể rời khỏi tàu bay!” Bị hung hăng đẩy ra ngoài, tiếp viên hàng không lập tức ý thức được sự việc không đúng, hắn vội vàng gọi các đồng sự đều tụ lại đây, vừa khuyên can nói: “Cho dù có việc gấp, cũng có thể tới Thủ Đô Tinh rồi lại giải quyết sau!”

Một đám tiếp viên hàng không đề phòng đi vào khoang hạng nhất, trước mặt đám người cường tráng, Tiêu Ngô Đồng có vẻ phá lệ nhỏ xinh, y mang theo nụ cười đáng yêu, tùy hứng lại nuông chiều: “Nhưng mà, người kia đang ở sân bay, hắn sắp phải rời đi, ta muốn trước khi hắn rời đi, có thể tìm được hắn.”

“Chờ tới Thủ Đô Tinh, sớm đã muộn.”

Nhóm tiếp viên hàng không liếc nhau, trong lòng đã xác định vị này chính là cố ý tới tìm đánh, nhưng người có thể ngồi ở khoang hạng nhất đều là người quyền cao chức trọng không thì cũng là đại nhân vật giàu ngang thiên hạ, ngay cả cơ trưởng cũng không dám đắc tội huống chi là bọn họ.

Bởi vậy không thể dùng bạo lực chế phục, chỉ có thể tận lực trấn an.

Trong không gian an tĩnh, tiếng cảnh báo một lần lại một lần vang lên, đơn điệu mà chói tai, tựa như dẫn ra tất cả bạo ngược trong nội tâm, tinh thần Tiêu Ngô Đồng khó chịu, trong hoàn cảnh này càng thêm không ổn định.

Tàu bay đột nhiên kịch liệt lay động, đây là lực rời khỏi cửa cất cánh, tiến vào tiêu chí đường hàng không. Tiêu Ngô Đồng có vẻ càng thêm không kiên nhẫn, mà trước khi y hoàn toàn bùng nổ, tiếp viên hàng không ra sớm nhất rốt cuộc nghĩ ra biện pháp.

“Ngài hiện tại trở về cũng tìm không thấy đối phương.” Hắn ôn thanh nói, muốn làm mình có vẻ thân thiết hơn một chút: “Từ vị trí của ngài có thể nhìn đến địa điểm đỗ tàu bay, là đường hàng không tư nhân thuộc về Tiêu gia, nơi đó có cửa cất cánh riêng, không cần chờ đợi có thể trực tiếp xuất phát, chờ khi ngài trở lại sân bay, người ngài muốn tìm phỏng chừng sớm đã thông qua trùng động.”

Trùng động là thông đạo quan trọng nhất đi qua tinh tế, nơi này có thể rút ngắn khoảng cách giữa tinh cầu cùng tinh cầu cực nhanh, chỉ cần phi hành khí tiến vào trong đó, chỗ kia giống như thời không nhảy lên cực nhanh.

Tốc độ như vậy, dù là người tu tiên cũng đuổi không kịp.

Hệ thống đã nhận ra ký chủ có khác thường, cẩn thận khuyên nhủ: “Ký chủ, vũ trụ là môi trường chân không, ngươi lại không thể ở trong môi trường chân không ngự kiếm phi hành, còn không bằng chờ tới Thủ Đô Tinh rồi lại tính sau.”

Nó nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Ngươi có thể nói cho ta tướng mạo của người kia, chỉ cần tư liệu của hắn tồn tại trong cơ sở dữ liệu của Liên Minh, ta có thể giúp ngươi tìm ra hắn.”

Một câu cuối cùng kia rốt cuộc cũng có hiệu quả, tia máu trong mắt Tiêu Ngô Đồng dần dần rút đi, y cười tươi hơn, loại khí chất làm lòng người phát lạnh trong chớp mắt đã biến mất vô ảnh.

“Thật là quấy rầy nhóm các chú rồi.” Đôi tay y giao nhau che khuất đôi môi, dùng ánh mắt nước chảy dầm dề nhìn tiếp viên hàng không, mày nhẹ nhàng nhăn lại, bộ dáng có vẻ rất là áy náy: “Cháu hiện tại quay về chỗ ngồi!”

Nói xong, y dứt khoát xoay người trở về phòng, lại giống như nghĩ tới cái gì, nhô đầu ra: “Đúng rồi, nhớ lấy giấy bút lại đây cho cháu, hiện tại tàu bay đã tiến vào vũ trụ, có thể cháu cần chút đồ.”

Thái độ của y biến đổi thất thường, tiếp viên hàng không kia còn đang sững sờ theo quán tính gật gật đầu, chờ thấy cánh cửa phòng trước mắt đóng lại mới phản ứng lại.

“Anh Trình, có cần thông báo cho cơ trưởng không? Vị hành khách này trạng thái tinh thần hình như không bình thường.” Một tiếp viên hàng không khác lặng lẽ thêm vào.

Tiếp viên hàng không được gọi là anh Trình kia cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, hắn nhớ tới bộ dáng màu máu hỗn tạp điên cuồng mới vừa rồi của thiếu niên kia, trái tim run rẩy, sau đó hung hăng gõ đầu người nọ một cái: “Thông báo cái gì mà thông báo, cơ trưởng cũng sẽ không dễ dàng đuổi hành khách khoang hạng nhất đi. Đi, lấy giấy lấy bút đưa qua cho người ta đi.”

Tâm tình Tiêu Ngô Đồng nhìn qua rất tốt, trong miệng y hừ hừ ca khúc không biết tên, híp mắt nhìn bên ngoài cửa sổ mạn tàu. Tàu bay đã rời xa tinh cầu Frost, tinh cầu bị băng sương quấn quanh kia đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt y, hiện ra trước mặt chỉ có vũ trụ một mảnh đen nhánh rộng lớn, vô biên vô hạn.

Y dùng ngón tay miêu tả trên cửa sổ mạn tàu bức họa sư huynh, ánh mắt dịu dàng như nước.

Tình cảnh này nếu thay nhân vật chính thành bất cứ ai đều sẽ có vẻ ấm áp lại tốt đẹp, mà khi người làm ra hết thảy động tác này biến thành Tiêu Ngô Đồng, lại có vẻ quỷ dị không rõ lý do.

Tiếp viên hàng không rất nhanh đưa tới giấy bút, Tiêu Ngô Đồng rốt cuộc dừng miêu tả, y vui vẻ nhận đồ vật, đặt giấy trắng ở trên bàn, cầm lấy bút.

“Hệ thống, ta vẽ sư huynh, ngươi nhất định phải giúp ta tìm người!”

“Từ từ!” Hệ thống kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm bút trong tay Tiêu Ngô Đồng: “Thương lượng một chút, chúng ta đổi bút được không?”

“Ôi giời ——” Tiêu Ngô Đồng kéo dài thanh âm, bất mãn nói: “Không cần! Bút khác vẽ không ra phong tư của sư huynh!”

Nói xong, bút dính mực nước no đủ dừng trên giấy.

Hệ thống mặt đầy tuyệt vọng, nó sớm nên nghĩ đến!

Đáng chết! Đến từ thế giới tu chân! Đồ cổ! Ký chủ! Có thể am hiểu cái hội họa gì chứ!

Đậu má, nó biết tranh thuỷ mặc có thể vẽ ra thần vận của sư huynh ngươi, nhưng có thể vẽ ra mặt hắn sao!

Nhưng lúc này mà nói đã muộn, Tiêu Ngô Đồng chấp bút vẽ mực, đôi mắt rạng rỡ như sao đầy trời.

Họa kỹ của y đích xác rất cao siêu, ba nét bút trên giấy đã phác họa ra một bạch y nam nhân trường thân ngọc lập, trường bào tay áo rộng, bên hông treo một thanh trường kiếm, trong tay ôm một đứa trẻ, đang cúi đầu nhẹ nhàng nói gì đó.

Dưới chân là núi non trùng điệp, phía sau là cuồn cuộn trời cao, nhưng cảnh đẹp này lại không cướp được nửa phần chú ý của nam nhân kia, tâm tư của hắn đều đặt trên người đứa trẻ trong ngực, ngay cả khí thế lãnh ngạnh toàn thân cũng bất giác lộ ra sự dịu dàng.

“Thế nào!?” Tiêu Ngô Đồng buông bút xuống, y thổi khô mực, cẩn thận ôm bức họa đến trước mắt: “Quả thực giống như sư huynh trên giấy sống lại vậy!”

Đúng đúng đúng, ngươi lớn lên đẹp, ngươi nói cái gì cũng đúng.

Hệ thống làm mắt cá chết.

Nhưng hệ thống nhà ngươi chỉ là hệ thống phụ đạo hacker, hệ thống tuần tra tư liệu, hệ thống ký lục số liệu giá trị nhân khí, không cung cấp phục vụ tìm người, cảm ơn.

Bên ngoài khoang thuyền chợt đen xuống.

Đây là miêu tả rất kỳ quái vì vũ trụ vốn đen, nhưng sự thật lại đích xác là như thế, nguyên nhân bởi vì tàu bay tiến vào bên trong trùng động. Trùng động hấp thụ hết thảy, ngay cả ánh sáng cũng bị đoạt đi, trong không gian vặn vẹo này trừ việc khó có thể quan sát đến quỹ đạo hỗn loạn bên ngoài, thì chỉ có Trùng tộc mới có thể tồn tại.

Không biết vì sao, hệ thống đột nhiên có loại cảm giác bất an.

Giống như ở trên tàu bay nơi nó không nhìn thấy nào đó, có thứ âm u gì đấy đang tìm kiếm lễ vật.

Hệ thống run lên, vội vàng vứt cái ý tưởng nguy hiểm này ra sau đầu, bọn họ còn ở trong vũ trụ, xảy ra chuyện gì muốn chạy cũng chạy không thoát.

Tiêu Ngô Đồng lưu luyến nhìn bức tranh mình vừa vẽ, sau khi hệ thống rà quét xong, rất quý trọng cất bức họa đi, định chờ tới Thủ Đô Tinh liền dùng bức tranh này làm thông báo tìm người, đến lúc đó cho dù hệ thống không tìm được sư huynh, y cũng có cái để chuẩn bị.

Nhưng lúc này Tiêu Ngô Đồng đang đến Thủ Đô Tinh cũng không biết, sau khi tàu bay cất cánh, từ cửa đăng ký đi ra, người được sư huynh chờ đợi đúng là Tiêu Kỳ Thụ.

“Nguyên soái.” Tiêu Kỳ Thụ lộ ra ý cười nhỏ: “Cũng không biết ai tiết lộ tin tức ra ngoài, nhóm quần chúng thật sự là quá nhiệt tình, trong lúc nhất thời không thể đi theo sau ngài.”

Tề Sâm đối với câu trả lời của cậu ta lại không quan tâm lắm, hắn chỉ là nhìn người đi ra giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.

Nhiệm vụ này tên là “Đưa Tiêu Kỳ Thụ đến bên người Tề phu nhân”.

Phó quan đi tới bên người hắn, thấp giọng nói: “Nguyên soái, đã đến giờ, tàu bay kia đã xuất phát, chúng ta nên theo sau.”

“Đồ đâu.”

“Đã thuận lợi tiến vào kho để hàng hoá chuyên chở, ngay cả cơ trưởng cũng không hiểu rõ.”

Tề Sâm gật đầu, ngay sau đó nện bước đi tới tàu bay sớm đã chuẩn bị tốt, để lại Tiêu Kỳ Thụ ở sau lưng sửng sốt không rõ ràng việc gì đang xảy ra.

Hắn ta còn tưởng rằng nguyên soái ít nhiều cũng muốn nói chút gì đó.

Nhưng hơn nửa tháng ở chung, hắn cũng thăm dò tính tình của đối phương, cắn răng một cái, thu hồi cảm xúc trên mặt vội vàng theo đi lên.

Ngay sau khi mọi người cột kỹ đai an toàn, tàu bay liền bay lên trời, hướng tới trung tâm quyền lợi, diện tích rộng lớn của tinh tế mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.