Diệp Thanh An làm xong thủ tục xác nhận danh tính, sau đó thì đi ra bên ngoài, lúc cậu tới mấy người Lam Phương Lâm đều đã có mặt đang hào hứng chọn khoang cho mình.
Khoang con nhộng ở đây không phải chỉ có một loại, có loại phổ thông cũng có loại được trang trí khá bắt mắt, đa phần những khoang đó đều được ưa chuộng bởi những cô gái hơn tất nhiên giá thành cũng cao hơn khoang phổ thông một chút.
Lúc Diệp Thanh An ra thì Lam Phương Lâm với Nhạc Dương Vũ đang giành nhau một cái khoang con nhộng có hình con mèo, còn An Tử Thiên thì chọn một chiếc phổ thông, đã chuẩn bị đi vào trong.
“Cái này là tôi thấy trước, cậu đi chọn cái khác đi!“. Nhạc Dương Vũ ôm khư khư cái tay mèo gắn trên khoang.
“Cậu thấy trước thì là của cậu à, không biết nhường nhịn hay sao?” Lam Phương Lâm cũng không yếu thế. “Cậu có phải là đàn ông con trai hay không vậy? Đàn ông con trai mà lại giành con mèo này với tôi hả!“.
“Cậu nói cứ như cậu không phải con trai ấy!“. Nhạc Dương Vũ không phục.
“Nhưng tôi là Beta còn cậu là Alpha cậu phải nhường cho tôi!“. Lam Phương Lâm đúng lí hợp tình giành giật.
“Cậu!“. Nhạc Dương Vũ bị lời nói của Lam Phương Lâm làm cho cứng họng, không biết nên cãi như thế nào.
“Hai người xong chưa vậy? Tôi với Diệp Thanh An đã chọn xong khoang rồi đấy!“. An Tử Thiên ở khoang phổ thông bên cạnh thúc giục.
Lúc này Nhạc Dương Vũ mới nhận ra Diệp Thanh An đã làm thủ tục xong cũng đã chọn một khoang con nhộng chuẩn bị đi vào rồi.
Chợp ngay thời khắc Nhạc Dương Vũ không kịp phản ứng, Lam Phương Lâm nhanh chóng chạy vào trong khoang đóng cửa lại.
“Ê, này!“.
Rầm.
Diệp Thanh An nhìn Nhạc Dương Vũ vẫn còn luyến tiếc đứng đực ở đó, có chút buồn cười thúc giục: “Mau vào khoang đi, nếu không bọn tôi bỏ cậu lại.”
“A, đợi tôi, đợi tôi.”
Thế là Nhạc Dương Vũ đành uất ức chọn một khoang hình khác.
Diệp Thanh An nằm vào trong khoang, một loạt ánh sáng chiếu qua mắt Diệp Thanh An, sau đó một bản hệ thống hiện lên, yêu cầu nhập thông tin cá nhân.
Diệp Thanh An nhập vào số id quang não, thông tin tự động được xác thực, sau đó bắt đầu chọn cơ giáp.
Diệp Thanh An nhìn một hồi phát hiện những cơ giáp có tính năng tốt giá thành đều rất cao chỉ có loại phổ thông thì giá mới thấp hơn một chút, Diệp Thanh An không thiếu tiền, nhưng cũng không thích tiêu tiền vào mấy cái đấu trường ảo như thế này, cậu thích để tiền để mua cơ giáp thật hơn.
Chọn xong cơ giáp, Diệp Thanh An bỏ qua chế độ tân thủ vào thẳng chế độ người chơi bình thường.
Hệ thống nhập xong dữ liệu của cậu rồi thì bắt đầu đưa cậu đến server.
Ánh sáng nhoáng lên một cái, trước mặt Diệp Thanh An xuất hiện một con đường tấp nập người, đúng hơn là tấp nập cơ giáp qua lại, có con lớn, có con nhỏ, có con một màu sáng loáng có con thì bảy sắc cầu vồng muôn hình muôn vẻ. Trên đầu mỗi con còn có tên để dễ dàng nhận dạng.
Diệp Thanh An đứng ở đó một chút định chờ bọn Nhạc Dương Vũ tới thì mới nhớ ra mấy người bọn họ đang ở chế độ tân thủ. Không có gì làm Diệp Thanh An định đi lòng vòng một chút.
Lúc này ở trên trời bỗng nhiên vô số dải ruy băng chúc mừng rơi xuống, cùng với đó là một đoạn nhạc chúc mừng vang dội.
Diệp Thanh An không hiểu xảy ra chuyện gì, đến lúc nhìn lên trời thì mới biết ở trên có một bảng thông báo rất to có mười cái tên được sắp xếp theo số thứ tự ở đó, mà vừa nãy cái tên thứ 2 và số thứ 3 đã hoán đổi cho nhau.
[Chúc mừng người chơi Quân Minh đã thách đấu thành công người chơi Lâm Hào và giành được vị trí số hai của server!]
“Quân Minh?“. Nghe cái tên quen quen nhỉ?
Diệp Thanh An trầm tư nhìn bảng xếp hạng. Đại khái có thể đoán được là mình thách đấu người trên bảng xếp hạng và chiến thắng thì mình sẽ được ghi tên trên cái bảng đó.
Diệp Thanh An bắt đầu cảm thấy hứng thú với trường đấu cơ giáp này rồi.
Đúng lúc này có ba bốn cơ giáp dừng lại trước mặt Diệp Thanh An, cậu nhanh mắt nhìn thấy cái tên trên đầu của một tên trong số bọn chúng là 'Lục Đăng'.
“Lại gặp nhau rồi Diệp Thanh An!” Lục Đăng lên tiếng: “Sao rồi, mấy tên Alpha khi nãy vầy đuôi lấy lòng bên cạnh mày đâu rồi? Sao lại để một Omega lủi thủi ở đây thế này?“.
Diệp Thanh An nghe giọng điệu ngả ngớn của hắn lại liên hệ với xung hô 'Lục ca' của mấy tên còn lại, không khó để đoán ra Lục Đăng chính là cái tên kiếm chuyện khi nãy.1
Thấy cậu không trả lời Lục Đăng lại càng lấn tới: “Không có thì càng tốt, bạn nhỏ, có muốn đi chơi cùng bọn anh không? Bọn anh bảo vệ cho cưng?”
Diệp Thanh An nhướng mày.
“Thôi Lục ca, nhìn cậu ta là biết mới tới đây lần đầu rồi, cũng không biết là học lái cơ giáp xong chưa.” Tên đứng ở phía sau Lục Đăng châm chọc nói.
“A. Vậy sao? Vậy thì để anh đây chỉ cưng cách lái, không chỉ lái cơ giáp mà còn 'lái' nhiều thứ khác nha!“. Lục Đăng nói xong thì cười ha hả lên, mấy tên đứng sau lưng hắn cũng đồng loạt cười theo.
Diệp Thanh An không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn hỏi: “A, vậy học trưởng định dạy như thế nào đây?“.1
Giọng nói của cậu bình thường đã rất hay, lúc này lại cố tình kéo dài âm cuối. Nghe cứ như đang cố tình câu dẫn vậy.
“Tất nhiên là anh có cách dạy của riêng mình, chỉ cần cưng ngoan ngoãn phối hợp là được thôi.” Lục Đăng vui vẻ nói.
“Nhưng mà người ta không có biết anh có mạnh hay không nha, cũng không biết anh dạy có đúng không nữa.” Diệp Thanh An giả vờ nghi ngờ nói.
“Lục ca của bọn anh tất nhiên là rất mạnh rồi.” Mấy tên ở phía sau tung hứng.
“Không chứng minh thì người ta không tin đâu.” Diệp Thanh An vuốt vuốt khóe môi.
“Vậy cưng nói xem nên chứng minh như thế nào?“. Lục Đăng nghe lời cậu nói cũng không giận, mà càng nhiều hơn là vội vã muốn chứng minh sức mạnh.
“Vậy, nếu không đợi bạn tôi đến chúng ta đấu 4 - 4 đi.”
Lục Đăng nghe Diệp Thanh An nói xong thì không nhịn được cười lớn, đến mấy tên đứng phía sau cũng cười một trận no nê.
Thật không biết Diệp Thanh An ngu thật hay giả ngu nữa. Chỉ là một tân sinh vậy mà dám đứng trước mặt học sinh năm hai như bọn họ thách đấu?
“Được thôi!“. Lục Đăng không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Lợi ở ngay trước mắt mà không chịu nhận lấy thì đúng là ngu mà.
Lục Đăng thầm nghĩ.