Cùng với lệnh được Diệp Thanh An đưa ra. Hai bên nhanh chóng lao vào hỗn chiến, chẳng mấy chốc không khí xung quanh đã vương mùi máu tươi, tình cảnh quá mức khốc liệt những người xem cuộc chiến qua kênh phát sóng trực tiếp cũng có chút chịu không nỗi mà ôm bụng nôn ọe.
Cơ giáp bên phía Liên Bang so ra với bên trùng tộc thật sự có phần yếu thế hơn rất nhiều, chỉ có điều cách tấn công của trùng tộc chỉ là thiên tính của bọn họ không có huấn luyện bài bản quá khắc khe như bên Liên Bang nên so ra hai bên cũng không chênh lệch gì mấy.
Diệp Thanh An một thân một mình không có gì che chắn đứng giữ cuộc chiến ngưng cho dù bên Liên Bang có công kích Diệp Thanh An bao nhiêu lần đi nữa thì xung quanh cậu cũng giống như có một bức tường trong suốt chặn lại đánh bật tất cả các đòn công kích đó vậy.
Đó chính là tinh thần lực của Diệp Thanh An.
Bánh Bao Nhỏ thì ở cách Diệp Thanh An khá xa, dường như nó đang bị một cái gì đó thu hút cứ bay qua bay lại ở một khoảng không gian không xác định.
Nam Cung Hàn Dương bị vây trong đám người hỗn loạn, qua hình chiếu 3d theo dõi của cơ giáp hắn nhìn Diệp Thanh An vẫn đang một bộ dạng bình chân như vại giữa thiên hà, vừa nhìn qua cứ như có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Nhìn Diệp Thanh An như vậy không hiểu sao Nam Cung Hàn Dương lại cảm giác rất lạ lẫm, cũng rất đỗi quen thuộc.
Dường như Diệp Thanh An nhận ra tầm mắt của hắn, cậu ngước mặt lên chuẩn xác nhìn vào mắt hắn thông qua thiết bị ghi hình, lúc này Nam Cung Hàn Dương mới sực tỉnh táo lại.
Hiện tại đang ở trong trận chiến nếu như là lúc trước hắn sẽ không bao giờ mắc phải loại sơ suất như vậy.
Nhưng tại sao...
Nam Cung Hàn Dương đang thất thần bỗng nhiên hắn nhìn thấy Diệp Thanh An giơ tay lên lòng bàn tay hướng về một đội quân của Liên Bang gần đó.
Trong miệng cậu lẩm nhẩm một câu gì đó không nghe rõ chỉ biết giây tiếp theo từ tay Diệp Thanh An phát ra một cột sáng màu trắng, không nghi ngờ gì cả nơi cột sáng trắng chiếu qua tất cả đều bị ăn mòn cho dù là kim loại rắn chắc nhất cũng không thể thoát khỏi số phận đó.
“Cậu ta.... Thật đáng sợ...”
Đây dường như là ý nghĩ của tất cả mọi người đang xem trực tiếp trên khắp tinh hà. Lúc này bọn họ rốt cuộc cũng ý thức rõ một việc.
Trận chiến này nếu Diệp Thanh An vẫn còn đứng ở đó thì bọn họ hoàn toàn không có đường thắng.
Chính phủ cấp cao từ các hành tinh cũng nhận ra vấn đề không còn dễ dàng nữa. Bọn họ nhanh chóng tập hợp lại vội vã tìm ra cách để giải quyết chuyện này.
Trong lúc mọi người đều đang cuống cuồng lên thì Diệp Thanh An lại lần nữa nhấc tay lên muốn tiêu diệt thêm một đội quân nữa.
Thân là một nguyên soái của đế quốc Nam Cung Hàn Dương sao có thể cho phép binh lính của mình ngã xuống trước mắt mình?
Ngay lúc cột sáng của Diệp Thanh An lấy tốc độ có thể so với tốc độ ánh sáng bắn tới, thì bỗng nhiên trước mặt những binh lính đế quốc kia xuất hiện một bức tường đen đặc, bức tường kia không hề phản xạ lại tấn công của Diệp Thanh An mà ngược lại, nó nuốt chửng luôn một chiêu đó.
Vẻ mặt của Diệp Thanh An cũng không có quá nhiều phản ứng chỉ là cậu dừng tay lại không tiếp tục tấn công những binh lính kia nữa thay vào đó cậu đổi mục tiêu sang Nam Cung Hàn Dương.
Vị nguyên soái đế quốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
**
Rầm!
Một bàn tay to lớn đầy gân xanh đập mạnh xuống bàn khiến chiếc bàn làm bằng ngọc thạch quý giác bị chấn đến nứt ra vài đường.
Người đập tay xuống bàn vẻ mặt rất tức giận, hai cái râu dài mọc trên đầu cũng theo đó mà run run, ông ta quát: “Không được!! Cái này cũng gọi là cách à? Tổn thương địch một ngàn tự tổn thất một ngàn hai, chủng tộc Billy chúng tôi nhất quyết không chấp nhận chuyện này.”
“Nhưng nếu như trận chiến này chúng ta không thắng thì nhân dân khắp tinh hà này sẽ nhanh chóng từ bỏ việc chống cự trùng tộc.” Một lão người cá tay cầm gầy quyền trượng cất giọng nói nhẹ nhàng.
Vốn mục đích của bọn họ khi cho phép trận chiến này được công khai trên toàn tinh hà là vì tiếp thêm sĩ khí cho binh lính cũng như người dân, nếu cuộc chiến này không thắng... Không cuộc chiến này bắt buộc phải thắng dù cho tổn thất có lớn hơn nữa cũng phải thắng.
Tất nhiên lời của lão người cá được nhiều người ủng hộ rất nhiều.
Nhưng người Billy vẫn không chấp thuận: “Không được, trong quân đoàn đó có tinh anh của tinh cầu chúng tôi chúng tôi không chấp nhận việc đồng bào của mình hy sinh vô nghĩa như vậy, lại nó nguyên soái loài người kia rất mạnh, chẳng lẽ không đánh được với Diệp Thanh An?“.
Tầm mắt những người trong cuộc hội nghị một lần nữa dời mắt về phía màn hình giả lập ở giữa bàn.
Diệp Thanh An cùng Nam Cung Hàn Dương đang đấu với nhau, tinh thần lực kịch liệt va chạm trên không khí, ma sát thành những đường điện dài, dường như năng lực của Nam Cung Hàn Dương khắc Diệp Thanh An mỗi lần Diệp Thanh An ra chiêu hắn đều có thể hoàn hảo mà triệt tiêu đi chiêu đó của cậu.
Diệp Thanh An xoay người, cảm giác Nam Cung Hàn Dương quá rắc rối, cậu muốn nhanh chóng tiêu diệt hắn rồi trở về phục mệnh, chỉ là Diệp Thanh An kêu gọi Bánh Bao Nhỏ mấy lần mà vẫn không nghe được hồi đáp của nó.
Cậu nhíu mày nhìn quanh một vòng sau đó mới phát hiện Bánh Bao Nhỏ đang đứng ở một góc khuất giữa vũ trụ dường như đang hứng thú lôi kéo cái gì đó từ trong khoảng không ra thì phải.
Diệp Thanh An: “...” Mày đang ở trên chiến trường đó!!1
**
“Tôi đề nghị chúng ta sử dụng vũ khí đó đi.” Lăng Thần nhíu mày nhìn chằm chằm Diệp Thanh An đang chiến đấu.
“Không được.” Vẫn như cũ người Billy vẫn không đồng ý. “Các người có nghĩ đến hậu quả không? Thứ đó rất mạnh. Chất phóng xạ rất cao, nếu quả thật phóng nó rất có thể con cháu đời sau của chúng ta sẽ bị nhiễm phóng xạ!!“.
“Hiện tại là lúc để ông lo xa à?” Lão người cá tức giận “Quyết định bằng cách bỏ phiếu đi.”
Người đại diện của chủng tộc Billy tức giận ngồi xuống.
Một cuộc khảo sát được đưa ra, ngồi trong phòng hội đàm có 578 người tham gia bầu chọn. Kết thúc buổi bầu chọn có 570 phiếu bầu chọn sử dụng vũ khí tối tân kia, còn lại 8 phiếu là chọn cách không sử dụng.
Chênh lệch quá lớn dì cho tám chủng tộc kia có muốn phản bác lại cũng không được.
“Được rồi chuyện này đã quyết vậy thì chúng tôi xin phép được sử dụng vũ khí tối tân vừa mới chế tạo, nó mang tên là Uradium!!” Lăng Thần hào hứng đứng dậy bật nút công tắc điều khiến, chẳng mấy chốc trên nóc tòa nhà thủ đô của Liên Bang xuất hiện một mái vòm cực lớn.
Mái vòm mở ra một cái máy cỡ lớn cũng theo đó lộ diện.
“Chúng ta cùng ngồi xem bọn trùng tộc kia nổ tan xác như thế nào nào... Còn có cả một tên phản bội nữa...” Lăng Thần nở một nụ cười không thể tiết chế, khé liếm môi.
___________________
Hu hu sốc tin thần quá nghỉ làm đây.