Đêm đầu tiên của kì khảo hạch trôi qua vô cùng yên bình đối với phần lớn thí sinh dự thi.
Sáng hôm sau.
Trời còn hơi tờ mờ sáng Diệp Thanh An đã nhíu mày tỉnh dậy. Có lẽ động tác ngồi dậy của cậu quá lớn cũng đánh thức luôn Bánh Bao Nhỏ đang say giấc bên cạnh.
Diệp Thanh An yên lặng thu xếp cho bản thân một chút, sau đó đi tới gần chổ ba người An Tử Thiên, Lam Phương Lâm, Nhạc Dương Vũ để gọi ba người bọn họ tỉnh dậy, chỉ là còn Diệp Thanh An còn vừa mới tiến lại gần vừa ngồi xuống còn chưa kịp làm gì đã bị một thanh súng chỉa thẳng vào đầu.
Ánh mắt của Diệp Thanh An hơi tối lại nhìn An Tử Thiên.
An Tử Thiên nhìn thấy Diệp Thanh An cũng hơi bất ngờ, vội vã hạ súng xuống sau đó cười gượng hai tiếng, nói: “Xin lỗi, tôi cứ nghĩ là ai đó tập kích.”
“Tôi chỉ muốn gọi mấy người tỉnh lại, nếu đã tự tỉnh rồi thì chuẩn bị thôi, chúng ta chuẩn bị tiếp tục đi tìm thẻ bạc.” Diệp Thanh An đứng dậy nói.
An Tử Thiên gật gật đầu, lay tỉnh Lam Phương Lâm cùng Nhạc Dương Vũ rồi cả ba vội vã chỉnh trang lại cho bản thân.
Diệp Thanh An dùng khóe mắt liếc nhìn An Tử Thiên một cái, ánh mắt ít nhiều lóe lên tia hiếu kì.
“Lúc trước đã từng nghe nói ý thức lãnh địa của Alpha rất mạnh, thật không ngờ lại mạnh tới như vậy.” Diệp Thanh An nói với Bánh Bao Nhỏ.
“Ý thức lãnh địa của tôi cũng rất mạnh mà chủ nhân, ngài không nhìn ra sao?“. Bánh Bao Nhỏ ưỡn ngực hỏi lại.
“Cảm giác nói chuyện với ngươi thật mất hứng.” Diệp Thanh An thở hắt ra một hơi sau đó xoay người đi không nói nữa.
Tốn chừng mười lăm phút để ba người An Tử Thiên bọn họ xử lí xong cho bản thân.
Bốn người ngồi tại chổ dùng dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng cho một bữa sáng. Dùng bữa xong cả bọn lại sắn tay áo lên đường tìm kiếm thẻ bạc. . ngôn tình tổng tài
Giống như những gì đã nói đêm qua, hôm nay quả nhiên tìm những thẻ bạc rãi rác trên đường đi đã là điều không thể. Hoặc có cùng là số lượng ít đến thảm thương.
Diệp Thanh An mở quang não lên xem bảng xếp hạng, nhìn qua cũng không khác mấy so với đêm qua, hẳn là cũng chẳng tăng lên bao nhiêu.
Đang nhìn dáo dác xung quanh, đột nhiên Nhạc Dương Vũ dừng bước khiến Lam Phương Lâm đi sau chút xíu nữa là đâm sầm vào người cậu ta rồi, Lam Phương Lâm bất mãn trừng Nhạc Dương Vũ một cái: “Cậu làm cái gì vậy hả? Sao đang đi lại dừng lại?“.
“Ừm, hình như trên cây có mấy cái thẻ bạc thì phải?” Nhạc Dương Vũ chỉ tay lên cành cây trên cao.
Lam Phương Lâm nhìn theo hướng mà Nhạc Dương Vũ chỉ, nheo mắt nhìn sau đó khẳng định: “Đúng là thẻ bạc rồi, chúng ta mau lên đó lấy thôi! Nhìn số lượng thì không nhiều nhưng có còn hơn không!“.
An Tử Thiên nhanh chóng nhảy lên đu người lên cành cây gần đó, sau đó men theo những cành cây cao hơn chẳng mấy chốc đã lên được đến gần chổ của mất cái thẻ bạc đang treo bên trên.
Thân hình của cậu ta thoăn thoắt nhảy từ nhánh cây này sang nhánh cây khác vô cùng mượt mà, đứng xem cũng có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Ngay lúc Diệp Thanh An đang chăm chú nhìn thủ pháp lấy thẻ bạc trên cây của An Tử Thiên thì bên tai cậu bỗng nghe được tiếng gió bén nhọn.
Gần như là ngay lập tức nghe theo bản năng, Diệp Thanh An nhanh chóng né sang trái, một bóng dáng nhanh chóng vụt qua vị trí cổ khi nãy của Diệp Thanh An sau đó đâm sầm vào gốc cây gần đó.
Rầm!!!
'Thứ đó' đâm sầm vào gốc cây, phát ra một tiếng trầm đục.
Nhưng cho dù là một cú đâm mạnh như vậy dường như cũng không ảnh hưởng gì tới nó, chẳng mấy chốc nó đã đứng thẳng trở lại.
Lớp bụi mờ nhanh chóng bay đi, để lộ bóng dáng của một thứ.
“Là sói?!“. Nhạc Dương Vũ bị biến cố bất ngờ làm cho đứng bất động một hồi, tới khi hồi phục tinh thần lại đã thấy con sói vừa mới tấn công hụt Diệp Thanh An đã một lần nữa đứng dậy, nhắm nhe muốn tấn công lần nữa.
“Ở đây sao lại có sói biến dị thế này?” Nhạc Dương Vũ hốt hoảng hỏi.
“Không chỉ có một con đâu.” An Tử Thiên đã lấy xong thẻ bạc, vừa đáp xuống đất đã bỏ lại một câu, ngay lập tức Lam Phương Lâm nâng chân nhảy lên cành cây cao gần đó, tìm một vị trí an toàn ngồi xuống, từ không gian khí lấy ra súng laser đã được phân phát, chuẩn bị nhắm bắn.
An Tử Thiên cũng rút ra dao găm và súng ngắn của mình, cảnh giác nhìn xung quanh.
Con sói biến dị vừa mới tấn công Diệp Thanh An đứng vững lại, sau đó trực tiếp tru lên, gần như là đồng loạt xung quanh bọn họ nhanh chóng phát ra một đám âm thanh tru tréo đáp lại.
Xem ra số lượng cũng không ít.
Rắc rối ở chổ của Diệp Thanh An nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những cư dân mạng, khu bình luận chính là một mảng than thở.
[Lúc đầu tôi nói bọn họ xui xẻo khi gặp Nhạc Lâm, lại không ngờ Nhạc Lâm nói bỏ đi là bỏ đi, bây giờ tôi nói bọn họ xui xẻo khi gặp sói biến dị không biết bọn chúng có bỏ đi không ha?]
[Tôi không nghỉ tới khảo hạch cũng có thể gặp được loài thú biến dị này.]
[Họ thật xui xẻo, sói biến dị rất day sức, hơn nữa chúng còn có tập tính là đi săn theo đàn, một con đã khó giải quyết đằng này còn đến một đàn... Haizzz con đường quân nhân của bọn họ cũng chỉ tới đây thôi.]
Rầm!!!!
“Trường đại học Liên Bang đệ nhất làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Tại sao trong một cuộc khảo hạch lại xuất hiện loại thú biến dị này? Trước khi khảo hạch mấy người không xem xét trước hả!!“.
Đoàn Tuấn đang ngồi viết báo cáo quân sự, thức suốt một đêm đã khiến anh ta đã không còn tí sức lực nào cả, chỉ là hiện tại chưa hết giờ làm, nguyên soái lại ngồi ở đây khiến anh ta không dám mơ màng chỉ có thể cố gắng mở to mắt mà làm việc.
Không ngờ lại bị một tiếng quát mắng tức giận của nguyên soái làm hết hồn, tay quẹt một cái ấn vào nút xóa, báo cáo viết mấy tiếng đồng hồ trong một giây không cánh mà bay.1
Đoàn Tuấn: “...( ◜‿◝)”
Đoàn Tuấn (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Nguyên soái a, ngài rốt cuộc là đang lên cơn gì vậy??
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tui đang chạy chuyên cần cho bộ này nên tạm thời tui lười viết bộ Xuyên nhanh quá, để tháng sau tui chạy chuyên cần bộ xuyên nhanh rồi thường xuyên ra chap hơn hen.