Hàng trăm triệu năm trước, trái đất tiến vào thời kì tiến hóa toàn cầu. Con người dần phân hóa thành sáu loại giới tình gồm: Alpha, Omega, Beta nam và Alpha, Omega, Beta nữ.1
Sự tiến hóa cũng thúc đẩy một số gene trong cơ thể con người giúp cho con người có thể sống ở các hành tinh khác ngoài trái đất. Lúc đó một số người lựa chọn ở lại với đất mẹ tạo ra một Liên Bang Mẫu Tinh. Còn một số đông người khác lại lựa chọn rời đi trái đất và đến với những hành tinh khác sinh sống nhưng vẫn liên kết với Liên Bang Mẫu Hệ từ đó hình thành một mạng lưới Liên Bang trãi dài gọi là Liên Bang Planet.
Ở Hành tinh Uranus, một trong những hành tinh chủ chốt trong mạng lưới Liên Bang Planet.
Một căn biệt thự lộng lẫy xa hoa ở trung tâm thành phố, nơi mà không phải bất cứ người bình thường nào có thể đặt chân tới.
Trong một căn phòng rộng rãi, một thiếu niên xinh đẹp tựa tinh linh đang ngủ say, làn da cậu rất trắng chắc vì quanh năm suốt tháng chỉ nằm trong phòng, gương mắt tinh xảo, khóe mắt phiếm hồng đôi môi có vẻ hơi nhợt nhạt làm cho vẻ đẹp mặn mà mang theo một tia bệnh trạng làm người luyến tiếc.
Thiếu niên hơi cau mày có vẻ đang vô cùng khó chịu. Trán cũng bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi, cả người cậu khẽ run rẫy vì sợ hãi, đôi môi mím chặt lại, chiếc áo sơ mi rộng rãi bị mồ hôi làm dính chặt vào người khiến vòng eo gầy gò xinh đẹp hiện lên như ẩn như hiện dưới lớp áo, trong lòng thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào của rượu vang đắc tiền cộng với vị đắng nhẹ của hương ca cao.
Diệp Thanh An ngồi bật dậy, đưa tay ôm đầu, cơn đau day dẳng dường như chẳng thể tiêu tan được. Tinh thần lực của cậu bay tán loạn khắp phòng, rạch thành vài vết xước sắc bén trên tường, nệm giường cũng bị tinh thần lực của cậu không khống chế được làm cho rách vãi lỗ.
Dần dần tinh thần lực phát ra trên người Diệp Thanh An an ổn lại, rốt cuộc Diệp Thanh An mới nhìn rõ được đây là đang ở chổ nào, đây là....phòng của cậu?
Diệp Thanh An có chút không dám tin nhìn quanh phòng lại nhìn hai bàn tay trắng nõn không tì vết của mình, khẽ mĩm môi, nước mắt cứ tưởng như đã sớm cạn hiện tại từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống.
Cậu không muốn chết, cậu hận...thực sự rất hận. Cậu muốn trả thù đã, trước khi chết cậu muốn trả thù...một con người bị giam cầm suốt 10 năm thứ duy nhất cậu có thể làm để trả thù chính là cùng kẻ thù đồng quy vu tận.
Nhưng hiện tại cậu lại sống? Đúng vậy, cậu không muốn chết bởi vì cậu muốn sống để trả thù, nhưng hiện tại cậu dùng mạng sống của mình để trả thù cuối cùng lại không thành công. Còn việc gì đáng buồn hơn đáng hận hơn nữa chứ?
Diệp Thanh An bỗng nhiên ngừng khóc cậu phát hiện có gì đó không đúng.
Bàn tay trắng nõn không tì vết? Làm sao có thể...bàn tay của cậu đã chịu đủ cực hình sớm đã máu me đến không còn nhìn rõ hình dạng...làm sao có thể....
Cho dù y thuật hiện đại có tinh vi đến cỡ nào đi nữa thì một bàn tay gần như đã phân hủy hết như thế làm sao có thể phục hồi lại như cũ? Đã thế còn là bàn tay trắng nõn nà như vậy....cứ như bàn tay lúc còn thiếu niên của cậu vậy...
Diệp Thanh An bỗng chốc nghĩ đến một thứ gì đó, lập tức cậu xoay người tìm kiếm quang não của mình để kiểm tra.
Năm 8002 lịch tinh tế?
Là năm 8002 lịch tinh tế?
Là thật sao? Không phải cậu đang mơ đúng không?
“Ha ha.... Ha ha, Ha ha ha!!! Không ngờ Diệp Thanh An này cũng có được ngày hôm nay! Ha ha, HA HA!!”
Diệp Thanh nhịn không được cười lớn, tinh thần lực khổng lồ vừa mới bắt đầu ổn định lại mất khống chế mà vọt ra ngoài hóa thành những lưỡi dao trong suốt tấn công xung quanh.
Cho đến khi một tiếng loảng xoảng của bình gốm ở đầu giường bị lưỡi dao tàn hình kia đánh vỡ Diệp Thanh An mới dừng lại nụ cười.
Cậu lại lần nữa cầm quang não của mình lên xem xét một tí để xem hiện tại đang là thời điểm nào. Vừa bật lên trên kênh tinh tế Diệp Thanh An đã tinh mắt nhìn thấy được một cái tên quen thuộc.
[Hot, Diệp gia vừa tuyên bố lui khỏi thương trường, gia chủ Lăng gia thẳng tay thu mua lại các công ty nhỏ phụ thuộc Diệp gia. Đây là giúp đỡ nhà mẹ vợ hay còn có ý khác?]
Diệp Thanh An nhấn vào mục bình luận để xem.
XX: [Ủa gì? Nhà mẹ vợ của Lăng Thần không phải là họ Ngoãn hả? ]
XXXX: [Cùng thắc mắc nè, ở đâu lòi ra một cái họ Diệp vậy?]
XXXXX: [Gì vậy không lẽ Ngoãn Bích Dao nữ thần của tui thật ra là họ Diệp?]
Diệp Thanh An đóng lại quang não xoa xoa trán.
Vậy ra đây là thời điểm Diệp gia đã bắt đầu bị Lăng thần chèn ép đến nước phải rời khỏi thương trường. Nhưng mà, thứ này liên quan gì đến cậu kia chứ? Cho dù Diệp gia không xuống dốc đi nữa thì như thế nào? Bọn họ cũng sẽ chẳng trợ giúp đứa con này.
Diệp Thanh An nằm vật xuống giường nhắm hai mắt lại ổn định tinh thần lực đang rục rịch muốn bạo phát.
Tính ra thời điểm này cơ thể cậu đã 19 tuổi rồi. Nếu năm đó không kết hôn cậu đã có thể đến trường quân sự để học.
Đó cũng chính là ước mơ của Diệp Thanh An.
Aizz quên mất! Omega đến trường quân đội thì chỉ có thể đến hậu cần làm việc thôi sao có thể ra chiến trường?
Diệp Thanh An nằm một hồi bất giác lại ngủ quên mất đợi khi bụng đã bắt đầu đói rồi mới ngồi dậy đi xuống lầu.
Tính ra đã hơn mười năm rồi cậu mới có một giấc ngủ yên lành như vậy.
Diệp Thanh An đi xuống lầu nhìn quanh một vòng, người hầu trong nhà sớm đã chuẩn bị xong bữa tối. Trên bàn ăn một nữ nhân vô cùng xinh đẹp bận một cái váy đỏ bó sát, đang ngồi uống trà.
Ả ta vừa nhìn thấy Diệp Thanh An trong mắt đã không thể nén nổi sự khinh thường.
“Ây ya Diệp phu nhân sao lại xuống đây rồi?”
Diệp Thanh An vừa nhìn thấy ả, tơ máu trong mắt dần hiện lên, hận không thể lập tức nhào tới xé xác ả ta ra. Nếu như hiện tại có bất kì người nào ở đây thì họ sẽ lập tức nhận ra người này là ai.
Ả ta chính là Ngoãn Bích Dao siêu mẫu nổi tiếng nhất nhìn của tinh cầu Uranus này, và cũng chính là Lăng phu nhân trong mắt của tất cả mọi người.
Nhưng thật trớ trêu Diệp Thanh An mới chính là Lăng phu nhân danh chính ngôn thuận của cái nhà này.
Diệp Thanh An đi tới ngồi xuống bàn, người hầu thấy cậu đi xuống cũng không tỏ vẻ gì cả, tất cả đều coi Diệp Thanh An như không tồn tại.
Ai trong nhà này mà chẳng biết Diệp Thanh An cùng Lăng Thần kết hôn nhưng người Lăng Thần thực sự yêu là ai mọi người đều thấy được trong mắt.
Trong nhà chỉ có duy nhất lão quản gia là đối với Diệp Thanh An vô cùng ân cần. Bởi vì ông là người chứng kiến Diệp Thanh An từ một đứa bé còn nằm trong tã lót trở thành một thanh niên dung mạo xinh đẹp như hiện tại.
Quản gia nhìn Diệp Thanh An ngồi xuống bàn ăn liền đi tới: “Phu nhân, cậu có muốn dùng bữa trước không?”
Diệp Thanh An lắc đầu: “Không cần đâu. Cháu đợi Lăng Thần về đã.”
Quản gia nghe cậu nói như vậy, vẻ mặt có chút lo lắng.
Ngoãn Bích Dao cũng nghe thấy, nhịn không được cười cợt một tiếng: “Haizz người nào đó cứ không biết thân biết phận như vậy. Chả trách kết hôn đã hai năm mà vẫn bị ghẻ lạnh như thế.”
Diệp Thanh An tự pha cho mình một tách trà thơm ngát sau đó nhấp môi một xíu rồi khẽ nhíu mày: “Mùi trà xanh thật là hôi thối, bác Hoàng sau này đừng có nhập loại trà xanh này về nữa, không chỉ là thứ hàng rẻ tiền mà còn bốc lên mùi ẩm mốc hôi thối nữa.”
Ngoãn Bích Dao nghe như vậy thì đứng bật dậy, hung hăng đi tới muốn tát Diệp Thanh An một cái. Chỉ là Diệp Thanh An hiện tại đã không phải người mà ả ta muốn đánh là đánh nữa.
Diệp Thanh An bắt lại cổ tay cô ta, không những thế còn trở tay tát cô ta một cái.
Một tiếng chát vang lên khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Ngoãn Bích Dao ôm mặt, vẻ mặt không thể tin được: “Mày... Mày...”
Diệp Thanh An lắc lắc cổ tay trong lòng thầm kiêu một tiếng thật sảng khoái.
Lúc này cửa nhà mở ra một nam nhân bước vào, khí tức Alpha mà gã tỏa ra không ai có thể xem thường.
Đây là khí tức của một Alpha có địa vị cao trong xã hội.
Lăng Thần nhìn một vòng phòng khách hỏi: “Có chuyện gì?”
______________________
Lại đào hố.
Nghiện đào hố cơ mà lười lấp hố.