Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 42: Chương 42: Ma vương tân trang




“Tiểu Hạo Hạo, cậu là cổ bị rút gân hay là ánh mắt bị rút gân?” Ánh mắt Thiết Tây Á như nước mùa xuân sắc bén trong nháy mắt rồi đứng lên, bắn về phía Tề Hạo đang ngồi bên cạnh.

“A!” Tề Hạo tự cho là động tác của mình thần không biết quỷ không hay, nhưng trong giây lát lại bị điểm danh đến, theo phản xạ có điều kiện tính “A” một tiếng, “Không… Không có a.”

“Phải không?” Ngữ khí nghi vấn thực rõ ràng, Thiết Tây Á cũng biểu hiện rõ thái độ hoài nghi. Dựa vào nhận thức sâu sắc và độ mẫn cảm cao của cô về loại sinh vật mang tên đàn ông, cho dù có cách hơn mười thước cô cũng có thể cảm nhận thần sắc của người đàn ông đó biểu hiện ra bao gồm hàm nghĩa gì, càng không cần nói khi người đấy lại ngồi ngay cạnh cô, lấy ánh mắt với tầm dẫn cao ra vẻ lơ đãng trộm nhìn Tề Hạo! “Thần sắc trốn tránh muốn nói lại thôi, nói, có phải hay không đã làm chuyện gì thực xin lỗi tổ chức thực xin lỗi tỷ tỷ!” Thiết Tây Á nói xong thuận tay kéo cái tai của Tề Hạo ở gần đó.

“Nha… Không… Không có, tuyệt đối không có! Tỷ tỷ, chị mau buông tay, ti…” Tề Hạo nhanh chóng đứng lên, liền di động theo hướng tay ngọc của Thiết Tây Á, nhằm giảm bớt đau đớn, “Tôi thề với đèn a, tuyệt đối không có, nếu không bóng đèn diệt tôi!”

“Á Bá, tắt đèn!” Thiết Tây Á hướng Lâm Á Bá đang ngồi cạnh công tắc đèn nói, “Lão nương hôm nay đại diện cho ánh trăng tiêu diệt ngươi!”

“…” Tề Hạo cong thắt lưng, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

“…” Hai người đàn ông còn lại chính là biểu tình chuyện không liên quan đến mình, nên vẫn bất động như núi.

“Rốt cuộc là chuyện gì a?” Thiết Tây Á nâng tay sửa sang lại tóc xoăn hơi loạn do hành động vừa rồi, không nhìn vẻ mặt ủy khuất đang xoa lỗ tai đỏ bừng của Tề Hạo mà hỏi.

“Nhìn cô hôm nay như vậy còn tưởng rằng cô đã hoàn lương, ai ngờ vừa nháo một lúc đã bại lộ! Quả nhiên là chó không sửa… Ách… Giang sơn dễ đổi!” Ở dưới ánh mắt uy hiếp của Thiết Tây Á, Tề Hạo đúng lúc sửa lại lời nói, lập tức im luôn miệng.

“Hoàn —— lương?” Đoạn Thụy vẫn chưa mở miệng đột nhiên nói một câu, ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhẹ nhàng chậm rãi đến dị thường, lặp lại từng chữ một rõ ràng, ánh mắt bình tĩnh khi đảo qua chỗ của người phụ nữ lại tạo nên một tia gợn sóng.

Hôm nay Thiết Tây Á ngoài có thể so sánh với mặt nạ trang thuần tinh xảo cùng quần áo khêu gợi lại hoa lệ, cô mặc một chiếc áo sơmi màu vàng nhạt cùng quần bò bó sát người màu đen, vẻ lãnh diễm trên mặt được tẩy sạch chỉ còn lại vẻ trắng trong của hoa hậu thuần khiết, mái tóc màu rám nắng thật dài được cuộn sóng tùy ý thả ở sau người, làm cho cô thoạt nhìn rất giống một nữ sinh viên mới ra trường, có một tư vị rất khác, làm cho Đoạn Thụy lúc sáng sớm khi đứng trong khu xe dưới lầu nhà cô chờ đón cô lại một lần nữa kinh ngạc.

“Thiên nhiên đi hoa văn trang sức, nước trong xuất ‘Tuyết liên’ .” (Tuyết liên = sen trắng. Nhưng đúng của câu thơ này phải là phù dung) Đây là câu đầu tiên Đoạn Thụy nói khi nhìn thấy Thiết Tây Á.

“Là phù dung đi. Không có văn hóa thực đáng sợ.” Thiết Tây Á khinh bỉ hướng Đoạn Thụy hơi nhíu nhíu cái mũi, hờn dỗi đáng yêu đến nói không nên lời, Đoạn Thụy thấy vậy tâm nhất thời bủn rủn mất một nửa. Đây mới là Á Á chân chính đi, một mặt đáng yêu này bị cô che giấu bằng vẻ ngoài khôn khéo lõi đời và cô dùng sự kiên cường cùng ẩn nhẫn để áp chế mặt đó sinh sôi. Anh thật may mắn vì còn có thể nhìn được, nhìn được một mặt chân thực nhất của cô, cũng chỉ đối với anh mới biểu lộ ra một mặt này!

“Anh cảm thấy ‘Tuyết liên’ mới có vẻ phù hợp với khí chất lãnh diễm của em.”

“…” Đối với các loại đàn ông ở câu lạc bộ đêm hoặc hạ lưu hoặc cao nhã đùa giỡn Thiết Tây Á đều có thể không đổi sắc mặt, chứ không nói là mặt đỏ.

Nhưng nay mỹ nhân trên mặt hàm chứa ý xuân cùng má màu hoa đào, làm Đoạn Thụy bị câu đi ba hồn lạc mất bẩy phách, tim đập cũng nhanh hơn hai nhịp, thừa dịp nghiêng người thay mỹ nhân thắt dây an toàn, liền hôn lên đôi môi đỏ mọng nở nang, tự cứu lấy hồn phách của chính mình.

“Đúng vậy, rất giống với cô gái hoàn lương a! Cậu không biết sao?” Tề Hạo chỉ vào Thiết Tây Á, vẫn ngây ngô cười haha như trước, hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới gần.

“Cậu lần trước không phải ầm ỹ muốn học kỹ xảo đấu và bắt sao, ca hôm nay tâm tình tốt, đến đây, sẽ dạy cậu mấy chiêu.”

Đề tài được chuyển quá nhanh, Tề Hạo không đuổi kịp suy nghĩ của Đoạn Thụy, “Di? Ai… Chờ một chút, chờ một chút… A…” Tiểu Hạo Hạo dưới ánh mắt như nắng sớm của người đàn ông đẹp như hoa vô tình bị đánh ngã một lần lại một lần.

Nếu như nói thời điểm vừa nhìn thấy Thiết Tây Á, Tề Hạo là kinh ngạc, vậy thời điểm hiện tại anh nhìn thấy Cố Dịch Huân chỉ có thể sử dụng từ hoảng sợ để hình dung!

Lão đại chỉ ưa dùng hai màu trắng đen, luôn một thân áo sơmi trắng sạch sẽ và tây trang đen phẳng phiu cùng màu với caravat thế nhưng… Thế nhưng… , anh cũng không quên lần chính mình lừa dối lão đại mặc quần bò đã bị chỉnh thảm hại đến thế nào, nhưng hiện tại anh ấy cư nhiên lại mặc áo sơmi màu hồng nhạt! Đây là muốn nghịch thiên a! Quả nhiên muốn tới năm 2012 sao? Tề Hạo ưu tang lấy góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời cảm thán… (Hình như năm tác giả viết truyện là 2011)

Thiết Tây Á mắt nhìn Cố Dịch Huân giả dạng cười đến vẻ mặt mang ý vị thâm trường. Trên áo sơmi màu hồng nhạt mở ba cúc, lộ ra làn da màu đồng gợi cảm ở cổ, cơ ngực như ẩn như hiện, không sai không sai, nhan sắc rối loạn rất xứng làm người ta rối loạn, đem khí chất rối loạn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn; tiểu nha đầu Diêu Diêu này quả nhiên lợi hại, không chỉ dám mua mà còn có thể làm cho ma vương cam tâm tình nguyện mặc vào, rất có thực lực!

Đoạn Thụy đối với Cố Dịch Huân mặc cái gì đẹp mặt hay khó coi một điểm hứng thú cũng không có, nhưng thấy Thiết Tây Á nhìn chằm chằm vào lão đại cười đến ý tứ hàm xúc đều không rõ, không dấu vết di chuyển thân thể ngăn trở tầm mắt của người nào đó, theo đuổi nhiều năm như vậy thật vất vả mới bắt vợ tới tay, nhất định phải trông kỹ!

Lâm Á Bá nhìn chằm chằm vào Cố Dịch Huân, cẩn thận quan sát mỗi một biểu tình của anh, tuy rằng phần lớn thời gian Cố Dịch Huân đều là mặt không chút thay đổi vẫn lãnh nghiêm (lãnh đạm + nghiêm túc), nhưng là dựa vào giao tình nhiều năm, hắn vẫn là có thể từ mỗi một động tác cùng khí chất tản mát ra mà phán đoán cảm xúc của anh, hiển nhiên giờ phút này anh đang sung sướng. Đôi mắt Lâm Á Bá u ám, Lucifer vì người phụ nữ kia đã thay đổi rất nhiều, đây… Cũng không phải một dấu hiệu tốt.

“Còn có việc sao?”

“…”

“Rất tốt, hôm nay kết thúc ở đây.” Một câu tổng kết chấm dứt các báo cáo.

“Cốc cốc cốc” Tiếng đập cửa nhẹ nhàng chậm rãi vang lên.

“Mời vào!”

“Lão đại, thư ký lúc trước đâu, vì sao đổi thành Nhã Di?”

Cố Dịch Huân từ trong văn kiện ngẩng đầu, thanh âm không nhanh không chậm trả lời: “Chu thư ký đang trong thời gian nghỉ kết hôn, Á Bá nói năng lực làm việc của Nhã Di không tệ, tạm thời điều đến, có vấn đề?”

“Nga, không có, chính là vừa thấy nên tùy tiện hỏi thôi. Vậy em đi trước, bye ~ “

“Ân.”

Thiết Tây Á mày liễu hơi nhíu, một bộ là biểu tình trầm tư. Á Bá là quản lý nhân sự và điều hành một số bộ phận, nhưng là phòng thư ký có các yêu cầu riêng khi chọn người, cho dù hắn không chỉ thị thì phía dưới cũng còn rất nhiều người, vì sao lại muốn điều thuộc hạ của mình – Nhã Di căn bản là không am hiểu công việc của loại chức vụ này? Hơn nữa Á Bá gần đây rất âm trầm, rõ ràng là trong lòng có việc gì đó, hỏi hắn, hắn lại không nói. Đang nghĩ tới chuyện vừa rồi, mí mắt bên phải lại bắt đầu nhảy lên từng đợt, như điềm báo tâm thần không yên, cô luôn cảm thấy như là có chuyện gì sắp phát sinh, ai… Hy vọng là chính mình suy nghĩ quá nhiều đi!

“Á tỷ, đi thong thả!” Thiết Tây Á vừa đi ra ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng nói ôn nhu như nước của Nhã Di làm phá tan sự trầm tư của cô.

Thiết Tây Á ngẩng đầu nhìn Nhã Di điềm đạm mà đáng yêu thanh thuần mà xinh đẹp, há miệng thở dốc tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, “Nhã Di, không thuộc loại gì đó của chính mình thì không cần gượng cười.” Mọi người đều là người trưởng thành, có chút không tiện nói cũng không nói rõ được, nhưng là thật sự không đành lòng thấy một thuộc hạ đắc lực do một tay mình bồi dưỡng đề bạt lại gượng gạo giấu giếm với chính mình.

“Á tỷ, em…” Nhã Di vội vàng nghĩ sẽ nhận cái gì.

Thiết Tây Á vỗ vỗ bả vai Nhã Di, giống như thở dài rồi nói “Chị đi rồi, tự giải quyết cho tốt.” Liền vội vàng rời đi.

Cố Dịch Huân bên này vẫn là tâm tình sung sướng xuân tâm nhộn nhạo, Lộ Diêu bên kia lại bị những chuyện bát quái làm cho không thể không phiền…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.