Nguyên Thủy Chiến Ký

Chương 7: Chương 7: Phiền phức




Số trẻ em sống trong hang tính luôn cả Thiệu Huyền tổng cộng là hai mươi bảy đứa, đứa nào cũng hung dữ, Thiệu Huyền bây giờ tay chân khẳng khiu làm sao quản nổi chúng nó?

Trong hang có rất nhiều đứa trẻ muốn thay thế vị trí của Khố để có thể kiếm thêm được thức ăn, Thiệu Huyền khi không lại được tiếp nhận quản lý thế này, chắc chắn sẽ khiến cho bọn trẻ còn lại bất mãn, mà bất mãn sẽ dẫn đến tranh đấu.

Hai chữ thôi: Phiền phức.

Người đàn ông trung niên phụ trách vận chuyển thức ăn đến đây có tên là Cách, ông ta không khỏe mạnh bằng Mạch, hơn nữa còn bị mất một cánh tay trong một lần đi săn, nên giờ không thể ra ngoài đi săn nữa, ông ta rời khỏi đội săn, phụ trách vận chuyển lương thực mỗi ngày.

Thiệu Huyền bước đến hỏi lý do, nhưng cuối cùng cũng không hỏi được gì.

Sau khi thức ăn được phân phát xong, Cách dùng một tay vác cái vại đá rỗng bỏ đi, cho dù giờ đã mất đi một cánh tay nhưng sức khỏe thì vẫn còn, một tay vác cái vại cũng không phải là vấn đề.

Sau khi Cách rời đi, Khố mới vào hang tuyên bố quyết định về việc chọn người thay thế công việc của cậu ta.

“Kể từ ngày mai, A Huyền sẽ phụ trách phân chia thức ăn!”

Thường sau khi ăn xong thì bầu không khí trong hang rất hòa bình, không ồn ào như lúc tranh giành thức ăn khi nãy, nhưng vì câu nói này của Khố mà không khí lại một lần nữa căng thẳng, bọn trẻ trong hang không biết cách phản đối, cũng không hiểu cách lý luận, chỉ thể hiện vẻ mặt không hài lòng.

Khố không ở lại lâu, cũng không giải thích, mau chóng thu dọn các thùng đồ rồi bỏ đi. Cậu ta đã lớn, nếu không có trục trặc gì thì sau khi hết mùa đông này, cậu ta sẽ thức tỉnh lực tô-tem, cũng tức là lần này cậu ta đi, rất có khả năng sẽ không bao giờ quay về hang nữa.

Khố ra đi rất thoải mái, còn Thiệu Huyền lại thấy trong lòng nặng trịch.

Nhìn bầu trời, so sánh với thời gian của kiếp trước thì có lẽ đã hơn ba giờ chiều, còn một lúc nữa mặt trời mới lặn.

Thiệu Huyền dắt Caesar quay lại bãi đá vụn, ngồi xuống suy nghĩ xem tiếp theo nên làm sao.

Anh vốn định cứ sống một cuộc sống bình lặng thế này, chịu đựng thêm hai ba năm cho đến khi thức tỉnh được lực tô-tem, cho dù tư chất kém, thức tỉnh chậm đi nữa thì tối đa bằng tuổi Khố thì cũng sẽ thức tỉnh, đến lúc đó sẽ ra ngoài tự xây nhà, gia nhập một đội săn đi săn bắt kiếm sống. Giờ xem ra cuộc sống bình lặng này đã không còn nữa rồi, lúc nãy khi anh ra khỏi hang còn có vài đứa trẻ nhìn anh và Caesar đi bên cạnh bằng ánh mắt không hề có ý tốt.

“Theo mày bọn chúng có tranh thủ nửa đêm trèo lên ăn thịt mày không?” Thiệu Huyền vừa nhìn Caesar đi qua đi lại trên bãi đá vừa hỏi.

Lúc trước có Khố trấn giữ nên bọn oắt con đó không dám làm gì, nhưng Khố mà đi thì tình hình sẽ rất khó nói, bọn trẻ trong hang còn hung dữ hơn bọn trẻ ở bộ lạc, chúng sẽ không nghĩ nhiều, lúc đói sẽ không quan tâm đến văn bài của thầy phù thủy, chúng vứt đi rồi liên hiệp lại bắt Caesar đem đi nướng thì biết làm sao? Chỉ một mình Thiệu Huyền không thể đấu lại hơn hai mươi đứa trong hang được.

Caesar lại không hề nhận thức được mối nguy sắp đến, nó không tìm được sâu đá trên bãi đá nên bắt đầu muốn đi về cái đầm lầy đen ở bên kia.

Xung quanh vùng núi nơi bộ lạc sinh sống có hai vùng cấm địa, một là cái đầm lầy đen rộng lớn, rất dễ ngã xuống, một khi ngã xuống thì chỉ có chết, còn hai là con sông lớn không nhìn thấy bờ bên kia nằm ở trước ngọn núi, dưới sông có quái thú, nghe nói lúc đầu trong bộ lạc có vài chiến sĩ rất mạnh mẽ xuống đó bắt cá rồi không quay về nữa, tồn tại quá nhiều nguy hiểm chưa rõ, nên cuối cùng tầng lớp cao trong bộ lạc quyết định cấm mọi người xuống nước.

Cho nên ngoại trừ phụ nữ trong bộ lạc lâu lâu đến chỗ nước nông để rửa da thú ra thì không ai dám tiếp xúc với nước sông. Trên núi có một con suối nhỏ chảy từ trên cao suống, nước uống của bộ lạc đều được lấy từ đó, nên đương nhiên chẳng ai muốn tiếp xúc với con sông đầy nguy hiểm kia.

Dù là đầm lầy đen hay là bờ sông thì đều có chiến sĩ luân phiên canh gác, đề phòng người trong bộ lạc đi vào hai vùng nguy hiểm này, cũng đề phòng hai nơi này đột nhiên xuất hiện nguy hiểm bất ngờ.

Không thể xuống sông bắt cá, cũng chưa có các khái niệm về chăn nuôi và trồng trọt, nên bộ lạc về cơ bản chỉ có thể trông mong vào việc đi săn, đây cũng là lý do tại sao thực phẩm của bộ lạc lúc nào cũng trong tình trạng thiếu thốn.

Thức ăn luôn là thứ quan trọng nhất, một khối thịt to như Caesar từ sáng đến tối ở trong hang, đi đi lại lại trước mặt đám trẻ con đói khát ấy, sớm muộn gì cũng khiến cho bọn oắt con trong hang thèm thuồng.

“Phải làm sao đây?” Thiệu Huyền lại thở dài, lòng thầm trách cái ông phù thủy kia cho văn bài xong lại không thấy xuất hiện nữa.

Bộ lạc không cho phép mọi người vào đầm lầy đen cũng như xuống sông, đặc biệt là bọn trẻ con chưa thức tỉnh lực tô-tem, nhưng không hề nói không cho phép sói được đến gần đầm lầy. Cho nên, lâu lâu khi đến đây, Caesar lại chạy đến ven bờ đầm lấy để kiếm gì đó mài răng, chẳng hạn như một vài con sâu có vỏ kỳ lạ sống trong đầm lầy. Đã nhiều lần rồi, nên các chiến sĩ canh gác ở gần đó cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Động vật rất nhạy cảm với nguy hiểm, Caesar đương nhiên biết đầm lầy này rất nguy hiểm nên cũng chỉ đi lại ở gần đó thôi.

Không biết vừa tìm được cái gì, Caesar bỗng tha đến rồi ném một khối đen xì xuống trước mặt Thiệu Huyền.

Thứ Caesar tha đến là một con sâu mà Thiệu Huyền chưa thấy bao giờ, không giống với những con sâu có vỏ lần trước, con sâu này mềm hơn, to cỡ bằng bàn tay Thiệu Huyền, có hình bầu dục dẹp, trên mình có rất nhiều chân nhỏ dài, toàn thân đen sì như nước đầm lầy vậy.

Lúc nãy khi bị Caesar tha đến, nó còn lấy chân móc vào mũi của Caesar.

Mấy lần trước Caesar cũng từng tha vài con sâu đến, đa phần tha về để cho vui, vì nơi bộ lạc sống không có bao nhiêu con vật có thể khiến Caesar có hứng thú, có con thỏ đã là bất ngờ rồi. Là một con sói mà từ bé đến giờ cũng chỉ toàn giao tiếp với sâu, đúng là rất đáng thương.

Trong lúc Caesar định tha con sâu đang định chạy thoát kia quay về thì Thiệu Huyền phát hiện trong miệng con sâu đó đột nhiên phun ra một mớ bong bóng màu đen, bao bọc lấy toàn thân nó. Caesar rất không thích mớ bong bóng đen này, lập tức há miệng nhả con sâu ra.

Mớ bong bóng đen tụ lại, cuối cùng to như một quả bóng đá, bọc con sâu vào giữa. Caesar cứ đi vòng vòng xung quanh cái bong bóng đen ấy nhưng không chạm miệng vào, rõ ràng nó rất ghét cái bong bóng đen này, có lẽ do mùi của nó.

Sau khi lăng xăng khoảng mười lăm phút, Caesar cuối cùng cũng từ bỏ con sâu bên trong quả bóng đen ấy, quay lại bãi đá vụn tiếp tục tìm sâu đá.

Thiệu Huyền lại thấy có hứng thú với con sâu này, anh rút con dao đá của mình ra chọc nhẹ vào quả bóng, phát hiện ra quả bóng đen mềm ấy giờ lại trở nên cứng giòn, sau khi Thiệu Huyền dùng lực chọc mạnh thì “quả bóng đá” màu đen này vỡ làm đôi, còn con sâu bên trong thì hốt hoảng chạy ra, nhằm thẳng về hướng đầm lầy đen, phần bóng vỡ ra bỗng thu nhỏ lại còn một nửa so với lúc trước, sau đó khô dần.

Không thể đuổi theo con sâu đó, Thiệu Huyền ngồi xổm xuống, quan sát kỹ hai nửa quả bóng bị vỡ kia.

Dùng con dao đá khều thử, Thiệu Huyền phát hiện hai nửa quả bóng đen rất nhẹ, cảm giác như không có trọng lượng bao nhiêu, dùng tay bóp mạnh một chút sẽ vỡ nát.

Sau khi Thiệu Huyền nghiên cứu và nghiền nát một nửa quả bóng thì quay sang nửa quả bóng còn lại. Nghĩ một hồi, anh gọi Caesar rồi mang nửa quả bóng đen này đến bên bờ sông.

Người trong bộ lạc dù đến bên bờ sông cũng chỉ dám cẩn thận làm việc ở vùng nước nông, ở đó thì vẫn an toàn.

Thiệu Huyền đương nhiên không muốn xuống sông tự vẫn, ai biết dưới nước sẽ có sinh vật kỳ quái gì chứ? Anh chỉ muốn thử xem nửa quả bóng này có thật sự giống như anh đã nghĩ không.

Anh tháo sợi dây cỏ buộc ngang eo ra, một đầu buộc vào nửa quả bóng đen, một đầu cầm trong tay, sau đó ném nửa quả bóng đen đã được buộc dây này xuống nước.

Quả nhiên, đúng như Thiệu Huyền nghĩ, nửa quả bóng đen ấy nổi trên mặt nước.

Thứ này… có thể dùng để câu cá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.