Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 247: Chương 247: Lộng Ngọc nổi giận




Ở thời điểm này, Huyền Ảnh Ma Tông từ trên xuống dưới đều im lặng chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời từ Doanh Thiên.

Bọn hắn rõ ràng, nếu là Thánh Tộc muốn diệt bọn hắn, vậy nhất định chỉ có một con đường chết mà thôi.

Đối với Thánh Tộc tồn tại, bất kỳ là cái gì tộc khác đều mang theo một cỗ kính sợ, dạng này kính sợ đến từ trong bọn hắn linh hồn, không có cách nào xóa nhòa.

Đắc tội Thánh Tộc, vậy toàn bộ Ám Giới này, ngươi liền không có chỗ dung thân, bất kỳ nơi nào cũng sẽ không tiếp nhận ngươi.

Quan trọng là, một khi bị Thánh Tộc bắt lấy, vậy mới là Địa Ngục.

Thánh Tộc có đủ loại tra tấn thủ đoạn, có thể để cho ngươi khao khát cái chết còn hơn là phải chịu đựng những tra tấn ấy.

Một khi rơi vào tra tấn, ngươi sẽ liền biết, cái chết là xa xỉ tới nhường nào.

Doanh Thiên con mắt đảo qua một vòng, trên miệng nở ra nhàn nhạt nụ cười nói ra:“Không có gì to tát, chỉ là ta muốn đánh các ngươi một chút mà thôi, lý do này đã đủ chưa“.

Nghe được Doanh Thiên câu nói kia, bảy vị Thần Ma lão tổ cúi đầu không nói, nhưng trong lòng bọn hắn đã có câu trả lời:“Đủ“.

Một cái hết sức vô lý lý do, thế nhưng là từ Thánh Tộc miệng nói ra, vậy liền đã đầy đủ.

Lúc này, Doanh Thiên nhẹ nhàng búng ngón tay một cái. Chỉ thấy lập tức bầu trời trở nên tối sầm lại, một cỗ không hiểu áp lực ập tới. Để cho người người vì đó mà khó thở.

Những cái kia Huyền Ảnh Ma Tông đệ tử thật khó khăn mới có thề ngửa đầu nhìn lên. Đập vào mắt bọn hắn, là một cái tinh cầu bốc lửa đang chậm rãi rơi xuống.

Viên tinh cầu này đường kính chí ít cũng bằng toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn gộp lại, nói cách khác, một khi viên tinh cầu này rơi xuống, toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn liền sẽ bị chôn vùi trong nháy mắt.

Nhìn thấy dạng này cảnh tượng, ai nấy đều mười phần tuyệt vọng, ngay cả bảy vị Thần Ma lão tổ đều cảm thấy thê lương.

Viên tinh cầu này rơi xuống, là không đủ giết bọn hắn, thế nhưng là mấy ngàn vạn đệ tử ở chỗ này, hết thảy đều sẽ trong nháy mắt bị chôn sống, Huyền Ảnh Ma Tông từ nay sẽ biến mất trên thế gian.

Ở phía trên, viên tinh cầu một mực chậm rãi rơi xuống, cảm nhận tử vong tới gần, mới là nỗi sợ kinh khủng nhất.

Phù.... Phù....

Ngay lúc này, bảy vị Thần Ma lão tổ không còn chần chờ, bọn hắn cũng đem Thần Ma uy nghiêm gạt hết sang một bên, đồng loạt quỳ gối, dập đầu mà cầu xin:“Đại nhân, kính xin người, ở chỗ này mấy ngàn vạn sinh linh, xin người giơ cao đánh khẽ“.

Ở phía sau bọn hắn, mấy ngàn vạn đệ tử cũng là đồng loạt quỳ xuống, dập đầu mà cầu xin. Trong chớp nhoáng, tiếng van xin vang vọng khắp nơi.

Bất quá, Doanh Thiên khuôn mặt lạnh nhạt, không có đi để ý bọn hắn, một mực mà chờ đợi.

Cũng không lâu lắm. Rốt cuộc một cái thanh âm vang lên:“Công Tử, người Công Tử muốn, đã đưa tới“.

Chỉ thấy lúc này, ở đằng xa Lâm Thúc cấp tốc chạy tới. Phía sau hắn là Tiến Thăng cùng Xích Mi đang dìu theo Lộng Ngọc.

Nhìn thấy Lộng Ngọc, Doanh Thiên bàn tay nâng nhẹ lên, chỉ thấy trên bầu trời đang rơi xuống viên tinh cầu kia bỗng nhiên dừng lại, treo lơ lửng ở đó.

Cái này sự tình, để cho mấy vị Thần Ma lão tổ không khỏi ngơ ngác không hiểu, rất nhiều đệ tử cũng là mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra.

Lúc này, Lộng Ngọc một thân y phục vải màu trắng, trên y phục xuất hiện nhiều vết rách tơi tả, cũng thấm đẫm máu tươi. Khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống.

Hiển nhiên thời gian vừa rồi ở trong ngục, nàng là nhận không ít thiệt thòi.

Nhìn thấy Lộng Ngọc bộ dáng kia, Doanh Thiên cũng không khỏi đau lòng, dù sao, đối với nữ nhân này, là chiếm trong lòng hắn một cái đặc biệt vị trí.

Doanh Thiên tiến lại gần, đỡ lấy nàng trong tay, nhẹ nhàng mà nói:“Ta đã nói, nàng không cần trở về đây“.

Chỉ là Lộng Ngọc còn chưa có tỉnh, cho nên lời hắn nói, nàng không có nghe thấy.

Trước đó, hắn đương nhiên biết, một khi nàng trở về, nhất định sẽ lọt vào hãm hại, cũng đã khuyên can nàng, chỉ là nàng cứng đầu không nghe, cho nên Doanh Thiên cũng chỉ đành tôn trọng nàng quyết định.

“Lâm Thúc, chuyện này là thế nào“. Một vị Thần Ma lão tổ ngước lên hỏi tới.

Vị này Thần Ma lão tổ, chính là Lâm Thúc sư tôn.

“Khởi bẩm Sư Tôn, để cho hắn nói rõ ngọn nguồn“. Lâm Thúc cúi đầu, sau đó chỉ Tiến Thăng.

Tiến Thăng bị chỉ định cũng là giật mình, có chút ngại ngùng bước ra, sau đó hắn chậm rãi đem tất cả mọi chuyện nói ra, từ lúc bắt đầu tiến nhập Vân Mộng Trạch, sau đó phát hiện ra Doanh Thiên..... Cho đến lúc Lộng Ngọc thương xuyên tới chỗ hắn, sau đó bị Tú Ảnh vu oan các loại, ngay cả chuyện 7 vị Thánh Trưởng Lão đi vây quét hắn cũng đều nói ra.

Nghe xong câu chuyện này, rốt cuộc ai nấy cũng đều hiểu ra.

Nói tóm lại, hết thảy sự tình đều là do Tú Ảnh ghen gét Lộng Ngọc mà ra.

Nghĩ tới đây, ai nấy đều cảm thấy như một giấc mộng, người xưa nói không sai, nữ nhân là họa loạn. Chỉ vì một cái nữ nhân, vậy mà khiến Huyền Ảnh Ma Tông nhận lấy một trận đại tai nạn.

“Tú Ảnh ở chỗ nào“. Vị kia Thần Ma lão tổ nổi giận nói ra.

“Ở đây“. Lâm Thúc nhàn nhạt nói ra, sau đó một táy ném ra, chỉ thấy Tú Ảnh ngã sóng xoài trên mặt đất.

Hóa ra lúc tai nạn ập tới, Tú Ảnh một mực đi trốn, cuối cùng bị Lâm Thúc bắt lấy.

Ở thời điểm này, nàng ta là vô cùng hoảng sợ, vội vàng bò tới chỗ Doanh Thiên, ra sức dập đầu mà cầu xin:“Thánh Tộc đại nhân, cầu xin người tha cho tiểu nữ một mạng, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa, hầu hạ đại nhân suốt đời“.

Doanh Thiên ánh mắt liếc nàng một cái, sau đó chỉ Lộng Ngọc vết thương nhàn nhạt nói ra:“Nàng bị như vậy, là ngươi ra tay đi“.

“Không... Không phải, tuyệt đối không phải, ta không làm chuyện đó“. Tú Ảnh liên tục chối, nàng đương nhiên không dám nhận, nếu như là nhận, không biết cái gì đáng sợ sẽ chờ nàng đây.

“Là nàng“. Thế nhưng là, ngay lúc này một cái có chút yếu ớt âm thanh vang lên. Mọi người lập tức nhìn lại, chỉ thấy Lộng Ngọc đã tỉnh lại, yếu ớt nói ra.

“Vậy ngươi cũng không cần chối“. Doanh Thiên nở nụ cười nói ra.

Nụ cười này, rơi vào trong mắt của Tú Ảnh, trở nên đáng sợ vô cùng, trong khoảnh khắc này, nàng là cảm thấy sợ hãi chưa từng có.

Doanh Thiên thả xuống bàn tay, chỉ thấy trong tay hắn Vô Ảnh Ma Cổ rơi xuống, lấy tốc độ cực nhanh chui vào trong người Tú Ảnh, rất nhanh sau đó, một trận kêu gào thảm thiết vang lên.

Nhìn thấy Tú Ảnh một chỗ nhận lấy đau đớn, không ít người vì đó cảm thấy thương cảm. Thế nhưng là nghĩ tới không biết bao nhiêu đệ tử Huyền Ảnh Ma Tông chết vì nàng, nàng cái này kết cục, đã là quá dễ dàng.

Cũng không lâu lắm, Tú Ảnh chỉ còn lại một bộ thi thê khô đét, cứng đờ nằm đó.

Lộng Ngọc lúc này mới là đưa mắt nhìn quanh, phát hiện Huyền Ảnh Ma Tông tổng đàn khắp nơi đều là đổ nát, từng cỗ thi thể rải rác khắp nơi. Lại có mấy ngàn vạn đệ tử tập trung ở chỗ này. Để cho nàng không khỏi vì đó mà giật mình, vội vàng đẩy Doanh Thiên ra mà nói:“Cái này là sao“.

Doanh Thiên không nói gì, những kẻ khác cũng là im lặng không dám nói.

Lộng Ngọc là người thông minh, nàng đương nhiên biết, rõ ràng là Doanh Thiên đánh thẳng lên Huyền Ảnh Ma Tông, mới gây nên hiện trạng này.

Nghĩ tới đây, Lộng Ngọc không khỏi hít một hơi, nước mắt rưng rưng, tức giận chỉ Doanh Thiên mà quát:“Là ngươi làm sao, ngươi giết bọn hắn“.

Lộng Ngọc bỗng nhiên nổi giận, quát mắng Doanh Thiên, để cho ái nấy đều nhảy thót một cái. Ngay cả mấy vị Thần Ma lão tổ đều đổ mồ hôi lạnh, thầm mắng nha đầu này không biết điều.

“Chính là ta“. Doanh Thiên nhìn nàng, nhàn nhạt mà đáp.

“Bọn hắn... bọn hắn... có tội gì, chỉ vì một kẻ sai lầm, ngươi đem tội lỗi đổ cả lên đầu chúng ta“. Lộng Ngọc thực sự nổi giận mà quát lớn.

“Ta là cứu nàng, cũng giúp nành trả thù, nàng cũng không nên mắng ta như vậy a“. Doanh Thiên bật cười mà đáp. Trong lòng không khỏi cười nhẹ thầm nghĩ:“Đúng là tính cách này, không sai“.

Kỳ thật, cái này cũng không thể trách nàng, Lộng Ngọc từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, nàng được Huyền Ảnh Ma Tông thu nhận nuôi nấng, nàng lớn lên ở chỗ này, đối với Huyền Ảnh Ma Tông có tình cảm rất lớn.

Mặc dù ngoài Huyền Ma Tộc tộc nhân đệ tử là có cùng nàng thân thiết một chút, các tộc khác không có người thân thiết với nàng.

Ban nãy nàng nhìn qua, Huyền Ma Tộc tộc nhân, cũng chết không ít.

Chỉ vì nàng, khiến cho Huyền Ảnh Ma Tông rơi vào tình huống như vậy, rất nhiều đệ tử chết thảm. Đương nhiên khiến cho nàng cảm thấy mười phần tội lỗi.

“Ai cần ngươi cứu“.

“Tốt“. Doanh Thiên gật đầu đáp. Nói đoạn, bàn tay hắn lật nhẹ một cái, chỉ thấy treo cao trên đầu bọn hắn viên tinh cầu kia cấp tốc rơi xuống.

“Ngươi làm cái gì?“. Lộng Ngọc không khỏi vừa giận vừa sợ kêu lên.

“Nàng không cần ta cứu, ta liền đem chỗ này san bằng liền xong“. Doanh Thiên mặt không biểu tình, đáp.

“Ngươi... Ngươi đây là cái gì đạo lý“. Lộng Ngọc càng thêm tức giận, không biết phải nói cái gì, chỉ tay vào Doanh Thiên mà quát.

“Đây là ta đạo lý, lời ta nói chính là đạo lý“. Doanh Thiên mỉm cười, gật gù đáp.

“Mau dừng lại“. Nhìn thấy viên tinh cầu kia đã rơi đến rất gần, Lộng Ngọc không khỏi khẩn trương, hướng Doanh Thiên nói.

“Muốn ta dừng lại cũng được, chỉ cần nàng đi cùng ta“. Doanh Thiên nhìn Lộng Ngọc, mỉm cười nói ra.

Lộng Ngọc nghe vậy, chần chừ không đáp.

Ở thời điểm này, không biết bao nhiêu viên vẫn thạch đã là ầm ầm rớt xuống, viên to lớn tinh cầu kia cũng chỉ còn cách vài dặm, ánh lửa nhuộm đỏ khắp nơi.

Tại trong khẩn cấp tình huống này, Lộng Ngọc cũng không có cách nào, chỉ đành phải thỏa hiệp nói ra:“Được, ta đi theo ngươi, mau dừng lại“.

Lời vừa ra, trên bầu trời viên tinh cầu kia bỗng nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện.

Doanh Thiên gật đầu, mỉm cười nói ra:“Nên là dạng này“.

Lộng Ngọc tức giận nói ra:“Nhưng ngươi phải đền bù xứng đáng“.

Doanh Thiên đem Huyền Ảnh Ma Tông phá nát, Lộng Ngọc đương nhiên muốn giúp tông môn đòi lại một chút vốn.

Doanh Thiên cười cười lắc đầu, sau đó hắn ngón tay vạch phá một cái, một giọt máu rơi xuống, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả Thập Vạn Đại Sơn.

Chỉ một giọt máu, liền đem Thập Vạn Đại Sơn cho nhuộm đỏ, không chỉ có vậy, Thập Vạn Đại Sơn giống như lột xác, biến thành một mảnh thánh địa, linh khí trở nên nồng đậm gấp mấy chục lần, thiên địa quy tắc nồng hậu. Vô số linh dược quý hiếm mọc lên.

“Coi như cho các ngươi“. Doanh Thiên nhàn nhạt nói ra, sau đó nhìn Lộng Ngọc nói tiếp:“Cho nàng ba ngày“.

Nói đoạn, Doanh Thiên nhấc chân biến mất.

Nhìn thấy Thập Vạn Đại Sơn trong nháy mắt thay đổi, bảy vị Thần Ma Lão tổ, mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão cùng mấy ngàn vạn đệ tử trở nên ngẩn ngơ, sau đó trở nên mừng rỡ như điên.

Bởi vì bọn hắn nhìn thấy rõ ràng, toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn trong nháy mắt biến thành một tòa bảo tàng.

Chỉ cần sử dụng hợp lý, tin tưởng thời gian sau đó, Huyền Ảnh Ma Tông nhất định sẽ càng trở nên cường thịnh gấp mười lần.

Đương nhiên, bọn hắn càng đối với Doanh Thiên thán phục cùng kinh sợ. Chỉ một giọt máu liền đã như vậy, cũng không biết vị Thánh Tộc này cường đại khủng bố đến cỡ nào.

P/s: cuối năm rồi, công việc dồn lại khá nhiều. Một chương này viết vội, chất lượng cũng không được như ý lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.