Không đợi trả lời, hắn đã giật lấy một bình hơi cay trên người Tạ Tiến, mở ra rồi ném qua khe nứt của cửa khoang.
Trong nháy mắt, bên ngoài khói mù mịt.
Tuy Tạ Tiến không vui, nhưng cũng biết tình hình nguy cấp, không tiện nổi giận, chỉ trầm mặt ra lệnh cho mọi người sử dụng toàn bộ hơi cay.
Trên trực thăng, Triệu Mãnh cũng nổi giận, liên tục bóp cò.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng...
Sinh vật hình gấu đã biết lợi hại của súng, không dám dùng thân mình chống đỡ nữa, nhanh chóng né tránh.
Nó có thể chạy nước rút với tốc độ nhanh nhất của báo săn, chạy đường dài ba bốn km, tốc độ nhảy và né tránh cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
May mắn thay, Triệu Mãnh thiện xạ, cộng thêm hơi cay quấy nhiễu, trước khi hết hai băng đạn, đã thành công đuổi nó ra khỏi thuyền khảo sát.
Lý Duy Nhất lập tức chạy tới bãi đáp, giúp Triệu Mãnh đưa trực thăng trở lại khoang chứa.
- Nó không đi, đang quan sát ở phía xa, có thể tấn công lần nữa bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Triệu Mãnh cực kỳ khó coi.
Long Cực Hào là thuyền khảo sát, đạn dược mang theo có hạn, chỉ còn ba viên trong băng đạn.
- Bây giờ chỉ có thể cầu trời! Vừa rồi ta ở trên không, thấy mây đen gió lớn ở phía xa, bão tuyết sắp đến rồi.
Triệu Mãnh dặn dò Lý Duy Nhất cẩn thận, rồi chạy tới phòng lái, muốn bàn với thuyền trưởng về việc mượn súng.
Phòng thí nghiệm 705 còn một khẩu súng săn.
Nhưng liệu nó có thể gây sát thương cho sinh vật giống gấu kia hay không, Triệu Mãnh hoàn toàn không chắc chắn.
...
Phòng lái nằm ở tầng mười của khoang thuyền, cũng là tầng cao nhất của toàn bộ thuyền khảo sát.
Khi Triệu Mãnh vào phòng lái, thuyền trưởng Cao Hâm, nhị phó Tạ Thiên Thù, cùng năm vị lãnh đạo của nhóm nghiên cứu, bao gồm cả Hứa Giáo Sư, đều đã có mặt.
Không khí rất ngột ngạt.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào bản đồ điện tử và màn hình hệ thống giám sát đáy biển phía trước.
Trên màn hình hiển thị hình ảnh ba chiều của sinh vật biển dưới đáy thuyền.
Chỉ thấy.
Một sinh vật biển còn lớn hơn cả Long Cực Hào, đang di chuyển chậm rãi cùng hướng với thuyền khảo sát ở độ sâu trăm mét dưới mặt nước.
Nó dài khoảng hai trăm mét, có chín xúc tu khổng lồ.
Thật khó tưởng tượng một sinh vật khổng lồ như vậy hoạt động dưới nước sẽ tạo ra dòng chảy mạnh đến mức nào.
- Vừa mới xuất hiện một sinh vật giống gấu biến dị, dưới đáy biển lại xuất hiện thêm một con. Trên Trái Đất sao lại có những sinh vật khổng lồ như vậy?
Mọi người trong phòng lái đều kinh ngạc.
- Có phải mực khổng lồ không?
- Nó còn lớn hơn mực khổng lồ nhiều lần!
- Loài sinh vật biển lớn nhất được biết đến là cá voi xanh, dài hơn ba mươi mét, nặng gần hai trăm tấn. Nhưng ở trước mặt nó, cá voi xanh chỉ như một đứa trẻ sơ sinh, con quái vật biển sâu này ta nghĩ ít nhất cũng phải nặng cả vạn tấn.
...
Hứa Giáo Sư là chuyên gia sinh vật học, đẩy kính nhìn chằm chằm vào màn hình, lắc đầu nói:
- Các ngươi xem, trên chín xúc tu của nó, mỗi cái đều có một cái đầu giống người. Thân mình thì giống như một con bò khổng lồ. Thật khó tin, chắc chắn đây là một loài mới chưa từng xuất hiện trên Trái Đất.
- Đó là Cửu Anh.
Một ông lão mặc áo khoác màu xanh đen xuất hiện ở cửa phòng lái.
Ông ta là người phụ trách phòng thí nghiệm 705.
Không ai biết tên ông ta, mọi người đều gọi là giám đốc Dương.
- Cửu Anh?
Hứa Giáo Sư chưa từng nghe nói đến sinh vật này.
Giám đốc Dương bước vào phòng lái, đứng trước màn hình, trầm giọng nói:
- Cửu Anh là hung thú truyền thuyết, được ghi lại trong sách Hoài Nam Tử, Bản Kinh Huấn, nghe nói nó sống ở Bắc Hải, tiếng kêu giống như tiếng trẻ con khóc, có chín cái đầu, gặp người là ăn thịt, có thể phun nước và lửa. Nhưng không ngờ nó lại lớn như vậy.
Một vị lãnh đạo nhóm nghiên cứu đang định mắng ông ta “không nói khoa học, lại nói chuyện thần thoại”.
Giám đốc Dương cúi đầu xin lỗi mọi người:
- Xin lỗi mọi người! Những hung thú này rất có thể là do thứ trong phòng thí nghiệm 705 của chúng tôi dẫn đến, tôi rất xin lỗi vì đã đưa mọi người vào nguy hiểm.
Tính tình Triệu Mãnh thẳng thắn, đã sớm không nhịn được nữa:
- Phòng thí nghiệm 705 của các ngươi rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì, hôm nay phải nói rõ cho mọi người biết.
Thuyền trưởng Cao Hâm nhiển nhiên biết một số chuyện, nhìn về phía giám đốc Dương:
- Tình hình hiện tại rất nguy hiểm, trên biển và trên đất liền đều xuất hiện hung thú dị thường, không ai biết chúng ta sẽ phải đối mặt với gì tiếp theo. Ta nghĩ, nên nói sự thật cho bọn họ biết.
Giám đốc Dương gật đầu:
- Mọi người cùng đến phòng thí nghiệm 705 đi... Nhìn là sẽ biết.
...
Lý Duy Nhất trở về phòng, lấy ra một thanh cổ kiếm dài bốn thước từ trong hộp gỗ dưới gầm giường.
Cầm trên tay rất nặng, vỏ kiếm bằng gỗ mun.
Rút kiếm ra nửa thước, lộ ra thân kiếm màu vàng đồng. Lý Duy Nhất biết rõ, thanh kiếm này tuyệt đối không phải làm bằng đồng thau, nó là bảo vật của Xiển Môn, chỉ đứng sau Thái Cực Đồ của Đạo Tổ.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy lão môn chủ mài nó, nhưng nó luôn sắc bén, không hề có một chút gỉ sét.
Thái Cực Đồ là tín vật của chưởng giáo, theo hắn, nó chỉ mang ý nghĩa tượng trưng.
Thần binh lợi khí số một của Xiển Môn, chính là thanh Hoàng Long Kiếm này.
Tra kiếm vào vỏ.
Lý Duy Nhất xách kiếm xuống lầu, đi tới đại sảnh.
Tuy Triệu Mãnh đã nói hắn không cần coi mình là thành viên tổ an ninh, nhưng đã hưởng thụ đãi ngộ của tổ an ninh, thì không thể trốn tránh khi nguy hiểm ập đến.
Trốn tránh được bao lâu, khi đại họa ập đến, không ai có thể thoát được.
Cửa khoang của đại sảnh đã bị tủ và bàn ghế chặn kín mít.
Phần lớn thành viên tổ an ninh đều ở đây, tay cầm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.
Nhìn thấy Lý Duy Nhất đi xuống cầu thang, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Tên sinh viên này cũng có chút can đảm và khí phách!
Hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên bọn họ đánh giá hắn một cách tích cực.
Ánh sáng dần tối đi, bầu trời âm u.
Bão tuyết sắp đến.
Bên ngoài cửa sổ khoang thuyền đầy vết nứt, gió từ nhỏ dần chuyển thành gào thét, sau đó bao trùm toàn bộ băng nguyên.