Một thành viên tổ an ninh cao một mét tám, thân hình vạm vỡ mai phục bên trái cửa, vung ống thép, hung hăng đập vào khung cửa khoang. Nếu Triệu Mãnh phản ứng chậm một chút, đầu đã bị đánh nát.
- Có mai phục, mau lui lại.
Triệu Mãnh nhắc nhở Trần Hồng một câu, lập tức lùi ra khỏi khoang đông lạnh, đang định giơ súng phản kích.
Một thành viên tổ an ninh khác mai phục bên ngoài nhảy ra, từ phía sau ôm lấy thân trên và hai tay của Triệu Mãnh, gầm lên một tiếng, định vật Triệu Mãnh xuống vách khoang.
Triệu Mãnh từ nhỏ đã luyện võ, lại từng phục vụ trong quân đội nhiều năm, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy.
Trước khi bị vật xuống, hai chân đã đạp lên vách khoang, đột nhiên dùng sức, cả hắn và tên an ninh cùng ngã xuống đất.
Thoát khỏi gã kia, Triệu Mãnh nhanh chóng xoay người, tung một cú đấm như búa tạ.
- Ầm!
Nắm đấm nện vào mặt, đánh ngất tên an ninh vừa ôm hắn, máu tươi từ miệng gã kia phun ra.
Tên an ninh cầm ống thép xông tới, lại hung hăng vung ống thép về phía Triệu Mãnh.
Triệu Mãnh không kịp tìm súng, lăn người về phía trước, một cước đá vào hạ bộ gã kia. Theo tiếng kêu thảm thiết, ống thép rơi xuống đất, hai chân tên an ninh run rẩy quỳ xuống.
Triệu Mãnh vừa nhặt ống thép lên, vừa thúc cùi chỏ vào huyệt Thái Dương của gã, đánh gã ngã lăn ra đất.
Trong nháy mắt đã hạ gục hai tên mai phục.
Chưa đợi Triệu Mãnh đứng dậy hẳn, tên thứ ba ẩn nấp xông ra, dùng súng điện bắn vào lưng hắn.
- Xoẹt!
Toàn thân Triệu Mãnh run lên, cơ bắp tê liệt, không thể cử động.
Ngay phía trước, Tạ Tiến lao tới, nhảy lên khỏi mặt đất, dùng trọng lượng cơ thể đè lên ngực Triệu Mãnh.
Đây là phi đầu gối!
Nếu trúng chiêu này, xương sườn của Triệu Mãnh chắc chắn sẽ gãy, tim cũng vỡ nát.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Mãnh giật mạnh súng điện trên lưng, nghiêng người lăn ra ngoài. Dù toàn thân bủn rủn bất lực, nhưng với ý chí sinh tồn mãnh liệt, hắn vẫn cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng tỉnh táo, ném ống thép trong tay ra ngoài.
Ầm… ống thép đập trúng tay tên thứ ba, súng điện rơi xuống đất.
Triệu Mãnh thuận thế nhặt súng trường dưới đất lên, lên đạn, chĩa vào Tạ Tiến vừa rơi xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt.sát khí bừng bừng
- Ầm!
- Rắc...
Trong bóng tối phía sau, Trần Hồng cầm một thanh thép, hai tay quấn vải đen, dùng hết sức bình sinh đập vào cánh tay phải của Triệu Mãnh.
Tiếng xương gãy vang lên.
Dù Triệu Mãnh có thân hình cao lớn như tháp sắt cũng không chịu nổi, hắn đau đớn gầm lên, thân hình đổ xuống, súng trường rơi xuống đất.
Hắn cố gắng không để mình ngã xuống, chậm rãi xoay người, môi run rẩy, nhìn Trần Hồng với ánh mắt không dám tin.
Không ai hiểu rõ sức mạnh của Triệu Mãnh hơn Trần Hồng, vì vậy hắn ra tay không hề nương tình.
Vừa phải nhanh, vừa phải tàn nhẫn.
Lúc này, trên mặt Trần Hồng không còn chút nụ cười nào, chỉ có vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng, hắn lại vung thanh thép trong tay lên, đánh vào hai đầu gối đang chống đỡ cơ thể của Triệu Mãnh.
- Ầm!
Xương bánh chè vỡ vụn, hai chân gãy gập về phía sau.
Triệu Mãnh không thể đứng dậy được nữa, đau đớn đến mức gần như hôn mê. Trần Hồng ném thanh thép xuống đất, nhặt súng trường lên, kiểm tra số lượng đạn, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Triệu Mãnh, cùng với ánh mắt phẫn nộ, mờ mịt, không cam lòng, Trần Hồng cảm thấy rất khó chịu, hắn trách mắng:
- Ta biết ngươi muốn nói gì, chẳng phải đều tại ngươi sao?
- Ta đã từng khuyên ngươi, bảo ngươi dẫn anh em giết Cao Hâm, sau đó tự mình làm thuyền trưởng, thậm chí là thuyền trưởng của toàn bộ chiến hạm thanh đồng, đúng không? Đến lúc đó, tất cả mọi người trên tàu đều phải nghe lời chúng ta, bảo bọn họ làm gì thì phải làm nấy. Bảo bọn họ quỳ xuống, bọn họ không dám đứng lên.
- Những lão già yếu ớt vô dụng đó, nên giết hết đi, toàn lãng phí lương thực.
- Chỉ cần nắm giữ vật tư và quyền phân phối vật tư, chúng ta muốn làm gì thì làm, muốn sống đến cuối cùng cũng được. Nhưng mà...
- Ngươi quá cố chấp! Không có chút khí chất và dã tâm của bậc bá chủ, vẫn bị những quy tắc cũ ràng buộc. Ngươi không chịu ra tay trước, vậy thì ta phải ra tay thôi, ta không muốn chết.
Tạ Tiến có phần kiêng dè nhìn khẩu súng trường trong tay Trần Hồng, cười nói:
- Làm tốt lắm, đã khống chế được Triệu Mãnh, những người còn lại trên tàu không đáng sợ nữa. Đưa súng cho ta, ta sẽ xin đường huynh ban thưởng cho ngươi.
- Khẩu súng này, tạm thời cứ để ta giữ.
Trần Hồng không hề ngu ngốc, đương nhiên không thể giao súng ra, hắn vừa đề phòng Tạ Tiến, vừa cởi áo khoác ngoài của Triệu Mãnh.
Bên trong áo khoác là một bộ giáp da màu tím. Trên ngực áo có hình bàn tay năm ngón màu đỏ, lòng bàn tay có khắc vài câu kinh văn cổ quái, dường như là biểu tượng của một tổ chức thần bí nào đó.
Chạm tay vào bộ giáp, cảm giác lạnh toát truyền đến.
- Đây chắc là thi y hắn lột được từ người của những bộ xương khô kia, giáp da ngàn năm không mục nát, chắc chắn là bảo vật, thảo nào hắn có thể thoát khỏi súng điện.
Trần Hồng mừng rỡ, cởi bộ thi y ra khỏi người Triệu Mãnh, mặc lên người mình.
Bộ thi y dường như có thể co giãn, vóc dáng hắn kém xa Triệu Mãnh, nhưng sau khi mặc vào, lại rất vừa vặn.
Tạ Tiến biết hiện tại không thể làm gì Trần Hồng, đành phải nhịn xuống cơn giận, nói:
- Nhanh chóng lục soát xem, Phật Tổ Xá Lợi có ở trên người hắn không?
Trần Hồng lục soát một lượt, vẻ mặt thất vọng:
- E là Phật Tổ Xá Lợi vẫn còn ở trên người sư đệ của hắn.
Triệu Mãnh vốn đã buông xuôi, nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên giận dữ, quát:
- Trần Hồng, nếu các ngươi dám làm hại sư đệ ta, ta thề sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây.
Trần Hồng nhìn hắn với ánh mắt thương hại:
- Nếu ngươi có thể đứng dậy, ta sẽ tin. Mãnh ca, ngươi đã dạy ta, phải dám làm dám chịu, dám đánh dám liều, đừng làm kẻ vô năng cuồng nộ. Sao chính ngươi lại quên mất rồi?
Tạ Tiến bước tới, giẫm một chân lên ngực Triệu Mãnh, dùng sức xoay mạnh bàn chân, cúi người xuống cười lạnh:
- Ngươi kích động như vậy, xem ra Phật Tổ Xá Lợi nhất định ở chỗ hắn, đúng không?
Không biết Triệu Mãnh lấy sức lực từ đâu, dùng cánh tay lành lặn còn lại, cố gắng chống đỡ cơ thể.
Nhưng làm sao có thể chống lại được Tạ Tiến?
Trần Hồng nói:
- Thôi bỏ đi, so đo với một tên tàn phế làm gì? Chúng ta còn chưa hoàn toàn nắm chắc tình hình, đừng lãng phí thời gian ở đây.
Tạ Tiến nhìn chằm chằm Trần Hồng cầm súng đi ra ngoài, ngồi xổm xuống, lục soát trên người Triệu Mãnh thêm lần nữa.
Đương nhiên là không tìm thấy gì.
- Trói hết bọn chúng lại, đưa lên boong tàu. Đúng rồi, các ngươi có thấy Thái Vũ Đồng không?
Tạ Tiến không có dã tâm lớn như Tạ Thiên Thù, trong mắt hắn, bắt được Thái Vũ Đồng mới là chuyện quan trọng nhất, dù có Phật Tổ Xá Lợi hắn cũng không đổi.
Một tên an ninh nói:
- Hình như cô ta đi cùng đám nghiên cứu sinh đến khu trồng trọt rồi, bọn họ không ăn bữa sáng có thuốc.