Dù phải đối mặt với năm người vây công, Lý Duy Nhất cũng không hề nao núng, luồng khí nóng từ lòng bàn chân phải tuôn ra, sau đó hắn nhảy về phía trước hai bước.
Mỗi bước dài một trượng, trường thương quét ngang.
- Ầm!
Tên đầu bếp cầm dao phay kia, nào ngờ Lý Duy Nhất có thể nhảy như vượn, giống như đang bay trên không, không kịp né tránh, bị trường thương quật bay ra xa mấy trượng.
Trường thương màu đen dài một trượng, không biết nặng đến mấy trăm cân.
Bị đánh trúng, xương cốt toàn thân có thể bị nghiền nát.
Tên đầu bếp kia ngã xuống đất ở ngoài lều y tế, miệng mũi đầy máu, không thể dậy nổi, chắc chắn là không sống được.
Tên thuộc đội an ninh cầm khiên chắn định nhặt súng lục dưới đất.
Lý Duy Nhất liếc mắt đã thấy, sao có thể để hắn toại nguyện?
- Phập!
Trường thương màu đen bị ném ra, bay xa gần mười mét, xuyên qua cả chiếc khiên chắn và thành viên đội an ninh, máu tươi bắn tung tóe.
Quá hung hãn, giết người như chém cỏ.
Tạ Tiến và những kẻ còn lại bị dọa sợ, kinh hãi tột độ, nhất thời không biết nên tiến hay lui.
- Không phải các ngươi muốn tìm ta sao? Tới đây!
Lý Duy Nhất hét lớn, lao về phía Khổng Phiền như tên bắn.
Khổng Phiền thấy sức mạnh và tốc độ của Lý Duy Nhất không giống người thường, không dám đối đầu trực diện, bèn quyết định bắt Triệu Mãnh làm con tin để uy hiếp.
Không còn trường thương trong tay, tốc độ của Lý Duy Nhất càng nhanh hơn, như một cơn gió.
Tay Khổng Phiền còn chưa kịp chạm vào người Triệu Mãnh, thì Lý Duy Nhất đã lao đến trước mặt.
- Nhanh vậy?
Khổng Phiền sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ đành buông Triệu Mãnh ra, dồn toàn lực tung một quyền về phía trước. Hai tay hắn đeo găng tay tơ bạc, là vật bất hủ, lực lượng cực kỳ mạnh.
Lý Duy Nhất không tránh né, trực tiếp đối đầu một quyền với hắn.
Ầm…
Khổng Phiền cảm giác như đánh vào tường sắt, các ngón tay đau nhức như muốn gãy, xương cánh tay kêu răng rắc.
Một quyền này, trong nháy mắt đánh tan giấc mộng siêu phàm của hắn, khiến hắn nhận ra mình chỉ là một người bình thường.
Trong lòng kinh hãi, hắn xoay người bỏ chạy.
Lý Duy Nhất đuổi theo, thuận tay rút Hoàng Long Kiếm đang cắm trên vai Tiểu Lâm ra, chỉ đuổi theo bảy bước đã theo kịp Khổng Phiền, một kiếm chém xuống lưng hắn.
- Phập!
Trên lưng Khổng Phiền xuất hiện một vết thương dài nửa mét, sâu gần gang tay, kéo dài từ vai trái xuống, xương sống bị chém đứt.
Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã gục xuống đất.
Đúng lúc này, Tư Mã Đàm và hai tên thuộc đội an ninh quần áo xộc xệch vội vã chạy ra khỏi lều y tế, nhìn thấy Khổng Phiền nằm gục trên đất với vết thương trên lưng đang phun máu, Lý Duy Nhất thì tay cầm huyết kiếm như sát thần, ba người sợ đến mức chân tay run rẩy, ngã lăn ra đất.
Lý Duy Nhất không để ý đến bọn chúng, xoay người trở lại.
- Xoẹt!
Hoàng Long Kiếm vung lên, cắt đứt dây thừng trói trên tay Cao Hoan, sau đó hắn nhảy lên cao hơn ba mét, vượt qua khoảng cách năm sáu mét, vung kiếm chém về phía bóng người đang định nhặt súng.
Tên đó tay cầm một thanh sắt to bằng ngón tay cái, là một tên thuộc đội an ninh.
Hắn vừa nhặt được súng, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Hoàng Long Kiếm từ trên trời giáng xuống, chém vào cổ hắn, đầu hắn rơi xuống đất như quả bóng, máu từ cổ phun ra như suối.
Quần áo trên người Lý Duy Nhất lập tức bị máu nhuộm đỏ, hắn đá khẩu súng về phía Cao Hoan.
Cao Hoan nhặt súng lên, lập tức xông về phía Khổng Phiền đang hấp hối, “bằng bằng bằng” liên tiếp bắn ba phát. Mỗi lần bóp cò, hắn đều gầm lên giận dữ, cả người như phát điên.
Sau đó, hắn lại xông về phía đám người Tư Mã Đàm quần áo xộc xệch.
Ba tên vội vàng bỏ chạy, chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Cao Hoan đuổi theo Tư Mã Đàm vừa chạy vừa bắn, đến phát thứ tư, cuối cùng cũng bắn trúng.
Tư Mã Đàm trúng đạn ở đùi, ngã xuống đất, thấy Cao Hoan đuổi tới, vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha:
- Cao Hoan, Cao Hoan, chúng ta là bạn học, ngươi không thể giết ta... giết ta là phạm pháp...
Bằng! Bằng...
Cao Hoan nghiến răng, ánh mắt hung dữ, không thèm nghe hắn nói, tiếp tục bóp cò.
Không biết hắn đã bắn bao nhiêu phát, cho đến khi hết đạn, hắn vẫn tiếp tục bóp cò.
Hết đạn rồi, Tư Mã Đàm nằm trên đất, đầu đầy lỗ đạn.
Toàn thân Cao Hoan run rẩy, thở hổn hển.
Sau đó, hắn lại nghiến răng, cầm súng lục đập vào mặt Tư Mã Đàm, cho đến khi đầu Tư Mã Đàm nát như tương mới chịu dừng lại, cả người hắn như mất hết sức lực, ngã xuống đất.
Hai tên thuộc đội an ninh còn lại chạy thẳng vào màn sương mù, không dám ngoảnh đầu lại.
Dần dần, trên boong tàu lại trở nên yên tĩnh.
Kỳ San San bước những bước nhẹ nhàng dọc theo lan can, trong mắt nàng tràn đầy vẻ kinh ngạc và thán phục, không dám tin Lý Duy Nhất lại lợi hại đến vậy, một mình đánh bại tất cả đối thủ.
Nhìn bóng dáng hắn tay cầm trường thương, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú trầm ổn, trong lòng nàng không khỏi dâng lên gợn sóng, có chút bội phục ánh mắt của Thái Vũ Đồng.
Tạ Thiên Thù bị đứt tay, máu chảy lênh láng, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Tiểu Lâm bị thương nhẹ hơn, nhưng không dám đứng dậy, chỉ cần hắn cử động, ánh mắt của Lý Duy Nhất sẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Ánh mắt đó không khác gì ánh mắt của Tử Thần.
Tiểu Lâm vội vàng nói:
- Ta không làm gì cả, đều là do Khổng Phiền sai khiến, là hắn ép buộc chúng ta. Lý... Lý thiếu hiệp... Ta không dám nữa, ta thật sự không dám nữa, sau này ta sẽ nghe lời ngươi.
Lý Duy Nhất không để ý đến hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Tiến và tên thuộc đội an ninh đang cầm súng điện. Đồng thời hắn điều động luồng khí nóng, dọc theo đường kinh mạch màu bạc chảy vào tai, khiến thính lực đạt đến mức nhạy bén nhất.
Bởi vì Lưu trưởng lão vừa nói với hắn, phải cẩn thận Trần Hồng.
Súng trường đang ở trong tay Trần Hồng, sư huynh bị hắn ám toán mới bị thương nặng như vậy.