Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 1: Chương 1: Long Cực Hào (1)




Tháng tám, tháng mà nhiệt độ không khí ở Bắc Cực ấm nhất.

Mặt trời gần như dùng một loại tư thế vĩnh hằng, nằm phục ở cuối đường chân trời.

Thuyền khảo sát Bắc Cực Long Cực Hào chậm rãi tiến lên trên sông băng mênh mông, tiếng xé băng chói tai không ngừng vang lên.

Giữa trưa, nhiệt độ không khí tăng lên đến -7 độ, không giống như ngày xưa gió lạnh càn quét, đại phó Triệu Mãnh thông báo tất cả đội viên khảo sát lên boong tàu hoạt động thông khí.

Triệu Mãnh là sư huynh duy nhất của Lý Duy Nhất, năm xưa ở sư môn luyện quyền chưởng sáu năm, sau đó tham gia hải quân, từng bước một thăng chức lên giáo quan, kinh nghiệm hàng hải phong phú. Lần này theo thuyền khảo sát xuất phát, phụ trách quản lý nhân viên trên thuyền, bảo trì thân thuyền....

Đã buồn bực trong khoang thuyền vài ngày, đi tới trên boong tàu, tất cả mọi người đều rất hưng phấn.

Có người giang hai cánh tay ra thoải mái hô hấp, có người lớn tiếng la lên, có người nhặt băng tuyết chưa dọn dẹp sạch sẽ trên boong thuyền, ném về nơi xa.

Phóng viên đi theo thì đang thu thập tài liệu phát sóng.

Nhân viên nghiên cứu khoa học thả ra quả bóng thăm dò khí tượng.

...

- Bạch tuyết kinh ngàn dặm, cùng vân ám cửu tiêu.

Địa nghi minh nguyệt dạ, sơn tự bạch vân triều.

Dịch thơ:

- Tuyết trắng phủ ngàn dặm, mây đen che chín tầng trời.

Đất như đêm trăng sáng, núi tựa mây trắng sớm mai.

Trong bảy tám học sinh đi cùng Hứa Giáo Sư ra khỏi khoang thuyền, có một người vóc dáng bình thường, xúc cảnh sinh tình, ở trước mặt mọi người lớn tiếng ngâm thơ, trong miệng phun ra từng đoàn sương trắng. Không có ai cười nhạo hay xấu hổ, đều cảm động lây, thần sắc hăng hái.

Còn đang học đại học liền được chọn trúng, đi tới cực địa khảo sát, hồ sơ lý lịch tất nhiên sẽ có thêm một chi tiết nổi bật.

Lý Duy Nhất một thân một mình ngồi trên bậc thang ở đuôi thuyền, không hòa hợp với bên kia vui cười đùa giỡn, hào hùng vạn trượng.

Khuôn mặt hắn tuấn tú, sống mũi cao thẳng, môi lạnh có chút nứt ra, vừa mới học xong năm nhất đại học, tuổi tác nhỏ hơn đám học sinh thạc sĩ do Hứa Giáo Sư dẫn dắt kia rất nhiều.

Từ trong cổ áo chống rét màu da cam thật dày, lấy ra một món trang sức cổ đeo trên cổ, vuốt ve đường vân trên mặt, tình cảm tưởng niệm theo đó vọt tới, trên mặt tràn đầy cay đắng cùng bi thống.

Món trang sức cổ này, tên Đạo Tổ Thái Cực Ngư, là tín vật của môn chủ Xiển Môn, nghe nói truyền lại từ thời Chu Văn Vương.

Được tạo thành từ đầu đuôi của hai con cá bằng đồng ghép lại với nhau, tạo thành một Thái Cực Đồ.

Hoa văn vảy cá được điêu khắc rất rõ ràng, nhưng mắt cá lại thiếu mất một con.

Hai mắt cá là Thiếu Âm và Thiếu Dương trong Thái Cực. Con mắt còn sót lại, hơi hiện ra màu xanh, lớn chừng hạt đậu, chất liệu có chút đặc thù, giống như ngọc, giống như đá, giống như xương, cổ vận rất đậm.

Lão môn chủ nói đó là xương lông mày của Đạo Tổ.

Hai tháng trước, khi lão môn chủ sắp chết, đã truyền Đạo Tổ Thái Cực Ngư cho Lý Duy Nhất, hắn cũng thuận lý thành chương trở thành môn chủ đời mới của Xiển Môn.

Từ nhỏ đã không có cha mẹ, Lý Duy Nhất và lão môn chủ lớn lên, thân như ông cháu.

Cái chết của lão môn chủ, là một đả kích rất lớn với hắn.

Lúc ấy vừa vặn gặp được Triệu Mãnh trở về núi thăm sư phụ, lão môn chủ trước lúc lâm chung đã giao Lý Duy Nhất cho hắn. Triệu Mãnh thấy Lý Duy Nhất chìm trong cảm xúc đau buồn, vài ngày cũng không thoát ra được, vì thế đề nghị dẫn hắn ra ngoài giải sầu.

Lý Duy Nhất lên thuyền khảo sát mới biết, nơi sư huynh dẫn hắn đi giải sầu, lại là Bắc Cực xa xôi.

- Duy Nhất, lại nhớ lão môn chủ rồi hả?

Triệu Mãnh từ trên boong tàu đi tới.

Thân hình khôi ngô cao một mét tám sáu của hắn, tai to mặt lớn, râu quai nón rậm rạp, cộng thêm trên người mặc trang phục chống lạnh vốn đã dày rộng, hai tay thô to như cột, rất có khí khái nam nhi.

Lý Duy Nhất nhanh chóng thu lại cảm xúc, ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt trong suốt sáng ngời:

- Sư huynh không cần lo lắng, ta không sao, đã qua hai tháng rồi, bất cứ chuyện gì cũng có thể nhạt nhòa và chấp nhận theo thời gian.

Nội tâm hắn cường đại, có thể một mình đối mặt với gió tuyết trong cuộc đời, không phải loại người thích truyền cảm xúc tiêu cực cho bằng hữu xung quanh.

- Vậy thì tốt.

Triệu Mãnh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Duy Nhất, lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu châm lửa, nói:

- Giao lưu với mọi người nhiều một chút, đừng có một mình buồn bực. Hút một điếu không?

Lý Duy Nhất khẽ lắc đầu, hỏi:

- Sư huynh, tối qua trên thuyền đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Duy Nhất được Triệu Mãnh an bài ở tổ an ninh, phụ trách an ninh cơ bản ở tầng thứ năm của khoang thuyền. Tối hôm qua khoang thuyền phía dưới giống như xảy ra chuyện gì đó, vang lên tiếng chạy và tiếng kêu gào ầm ĩ, ngay cả thân tàu cũng lắc lư vài cái.

Lúc ấy hắn muốn xuống xem xét, nhưng bị ngăn cản, trong lòng vẫn luôn tò mò.

Triệu Mãnh nói:

- Không có chuyện gì lớn! Nghe nói là phòng thí nghiệm 705 bị cháy, nhưng rất nhanh đã được dập tắt rồi.

Phòng thí nghiệm 705, nằm ở tầng dưới cùng của khoang thuyền, tiến hành một thí nghiệm bí mật nào đó, cấp bậc an ninh rất cao, không thuộc phạm vi quản lý của Triệu Mãnh.

Lý Duy Nhất nghe người ta nói, bên ngoài phòng thí nghiệm có cảnh vệ súng ống đầy đủ.

- Đám người kia thần thần bí bí, phòng thí nghiệm có vật phẩm dễ nổ nguy hiểm hay không cũng không cho chúng ta kiểm tra, mong là đừng có gây ra chuyện gì xấu.

Vẻ mặt Triệu Mãnh lo lắng, nhịn không được lẩm bẩm một câu.

Nói là cháy, nhưng thân tàu rõ ràng đã từng chấn động, hiển nhiên là đang cố ý giấu giếm chuyện gì đó.

Long Cực Hào này dài đến hơn trăm mét, nặng gần một vạn năm ngàn tấn.

Muốn lay động nó, lực lượng phải lớn đến mức nào?

Nghĩ đến chính sự cần nói với Lý Duy Nhất, thần sắc Triệu Mãnh trở nên nghiêm túc:

- Có phải đám người Tạ Tiến gây khó dễ cho ngươi không?

- Không có.

Lý Duy Nhất nhẹ nhàng lắc đầu.

Bàn tay to bè của Triệu Mãnh vỗ lên vai hắn, nói:

- Ở chỗ sư huynh, có gì thì nói đó. Ngươi càng thiện lương khoan dung, bọn họ lại càng được nước lấn tới.

Lý Duy Nhất suy nghĩ một chút:

- Có thể vào tổ bảo an của thuyền khảo sát khoa học, đều là tinh anh được tuyển chọn nhiều tầng. Mà ta chỉ là một người dựa vào quan hệ, mới vừa lên đại học, lại trở thành một thành viên của tổ bảo an, được sắp xếp ở khoang tốt nhất, có phòng riêng, nếu ta là bọn họ, chắc chắn cũng sẽ bất mãn. Cho nên ta không trách bọn họ.

Triệu Mãnh hít sâu một hơi, lửa sắp chạm đến đầu lọc thuốc lá mới dừng lại, trong lỗ mũi phun ra khói thuốc nồng nặc, nói:

- Quan hệ gì chứ? Thực lực của ngươi, ta còn không rõ sao? Khi còn bé... Ta nhớ ngươi chỉ cao có từng này thôi đúng không? Lúc ta luyện võ ở dưới gốc cây hòe già, ngươi ở bên cạnh hò hét tập tành vung vẩy nắm đấm nhỏ, sư phụ từng nói, thiên phú của ta nhiều nhất chỉ đến đầu gối của ngươi.

Lý Duy Nhất cười nói:

- Sư phụ già rồi, lời nói có phần khoa trương, chẳng lẽ huynh không biết sao?

- Bớt nói nhảm! Hai năm trước ta về núi luận bàn với ngươi, đã không phải là đối thủ của ngươi rồi. Mười bảy, mười tám tuổi là giai đoạn thể trạng và khí huyết phát triển mạnh mẽ, ngươi xem bây giờ ta còn dám chủ động tìm ngươi so chiêu không?

Triệu Mãnh nói.

Về võ thuật quyền cước, Lý Duy Nhất đương nhiên rất tự tin, nhưng nghĩ đến sư phụ từng nói “Võ đạo, võ đạo, chỉ còn võ, không còn đạo. Đến thời đại này, ngay cả võ cũng sắp biến mất rồi”, sự tự tin trong lòng không khỏi bị đả kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.