Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 15: Chương 15: Ngọc Hư Thổ Nạp Pháp (1)




- Vũ Đồng nhà chúng ta nhất quán lạnh như băng, không quen biểu đạt, ta đến nói thay nàng.

- Lý tiểu soái ca, ba ngày trước mọi người chúng ta cùng nhau rơi vào chiếc chiến hạm thanh đồng này, ngươi mất máu nghiêm trọng, nguy cơ sớm tối, cần lập tức truyền máu, chỉ có sư huynh ngươi và vị tỷ tỷ tốt này của ta nguyện ý truyền máu cho ngươi.

- Nhưng nhóm máu của sư huynh ngươi không phù hợp, cho nên đều nhờ vào nàng!

Bờ môi của Kỳ San San hồng nhuận phơn phớt, trên mặt từ đầu đến cuối treo nụ cười, phong tình mê người.

Phong thái của nàng, quả thực khiến không biết bao nhiêu người mê mệt theo đuổi.

Lúc này Lý Duy Nhất mới biết, mình đã mê man ba ngày.

- Cảm ơn học tỷ, cảm ơn bác sĩ Kỳ.

Lý Duy Nhất chống thân thể ngồi dậy, nhưng cánh tay trái trừ đau nhức, thì không có tri giác gì. Cánh tay phải đang truyền máu cũng không có bao nhiêu sức lực.

Thương thế còn nghiêm trọng hơn hắn dự đoán.

Kỳ San San nói:

- Yên tâm nghỉ ngơi đi! Vết thương ở cánh tay trái của ngươi, cơ hồ xé rách hoàn toàn cơ bắp, sâu thấy xương, xương có vết rạn, mặc dù đã rửa sạch sẽ may lại, nhưng dược vật ở khoang y tế cơ hồ hư hại hết, không tìm được mấy thứ phù hợp để sử dụng. Ngươi có thể tạm thời vượt qua, nhưng không có nghĩa là sẽ không xuất hiện vấn đề di chứng sau này.

- Cố gắng dưỡng thương, uống nước.

Thái Vũ Đồng nói rất ít, đưa tới một bình nước, sau đó cùng Kỳ San San đi ra ngoài.

Boong thuyền của chiến hạm thanh đồng cực kỳ rộng lớn, độ rộng thân thuyền đạt tới 500 mét, bởi vì sương mù dày đặc, từ đầu này căn bản không nhìn thấy đầu bên kia.

Ngoài lều y tế, là rừng bia mộ âm trầm lại dày đặc, từng ngôi mộ được bao phủ ở trong âm khí minh vụ, nhìn giống như ở trong phim kinh dị.

Vài ngôi mộ ở gần còn có thể thấy rõ, chừng cao bảy tám mét, giống như gò đất, không biết mai táng loại sinh linh nào.

Trước vài mộ phần còn cắm quỷ kỳ tàn phá cũ kỹ, đón gió phấp phới, đồ văn quái dị.

Thân bia đều rất to lớn, nặng chừng mấy vạn cân, da đá rơi xuống nghiêm trọng, cổ văn khắc trên đó đã mơ hồ, đang có mấy vị giáo sư già vây quanh nghiên cứu và tranh luận.

Một bên khác.

Tàu nghiên cứu khoa học dài hơn trăm mét, giống như cự thú sắt thép đổ nghiêng ở trên boong thuyền trống trải, cắt thành hai đoạn.

Từng vật liệu thép hoặc uốn lượn, hoặc gãy đôi, bên trong có từng thông đạo tiến vào khoang thuyền.

Rất nhiều đội viên thăm dò khoa học không bị thương, đang ở bên trong tìm kiếm vật tư, muốn di chuyển tất cả thứ có thể sử dụng ra ngoài.

Tiếng gọi nhau, tiếng vật tư va chạm, tiếng bước chân... xen lẫn ở trong sương mù.

Thái Vũ Đồng không mặc đồ chống rét dày đặc như lúc trước, mà phủ áo khoác da, bên trong là váy len nửa người, đường cong ngực eo trôi chảy, quần jean bó sát càng thể hiện ra hai chân dài thẳng.

Không cần tận lực ăn mặc, đã để rất nhiều đội viên thăm dò khoa học đi ngang qua liếc trộm, hoặc xa xa ngắm nhìn.

Cũng có nhiều ánh mắt nhìn về phía Kỳ San San. Nàng mặc trang phục bác sĩ, đôi chân dài sáng bóng như ngọc, cực kỳ hút mắt, dung nhan chỉ kém Thái Vũ Đồng một bậc mà thôi.

- Cảm giác được biến hóa không?

Kỳ San San nhìn qua vách thuyền bên ngoài minh vụ, không chút dấu vết mỉm cười nói nhỏ.

Thái Vũ Đồng nói:

- Biến hóa gì?

- Ngươi nha, tất cả thông minh đều dùng ở trên học thuật!

Vẻ mặt Kỳ San San nghiêm túc hơn rất nhiều, thanh âm cũng càng thấp:

- Ngươi không phát hiện, ánh mắt bọn hắn nhìn chúng ta, trở nên lớn gan cùng có tính xâm lược hơn trước kia sao?

- Có sao?

Thái Vũ Đồng nhìn về phía những đội viên thăm dò khoa học, công nhân, thành viên tổ bảo an… đang bận rộn.

Kỳ San San có chút thất lạc:

- Ngươi cảm thấy, chúng ta còn về được sao?

- Địa Cầu... Địa Cầu vĩ mô?

Thái Vũ Đồng nghĩ nghĩ:

- Chúng ta ngay cả rơi vào chiếc chiến hạm thanh đồng này như thế nào cũng không rõ ràng, muốn trở về, khó như lên trời, bản thân vi mô và vĩ mô là hai thế giới. Ngươi nói chiếc chiến hạm thanh đồng này đến cùng chạy về phương nào? Sẽ đưa chúng ta đến đâu?

Minh vụ quá dày, thấy không rõ mặt biển dưới thân tàu, nhưng có thể cảm nhận được chiến hạm thanh đồng đang dùng tốc độ cao tiến lên.

Kỳ San San không có hứng thú cùng nàng nghiên cứu thảo luận sự tình kia, mà nói:

- Nếu chúng ta không trở về được, ngươi cảm thấy mọi người sẽ còn giống như trước đây, bị pháp luật và đạo đức ước thúc?

Thái Vũ Đồng cũng không ngu xuẩn, ngược lại thông minh tuyệt đỉnh, chỉ là chuyên chú làm việc, không giống Kỳ San San tâm tư thâm trầm như thế.

Nếu nàng đã đưa ra vấn đề này, Thái Vũ Đồng tự nhiên nhanh chóng tính toán, nói:

- Khi nhân tính mất đi ước thúc, văn minh và đạo đức sẽ sụp đổ, thân phận xã hội lúc trước mất đi ý nghĩa, thay vào đó chính là dã man, hoặc nói là... lực lượng, lực lượng tuyệt đối quyết định tất cả.

- Ai lực lượng mạnh hơn, người đó sẽ không cam lòng bị lãnh đạo, bị ra lệnh, mà sẽ chọn phản kháng và đoạt quyền, đồng thời nương theo huyết tinh và bạo lực.

- Hiện tại chiếc chiến hạm thanh đồng này, nghiễm nhiên đã thành một tiểu thế giới độc lập.

Kỳ San San bổ sung:

- Hơn nữa là một tiểu thế giới thiếu thốn vật chất, nếu chiến hạm thanh đồng này một mực di chuyển, không cần quá lâu, quyền lực thay đổi cùng mặt tối của nhân tính, sẽ đẫm máu bày ra. Ngươi ta đều tay trói gà không chặt, hơn nữa còn có dung mạo xinh đẹp, nếu không sớm mưu đồ, sợ rằng kết cục sẽ rất thảm.

Thái Vũ Đồng nói:

- Ngươi sợ bị người nhằm vào?

- Không phải sợ bị nhằm vào, mà là biết rõ, vứt bỏ hết thảy học thức và thân phận, chúng ta chỉ là một cô gái yếu ớt mà thôi. Sao ngươi lại không có ý thức nguy cơ như vậy?

Kỳ San San tức giận uốn nắn, lại nói:

- Hiện tại trên thuyền, võ lực mạnh nhất, không thể nghi ngờ là Triệu Mãnh.

Trong mắt Thái Vũ Đồng mang theo ý cười:

- Ngươi có ý gì? Không phải là muốn...

Kỳ San San không đợi nàng nói xong liền lắc đầu:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.