Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 11: Chương 11: Tân nương (2)




Nó đã sớm dựa vào khứu giác, khóa chặt vị trí của Lý Duy Nhất.

Móng vuốt của sinh vật họ gấu to như cái quạt mo, nặng ngàn cân, đừng nói vỗ trúng người, dù chỉ chạm nhẹ một chút thôi, Lý Duy Nhất cũng sẽ mất một mảng thịt lớn.

Lý Duy Nhất phân tích ra được, ngoài thân hình to lớn khó di chuyển và đôi mắt, nhược điểm lớn thứ ba của sinh vật họ gấu chính là trí lực chắc chắn chưa tiến hóa đến mức sánh ngang với loài người.

Nếu không, lúc trước nó sẽ không chỉ tấn công cửa khoang đại sảnh mà sẽ tìm kiếm lối vào khác.

Vì vậy, nhằm vào nhược điểm thứ ba này của nó, nơi Lý Duy Nhất đang ngồi xổm chính là chỗ đặt thiết bị bơm của thuyền khảo sát.

Chỉ có mượn sức mạnh của máy móc, mượn trí tuệ vượt trội hơn tất cả các sinh vật của loài người, hắn mới có khả năng so tài cao thấp với sinh vật họ gấu.

Khoảnh khắc sinh vật họ gấu vung móng vuốt tới, Lý Duy Nhất dồn lực vào hai chân, nhảy sang một bên.

Rầm!

Móng vuốt to lớn đập nát đường ống bơm.

Ngay lập tức, nước biển áp suất cao hóa thành cột nước phun ra, đánh trúng đầu sinh vật họ gấu.

Rơi xuống đất, Lý Duy Nhất dùng cả hai chân và một tay, bám sát mặt đất di chuyển nhanh, nhân lúc sinh vật họ gấu lùi ra ngoài né tránh cột nước, tầm nhìn và khứu giác chưa kịp hồi phục, hắn đâm ra một kiếm chính xác.

Kiếm như rồng vàng, nhanh như chớp.

- Phập!

Mắt phải của sinh vật họ gấu bị đâm trúng, máu tươi phun ra như tên bắn.

Tiếng gầm rú chứa đầy đau đớn, phẫn nộ, hung bạo vang vọng khắp thuyền khảo sát, vách khoang cũng rung lắc theo.

Lý Duy Nhất vừa đánh trúng liền lập tức rời đi.

Nhưng tốc độ vẫn kém xa sinh vật họ gấu.

Sinh vật họ gấu điên cuồng vung vẩy móng vuốt trong cơn giận dữ, một móng vuốt sướt qua cánh tay trái của Lý Duy Nhất.

Xoẹt… quần áo cánh tay trái của Lý Duy Nhất lập tức rách toạc, trên cánh tay xuất hiện một vết thương sâu hoắm đến tận xương, máu tươi phun ra.

Cơ thể đang di chuyển nhanh của Lý Duy Nhất mất thăng bằng, bị cỗ lực này hất ngã xuống đất, trượt về phía cầu thang. Nửa người bên trái đau đớn đến mức sắp mất đi tri giác.

So với sức mạnh khủng bố của sinh vật họ gấu, con người quả thực yếu ớt như rơm rạ, bẻ nhẹ một cái cũng gãy.

Lý Duy Nhất dựa vào tường ngồi xổm xuống, cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn, dùng mảnh vải rách từ vai áo trái, quấn tạm vết thương trên cánh tay để cầm máu.

Lại nhặt Hoàng Long Kiếm rơi trên đất lên.

Sinh vật họ gấu ôm mắt gào thét một hồi, sau đó hung dữ lao về phía Lý Duy Nhất, muốn xé hắn thành mảnh nhỏ.

Lý Duy Nhất biết chắc chắn không thể chạy thoát, tốc độ không thể nào nhanh hơn nó, vì vậy hắn một tay cầm kiếm, chống người đứng dậy, ánh mắt liếc xéo đầy kiên định và lạnh lùng.

Dù là hung thú hay yêu ma, cũng không thể dập tắt được dũng khí quyết tử của hắn.

Hắn hét lớn một tiếng, dùng toàn lực chém ra một kiếm.

- Xoạt…

Máu tươi từ vết thương trên cánh tay trái nhỏ xuống đất bốc hơi lên, biến hành lang mờ tối xung quanh thành một thế giới sương máu đỏ nhạt.

Mặt đất, vách khoang, đường ống... tất cả đều dần dần mục nát và biến dạng.

Sau lưng hắn, trong màn sương máu mông lung, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình yểu điệu mặc hỷ phục màu đỏ tươi, dáng người cao ráo, cổ thon dài, eo đeo ngọc bội.

Bộ hỷ phục vừa long trọng vừa lộng lẫy, được dệt bằng chỉ vàng chỉ bạc tạo thành hoa văn rồng phượng, ống tay áo và gấu váy thêu hoa sen, tà váy xòe rộng như cánh phượng hoàng.

Nhưng nàng lại đội khăn voan đỏ, bốn góc đính đồng tiền, không thể nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc.

Cả bóng hình mơ hồ, như thật như ảo, trong vẻ đẹp lại ẩn chứa sự quỷ dị khiến người ta lạnh sống lưng.

Nàng xuất hiện bằng cách nào?

Tại sao môi trường xung quanh lại trở nên âm u như quỷ vực?

Bóng hình quỷ dị của tân nương này, vừa giống như được ngưng tụ từ máu của Lý Duy Nhất, vừa giống như người vợ mới cưới vĩnh viễn đi theo sau lưng hắn, chỉ là không ai có thể nhìn thấy. Theo Lý Duy Nhất chém ra một kiếm, bàn tay ngọc thon dài của nàng cũng uyển chuyển nâng lên, như muốn hạ xuống.

- Phập!

Lý Duy Nhất vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bỏ mạng dưới móng vuốt của sinh vật họ gấu, nhưng một kiếm này chém ra, lại trực tiếp khiến nó bay ngược ra xa mấy mét.

Giữa không trung, máu tươi phun ra như suối.

Trên cổ và bụng sinh vật họ gấu xuất hiện một vết kiếm dài hơn mét, vô cùng đáng sợ.

Lý Duy Nhất như dùng hết sức lực, loạng choạng lùi về sau, phải dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững. Hắn kinh hãi nhìn sinh vật họ gấu ầm ầm ngã xuống đất...

Tất cả những chuyện này thật không chân thực!

- Lấy sức mạnh của phàm nhân như ta, làm sao có thể một kiếm chém bay nó được? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Lý Duy Nhất thở hổn hển, vết thương trên cánh tay trái lại bắt đầu chảy máu ồ ạt, trước mắt hắn tối sầm lại.

Sương máu, cảnh tượng mục nát, quỷ vực, tân nương đội khăn voan đỏ đều đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

- Gầm... gừ...

Sinh vật họ gấu giãy giụa bò dậy, tiếng gầm không còn cao vút như trước nữa, mà trở nên khàn đặc.

Nó lại tiến về phía Lý Duy Nhất, bước chân chậm hơn rất nhiều, thần sắc đầy cảnh giác.

- Sư đệ!

Lý Duy Nhất vì mất máu quá nhiều và đau đớn đến tận xương tủy, gần như sắp hôn mê, bên tai vang lên tiếng gầm giận dữ của sư huynh.

Ngay sau đó, là tiếng súng nổ vang trời.

- Đoàng!

- Đoàng!

...

Triệu Mãnh thật sự nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, tay cầm súng săn liên tục bóp cò, bắn cho sinh vật họ gấu gầm rú thảm thiết, lùi vào bóng tối.

- Đi, lên boong trước đã.

Triệu Mãnh vừa lên đạn vừa kéo Lý Duy Nhất dậy.

Hai người một trước một sau, chạy lên khoang thuyền tầng bốn nơi có boong tàu.

Súng săn có uy lực rất lớn, nhưng sinh vật họ gấu rõ ràng không phải loài tầm thường, sức phòng ngự và sinh mệnh vượt ngoài nhận thức khoa học, nó vẫn đang gầm gừ trầm thấp phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.