Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 6: Chương 6: Xá Lợi Phật Tổ (2)




Một thành viên tổ an ninh có quan hệ rất thân thiết với Tạ Tiến phụ họa:

- Ta nghe nói, tu luyện võ thuật truyền thống, có thể tu luyện ra nội lực và chân khí. Tiểu Lý là sư đệ của Triệu phó, có thể được đặc cách vào tổ an ninh, chắc chắn là loại người này.

Ai cũng có thể nghe ra, trong lời nói của hai người có ý châm ngòi ly gián.

Cố ý nói rõ Lý Duy Nhất là sư đệ của Triệu Mãnh với Thái Vũ Đồng, chính là đang nói với nàng rằng, tên sinh viên đại học trước mặt nàng không đáng tin, chỉ dựa vào quan hệ.

Lý Duy Nhất rất bình tĩnh:

- Nào có nội lực và chân khí gì? Luyện võ thuật truyền thống, chỉ có thể tăng cường sức khỏe mà thôi, không có gì thần bí như vậy, mọi người phải tin tưởng khoa học.

Năm tuổi đã bắt đầu tập võ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, trình độ võ thuật của Lý Duy Nhất tự nhiên cực cao.

Nhưng hắn cũng chỉ là sức mạnh lớn hơn người thường, tốc độ nhanh hơn, chiêu thức và kỹ xảo thành thạo hơn, căn bản không có nội lực và chân khí gì.

Lúc lão môn chủ nói chuyện võ đạo xuống dốc, Lý Duy Nhất cũng từng hỏi qua.

Lão môn chủ thở dài, nói hắn sinh không gặp thời, thân thể đã gần đạt tới giới hạn, nếu sinh ra ở thời cổ đại, nhất định có thể tu luyện ra thành tựu siêu phàm.

Sau đó Lý Duy Nhất hỏi tiếp, vì sao ở thời cổ đại có thể tu luyện ra thành tựu siêu phàm, thời đại này lại không được? Cái gọi là thời cổ đại, rốt cuộc là thời cổ đại bao xa trước đây?

Lão môn chủ im lặng không nói, chỉ nói:

- Thần thoại sụp đổ, bị giam cầm vô tận.

Tuy Lý Duy Nhất nghe không hiểu, nhưng lúc đó đã kiên định gieo xuống lý tưởng võ đạo “theo đuổi siêu phàm”. Chuyên tâm tu luyện võ đạo, phá vỡ giới hạn thân thể phàm nhân, cho dù phải đi ngược lại thời đại.

Người trẻ tuổi mà, luôn có một cỗ khí thế không chịu thua.

Trưởng bối càng nói gian nan khổ cực, càng nói hắn không làm được, hắn càng muốn làm cho bằng được.

...

Tạ Tiến nói:

- Tiểu Lý, đừng khiêm tốn nữa! Mọi người đều là người một nhà, không cần phải giấu diếm, thể hiện một chút đi, ta không tin người ngay thẳng như Triệu phó lại đặc cách cho một kẻ vô dụng vào đây. Chúng ta rất tò mò về nội lực và chân khí, để chúng ta được mở mang tầm mắt một chút?

Tạ Thiên Thù sai Tạ Tiến nhằm vào Lý Duy Nhất, mục đích thực sự chính là vì muốn làm giảm uy tín của Triệu Mãnh.

Nếu Lý Duy Nhất không chịu nổi một kích, là kẻ bất tài, vậy thì Triệu Mãnh đặc cách cho hắn vào tổ an ninh, hình tượng trong lòng các thuyền viên nhất định sẽ sụp đổ.

Lý Duy Nhất đã không phải lần đầu tiên bị gây khó dễ, hắn cũng không phải người dễ bắt nạt, tự nhiên cũng có khí phách “người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì đừng trách ta”. Hắn nói:

- Nếu Tiến ca đã cố ý ép buộc, chúng ta có thể luận bàn một chút.

Trong đại sảnh vang lên thanh âm ồn ào.

Ngay cả Thái Vũ Đồng luôn lạnh nhạt với mọi chuyện, cũng lộ ra vẻ hứng thú.

Tạ Tiến đã chờ đợi cơ hội này hơn một tháng, hơn nữa còn là trước mặt mỹ nhân Thái Vũ Đồng, tâm trạng tất nhiên rất tốt, rất phong độ cười nói:

- Được thôi, nhưng nói trước, chúng ta điểm đến là dừng, tuyệt đối không được làm tổn thương hòa khí.

Trong lòng hắn lại có suy nghĩ khác.

Một khi đã giao thủ, làm sao có thể điểm đến là dừng?

Trước mặt mỹ nhân, ai cũng không thể nhận thua.

Chỉ có thể là một bên đánh bại bên kia, đánh cho tâm phục khẩu phục.

Hai người giằng co một lúc.

Sau khi Tạ Tiến áp sát, quát khẽ một tiếng, ra tay tấn công trước.

Hai tay như vuốt rồng.

Hắn vừa lách sang trái, vừa tung cú đá bằng chân phải.

Có thành viên tổ an ninh kinh hô một tiếng:

- Hắc Long Thập Bát Thức.

Đây là một loại quyền pháp vì quá mức tàn độc mà bị quân đội cấm học.

Tạ Tiến vừa ra tay chính là chiêu Thanh Long Thám Trảo trong Hắc Long Thập Bát Thức, hơn nữa đã luyện đến mức thuần thục, hiển nhiên là đã khổ luyện nhiều năm. Đây nào phải là muốn điểm đến là dừng, rõ ràng là chuẩn bị ít nhất phải bẻ gãy một cánh tay của Lý Duy Nhất.

Bịch… một tiếng trầm đục.

Thân hình vừa động, mọi người ở đây còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, Tạ Tiến đã ngã sóng soài xuống đất.

Chỉ còn bàn tay phải của Lý Duy Nhất chém ngang giữa không trung.

Lý Duy Nhất không biết Hắc Long Thập Bát Thức là gì, hắn chỉ biết, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, lực lượng đủ lớn, bất kỳ chiêu thức nào của đối phương cũng chỉ là hư ảo.

Hơn nữa không ai biết sinh vật họ gấu kia lúc nào sẽ lại tấn công tàu khảo sát, cho nên hắn phải nhanh chóng kết thúc trận đấu, không muốn vì sự hồ đồ của Tạ Tiến mà trì hoãn việc quan trọng liên quan đến sống còn.

Các thành viên tổ an ninh nhao nhao đứng dậy, hai mặt nhìn nhau, trong lòng chấn động không nhỏ.

Cho dù Tạ Tiến là vì khinh địch mới thảm bại, nhưng tố chất thân thể của hắn bày ra đó. Bị một chưởng của Lý Duy Nhất đánh cho không đứng dậy nổi, tốc độ và lực lượng của chiêu này, thật sự khiến bọn họ kinh hãi.

Thái Vũ Đồng đứng ở vị trí cách Lý Duy Nhất vài mét bên cửa sổ, vừa rồi lúc Tạ Tiến ra tay, ngay cả nàng cũng cảm nhận được một luồng áp lực và nguy hiểm đáng sợ ập tới.

Nhưng sao lại trong nháy mắt ngã xuống?

- Hữu danh vô thực?

Trong lòng nàng vốn chỉ nghĩ vậy, nhưng không tự chủ được, lời nói lại như đang lẩm bẩm thốt ra khỏi miệng.

Cổ Tạ Tiến đau như bị chuột rút, đầu óc choáng váng ù tai, vất vả lắm mới khôi phục thính giác, lại nghe thấy lời này của Thái Vũ Đồng, tức đến mức suýt nữa chết ngay tại chỗ.

- Đùng! Đùng! Đùng...

Tiếng bước chân vội vã từ trên cầu thang truyền đến.

Tên học viên thấp bé thích ngâm thơ và kể chuyện thần thoại kia hưng phấn đến phát điên, chạy đến đại sảnh nói:

- Ta biết rồi, ta biết rồi, sinh vật họ gấu kia là Quỷ Hùng Hoàng trong truyền thuyết. Nghe nói là Bắc Cực Hùng Vương hấp thu cực quang và rất nhiều xác chết biến dị thành, có linh tính quỷ thần.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh hồi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.