*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Đám Kantus choai choai này đang trong thời kì cơ thể phát triển, hiện giờ là lúc bọn chúng cần ăn nhiều nhất, đồ ăn papa chuẩn bị trước đó đã hết, đám Kantus đành phải tự mình đi săn.
Mạnh Cửu Chiêu và Louis đã tự đi săn từ sớm, vì thế đến khi hết thức ăn, bọn cậu ung dung ra ngoài đi săn. Tuy rằng khủng long quanh đây đều đã núp đi do thấy đám Kantus lại gần, nhưng dù thế chúng cũng không thoát khỏi tầm mắt của Louis và Mạnh Cửu Chiêu, chẳng mất bao lâu, Louis đã săn về một con Triceptor, Mạnh Cửu Chiêu cũng dùng xiên gỗ tự chế đâm một con Anchiornis (*) xách về.
(*) Anchiornis
Trở lại điểm dừng chân, Mạnh Cửu Chiêu thuần thục nhóm lên một đống lửa, bắt đầu nướng thịt, lúc cậu nhóm lửa, Louis ở bên giúp đỡ tách xẻ con mồi và kiếm cành cây. Hai anh em phối hợp ăn ý, chẳng bao lâu sau mùi thịt nướng ngào ngạt đã tỏa ra trên đống lửa.
Nhìn vào tấm gương hai anh em nhà Mạnh Cửu Chiêu, một số Kantus lúc này bừng tỉnh. Bọn chúng bây giờ mới ý thức được: Đúng rồi! Tự chúng cũng có thể săn mồi cơ mà!
Vì thế, đám Kantus này liền vội vã chạy đi như ong vỡ tổ.
Số Kantus còn sót lại vẫn hoàn toàn chẳng có chút ý thức nào.
Vốn đang bị đói đã khó chịu lắm rồi, giờ còn ngửi thấy mùi thịt nướng thơm như vậy, làm sao mà chịu nổi đây ~
Đối mặt với cái đói bùng nổ, những con Kantus khác đành ra ngoài tự mình đi săn, chỉ còn duy nhất một con không hề nghĩ tới ý tưởng đó. Con Kantus này tên là Alan, là đứa có vóc dáng to nhất trong cả đám ở đây, cũng là đứa có tính tình ngang ngược nhất.
Khi đồ ăn các papa chuẩn bị trước đó còn chưa ăn hết, nó đã rất thích thú với việc cướp của người bên trái một miếng thịt, đoạt bên phải một ít điểm tâm. Kantus bị nó cướp đồ ấm ức không phục đòi đánh nhau với nó, đáng tiếc tất cả đều bị hạ gục.
Lần này cũng vậy, cơm của mình đã ăn hết rồi, thấy chỗ người khác vẫn còn, nó liền mò tới ăn. Trên giá nướng hiện giờ có hai tảng thịt, một phần của Mạnh Cửu Chiêu, phần kia của Louis, so với miếng của Louis, xiên thịt của Mạnh Cửu Chiêu bé đến đáng thương, Alan nhìn một chút, rất tự nhiên quyết định chọn phần của Louis trong hai tảng thịt.
Sau đó, nó chẳng chút khách khí chuẩn bị vươn móng ra lấy.
Có điều, nó đã quên mất thịt ở chỗ này không phải thức ăn do ba nó mang về, Louis và Mạnh Cửu Chiêu cũng không phải người cha tần tảo của nó, nó chỉ vừa kịp giơ móng ra, còn chưa đụng vào miếng thịt trên giá, cái xiên đã bị Louis cầm lên.
“Grao!!!!!” Đấy là thịt của ta mà!
Hoàn toàn không ý thức được việc mình đang định đi ăn chực nhà người ta, kẻ to con kia tức giận gầm lên, nó là con Kantus to nhất ở chỗ này, Louis so với nó còn thấp hơn nửa cái đầu, đấy cũng là lí do ngay từ đầu nó hoàn toàn chẳng để Louis vào mắt.
Nó quyết định phải dạy dỗ tên nhóc lùn này cho ra môn ra khoai.
Cái mông mập mập béo tròn hướng về phía Louis đang chuyên tâm gặm thịt, Louis không để ý bị nó quăng cho ngã lăn ra.
Sau đó, Mạnh Cửu Chiêu nổi giận —
Không sai! Bạn không nhìn lầm đâu! Không phải Louis tức, mà là Mạnh Cửu Chiêu nổi giận!
Mạnh Cửu Chiêu thường ngày là người rất tốt tính, có tính kiên nhẫn cao, từ việc nãy giờ cậu vẫn nhẫn nhịn giải đáp hết mười vạn câu hỏi vì sao của đám trẻ con mẫu giáo ở đây là có thể thấy được, cậu không dễ dàng bị chọc tức, lớn bằng nhường này cậu chỉ nổi giận có ba lần, trong đó có hai lần đều vì Louis.
Một lần xảy ra hồi còn bé, đám trẻ trong bộ lạc cùng nhau chơi trò gia đình, Mạnh Cửu Chiêu không có hứng thú với trò này bèn sang một bên ngồi quan sát trời trăng, nào ngờ lúc quay về liền phát hiện đám trẻ chơi đùa vượt quá mức qui định, bọn họ sắm vai rất nhập tâm! Có người diễn thủ lĩnh, có đứa đóng vai mẹ… tiếp đó, vai của Louis là một con gà ==///
“Con gà này bán thế nào nhỉ?”
“Con gà này rất mập! Tất nhiên là rất rất đắt!”
Không những thế, còn là một con gà sắp bị đem đi bán.
Bị nhốt ở trong lồng, Louis ngước đôi mắt tròn xoe trong sáng nhìn ra bên ngoài.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Mạnh Cửu Chiêu liền trở mặt ngay tại chỗ, cậu đánh nhau tại trận với đám bé gái trong bộ lạc, trận chiến kết thúc bằng việc cậu bứt hết một mảng lông mao của Pola, còn Pola cào một cái trên mông cậu.
Mông rất đau, nhưng đến khi cậu giải thoát cho Louis ra khỏi lồng ra, chứng kiện sự vui sướng ánh lên trong đôi mắt Louis, cậu bỗng nhận ra đánh nhau như thế cũng thật đáng lắm!
Tuy rằng Louis khi bé trông giống hệt một con gà, nhưng mà, Mạnh Cửu Chiêu thật tâm không mong người khác coi nó là con gà, bản thân Louis có trí tuệ có suy nghĩ của riêng mình, đôi khi Mạnh Cửu Chiêu còn thấy Louis thông minh hơn cả mình, Louis lợi hại như thế, không nên bị đối xử như một loài động vật.
******** phân cách tuyến chân tướng ********
Sự thật về chuyện xưa —
Pola: “Louis Louis! Tý nữa chơi trò gia đình cậu sắm vai thủ lĩnh nhé!”
Louis: (lắc đầu)
Pola: “Thế cậu muốn đóng vai gì?”
Louis (nhìn lồng sắt): “Gà” (← đóng vai gà con còn có thể ngủ một giấc trong lồng tre ︿( ̄︶ ̄)︿).
Kế tiếp chuyện xưa năm đó —
Ngày hôm sau, lúc chải lông cho Pola, mẹ cô bé phát hiện bên trong lớp lông có một con bọ chét.
Thế là, Pola liền bị mẹ cạo trụi lông (囧)
******** phân cách tuyến chân tướng ********
Lần thứ hai Mạnh Cửu Chiêu tức giận cũng là vì Louis.
Đó là lúc bọn cậu rời tới đại lục mới được vài năm, cũng là lần đầu tiên đến bộ lạc Vita thì có chuyện.
Khi bọn cậu đến trao đổi hàng hóa thì đúng lúc trong bộ lạc có trứng bị trộm mất. Ngay lập tức bộ lạc Vita hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Louis, trước mặt tất cả mọi người, bọn họ yêu cầu lục soát hành lí của Louis.
Cho dù Kantus nổi danh thích ăn trộm trứng nhưng cũng không thể vì thế mà đổ hết tội danh đầu Louis chỉ bởi nó là Kantus được!
Lúc ấy, Mạnh Cửu Chiêu bảo tất cả mọi người nâng giá của vật phẩm trao đổi, sau đó không bao giờ trở lại bộ lạc Vita nữa.
******** phân cách tuyến chân tướng ********
Sự thật về chuyện xưa —
Sau khi phát hiện ra rất nhiều người ở bộ lạc Vita trong tối ngoài sáng thăm dò nghe ngóng chuyện về A Trọc, Louis rầu rĩ không vui.
Louis không vui, bộ lạc Vita liền mất trứng.
Mấy tháng sau, một con Khủng long con giống y như đúc vị thủ lĩnh buộc tội Louis ăn cắp trứng phá xác chui ra ở nhà cậu.
****************
Tuy rằng trong mắt người khác Louis rất đáng sợ, nhưng trong mắt Mạnh Cửu Chiêu, Louis mãi mãi vẫn là đứa nhóc phá xác muộn hơn cậu, là đứa trẻ béo tròn mập mạp thích tranh giành đồ ăn với đám con nít khác, cũng mãi là con gà con ú nần, lần đầu tiên được ra đường liền đi tìm trái cây cho cậu, cũng là người anh em tốt đứng trước mặt bầy linh cẩu kiên cường anh dũng không sợ chết cõng cậu chạy trốn.
Huống hồ, vóc dáng của Louis xét theo tuổi thì lớn, chứ đứng ở giữa đám này, Louis vẫn là đứa bé con nhất ~ Louis vừa lãng mạn vừa nhạy cảm, không hay nói chuyện thế nhưng rất dễ bị bắt nạt!
Mạnh Cửu Chiêu nổi giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
Nhặt cành cây nướng thịt lên, hoàn toàn không để ý đến lửa vẫn đang cháy hừng hực trên đó, Mạnh Cửu Chiêu quơ hung khí về phía con Kantus to lớn thích bắt nạt người ở đằng kia.
Cái mông của Alan bị trúng tận mấy gậy.
Sức lực của Mạnh Cửu Chiêu đã không còn có thể so với người thường, huống chi trong tay cậu là một cây gậy đang bốc cháy hừng hực, Alan bị đau ngay tức khắc nhảy dựng lên. Bởi vì trước đó trên người còn có chút mỡ thịt bắn lên, trong phút chốc, vảy trên mông của nó bắt đầu tóe ra đốm lửa.
Alan sợ hãi, Mạnh Cửu Chiêu cũng hoảng sợ.
Vừa lúc đó, Louis rốt cuộc bò dậy, nhìn mông Alan một chút, lại nhìn Mạnh Cửu Chiêu đang khẩn trương tìm cách dập lửa, Louis nhẹ nhàng đụng đụng Mạnh Cửu Chiêu, ra hiệu cho cậu nhìn về phía chậu nước.
Ngay lập tức hiểu ý của nó, Mạnh Cửu Chiêu vội vã hắt chậu nước về phía Alan.
Đám lửa bị dập, Alan ngây người như phỗng đứng một chỗ, cái mông đầy máu.
Mạnh Cửu Chiêu lập tức cúi đầu nhìn chậu nước trong tay: Thôi xong! Trong lúc cấp bách, cậu đã quên mất cái chậu này là để đựng máu mất rồi!
“Không được bắt nạt Louis! Nếu để tôi thấy cậu còn bắt nạt Louis, cẩn thận tôi đánh cậu một trận nữa đấy!” Cho dù có hơi chột dạ, Mạnh Cửu Chiêu vẫn lớn tiếng dọa nạt, quơ quơ cây gậy trong tay về phía Alan.
Dọa dẫm Alan xong, Mạnh Cửu Chiêu đi sang kiểm tra tình hình của Louis, thấy nó không sao, cậu mới đưa miếng thịt lại cho Louis ăn.
Alan ngồi một bên cạnh ngơ ngác nhìn một hồi, đợi một lúc lâu không thấy Louis đưa thịt cho nó, cuối cùng nó đành ủ rũ cúi đầu bỏ đi.
Sau cùng, tất cả Kantus đều tự đi săn, bọn chúng rốt cuộc cũng hoàn thành chuyến đi săn một mình lần đầu tiên sau khi rời khỏi papa.
Tuy rằng Alan cũng có chút đáng thương, nhưng Mạnh Cửu Chiêu cũng không định thương hại nó, đối phương là một Kantus cường tráng, bản thân cậu làm gì có đủ năng lực mà thương hại nó, hơn nữa, hiện giờ cậu và Louis đang trên đường đi tới thế giới Kantus thuần chủng, lúc này tuyệt đối không thể tỏ ra yếu lòng hay sợ hãi, trong một quần thể, sẽ luôn có kẻ bắt nạt và người bị bắt nạt, cậu hoàn toàn không muốn trở thành người bị bắt nạt.
Đối diện với kẻ mạnh, nhất định phải tỏ ra mạnh hơn hắn, cho dù không làm được, ít nhất cũng phải cho hắn thấy rõ lập trường của mình.
Cậu hôm nay không chỉ có một mình, cậu còn có một đứa em trai cần chăm sóc bảo vệ nữa nhé ~
Mạnh Cửu Chiêu lắc đầu, tiếp tục nướng thêm một miếng thịt.
Đám Kantus lúc trước đi săn đã lục tục trở lại, tuy nhiên khác với mong đợi của Mạnh Cửu Chiêu, con mồi bọn chúng mang về nghèo nàn đến đáng thương!
Không một con Kantus nào mang về được con mồi có cấp bậc như Triceptor, thứ bọn chúng săn được hầu hết đều là con mồi cỡ nhỏ. Chỉ có duy nhất một con Kantus kiếm được con đủ to để ăn chắc bụng, có điều nhìn vết thương trên đùi nó, chắc hẳn trong quá trình hạ gục con mồi này, nó đã phải trải qua cả một trận ác chiến.
“Có thể nướng giúp tôi cái này không?” Jojo cũng đã quay về, cậu ta mang theo một con Raptor cỡ nhỏ.
“Các cậu lợi hại ghê ~ có thể bắt được cả Triceptor.” Gác con mồi lên đống lửa, Jojo ngồi xuống, nhìn cái đùi Triceptor Louis ăn còn thừa lại, vẻ mặt đầy hâm mộ nói.
“… Ba năm trước Louis đã có thể săn được Triceptor rồi.” Mạnh Cửu Chiêu vốn tưởng rằng Kantus nào cũng đều giống như Louis, từ khi còn nhỏ đã tự mình đi săn, nhưng biểu hiện của đám Kantus trước mặt này khiến cậu phải nghi ngờ về suy đoán trước đó.
Quả nhiên ——
“Đây là lần đầu tôi tự đi săn đấy nhé!” Jojo thỏa mãn liếm liếm vảy con mồi, “Nếu papa mà biết tôi có thể săn được con mồi, không biết sẽ vui đến mức nào nữa ~ à đúng rồi, tôi phải giữ lại một cái vảy làm kỉ niệm, khi quay trở về sẽ đưa cho papa xem.”
Thấy Jojo đích thực đang cạo vảy của con mồi, Mạnh Cửu Chiêu lại đen mặt.
Được rồi, vốn lúc đầu cậu còn áy náy vì đến cái tuổi này còn để cha mẹ nuôi, nhưng hôm nay xem ra… thực sự là tội lỗi quá đi. Thảo nào cho đến tận bây giờ, Mãnh vẫn cung cấp thức ăn cho Black và White, đây mới là tâm lý tình cảm thông thường đó!
Nhìn đám trẻ con cỡ đại sau khi ăn no bắt đầu ngậm đá vui đùa, Mạnh Cửu Chiêu thở dài.
Dẫn theo một đám Kantus thế này, bọn cậu thực sự có thể đi tới vùng đất sinh sản không đây?