Nguyên Thủy Tái Lai

Chương 131: Chương 131




Edit: DLinh – Beta: Chi

*****

Một khoảng thời gian ngắn trôi qua.

Mỗi ngày, số Kantus tập hợp đi bắt cá ngày càng ít, càng ngày càng nhiều Kantus hoàn toàn không chịu đi ra khỏi hang của mình. Thà rằng không ăn không uống cũng không chịu ra khỏi cửa, nghĩ thế nào cũng thấy nguyên nhân chỉ có một —— giống cái sắp đẻ trứng.

Ngay lập tức Mạnh Cửu Chiêu đã nhận ra sự thay đổi này, nguyên nhân rất đơn giản —— lượng thức ăn Louis mang về nhiều hơn rất nhiều so với lúc đầu.

Người cạnh tranh ít đi, thức ăn đương nhiên nhiều hơn, nhưng Louis lại trở nên kì lạ. Tuy hắn đã cố gắng che giấu rất kĩ, nhưng Mạnh Cửu Chiêu vẫn có thể dễ dàng phát hiện sự nóng ruột của Louis.

Số lần hắn đi kiếm ăn ít dần đi, mỗi ngày đều đi tới đi lui trong hang, dáng vẻ bất an trong lòng.

Trừ việc đó ra, mỗi ngày Louis cũng mang thêm nhiều thức ăn về, thức ăn nhiều quá không ăn hết, hắn liền giao cho Mạnh Cửu Chiêu bảo quản.

Từ nhỏ tới lớn, miễn là chuyện Louis muốn giấu, người khác tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được, ngay cả Mạnh Cửu Chiêu cũng không ngoại lê. Chính mình không tìm ra nguyên nhân, tra một hồi cũng chẳng ép ra nổi, Mạnh Cửu Chiêu đành buộc lòng mặc kệ hắn phát bệnh dở hơi.

Sau đấy có một ngày, Mạnh Cửu Chiêu rốt cuộc biết được nguyên nhân Louis sốt ruột.

Bởi vì —— bởi vì chính cậu cũng xuất hiện triệu chứng y như thế!!!!

Buổi sáng ngồi xổm mãi trên hố xí đào tạm mãi không được, mông sắp lạnh cóng tới nơi, kiên trì thêm một lúc, Mạnh Cửu Chiêu miễn cưỡng rầu rĩ kéo quần quay về.

Hậu quả của việc không ăn rau dưa suốt thời gian dài đã ập tới, đó chính là chứng táo bón đau khổ.

Mạnh Cửu Chiêu đồng tình nhìn về phía Louis: ngồi xổm tới tê cả chân, mông thì sắp đóng băng, thế mà thứ gì đó vẫn quá lớn không ra được, mỗi ngày chỉ có nạp vào mà không có đường ra, thật là một cảm giác đau đớn biết nhường nào ——

Hóa ra trước kia mỗi ngày Louis đều phải chịu cảnh này, khó trách hắn cứ nóng nảy suốt.

“Thì ra nguyên nhân mấy ngày vừa rồi anh cứ nóng lòng là thế hả ~” Mạnh Cửu Chiêu vỗ vai Louis đầy cảm thông, “Gần đây em cũng bị như thế.”

Được rồi, đối với chú gà con sĩ diện như Louis, táo bón là nỗi đau không thể nói ra bằng lời, giờ có người cũng giống hắn, có lẽ hắn có thể nói trực tiếp vấn đề này rồi nhỉ?

Nghênh đón Mạnh Cửu Chiêu chính là cái ôm chầm với niềm mừng rỡ của Louis!

Kể cả đồng bệnh tương liên, cũng không cần thiết phải cảm động tới thế đâu nhỉ? Mạnh Cửu Chiêu sững người, nhưng thế đã là gì, lời Louis mở miệng nói ra tiếp đó càng khiến cậu ngạc nhiên hơn ——

“A Trọc cũng có sao?”

Có? Có gì? Có bệnh? Có bệnh trĩ? Có ——

“Có trứng đó!” Louis không cần nghĩ ngợi đã thẳng thắn nói ra đáp án khiến Mạnh Cửu Chiêu hôn mê.

“Dạo gần đây anh cảm thấy không thoải mái, bụng cũng hơi phình lên, muốn đi ị mà không được, ngồi nửa ngày cũng không thấy gì… Nghĩ tới chuyện từng thấy ở chỗ Halu trước kia…” Bé gà con Louis quả thật vẫn là bé gà con Louis, giải thích chuyện táo bón nghe lịch sự hơn hẳn những người khác. Có điều…

Chờ chút —— chỗ Halu sao lại thấy cảnh này?

Cái tên quen thuộc khiến Mạnh Cửu Chiêu ngẩn người, nghĩ một lúc lâu mới hiểu được Louis đáng ám chỉ cái gì.

Chỗ Halu, chẳng phải là ổ gà trong bộ lạc sao? Cảnh thấy trong ổ gà, ngoại trừ gà ấp trứng còn có thể là chuyện gì được nữa?!

“… Từ tất cả những điều trên, anh nghĩ nhất định anh có.” Quả nhiên, giống như Mạnh Cửu Chiêu đoán, Louis tiếp tục nói.

Miệng giật giật, Mạnh Cửu Chiêu không biết nên dùng biểu cảm gì lúc này.

Rốt cuộc, người nghĩ nhiều về việc đẻ trứng có thể đem chuyện táo bón hiểu thành đẻ trứng được ——

Có điều cảm giác táo bón không ra được và cảm giác gà mái đẻ trứng không ra được quả thật rất giống nhau, đều là bị chặn ở chỗ nào đó. Nói đến gà, hình như có rất nhiều loại động vật vào lúc tiêu hóa không được đều sẽ ăn đá để hỗ trợ việc này… Chờ chút —— nhớ mang máng lúc cậu còn nhỏ, các papa hình như cũng thường xuyên bị táo bón, khi đó họ dùng cách gì để xoa dịu trạng thái này nhỉ?

Đá… Đúng rồi!

Đúng là đá!

Bao con nhộng mà mình và Louis ở hình như cũng vì chuyện này nên bị họ ăn phải, sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ?

Thuốc độc nhất định sẽ có giải dược, táo bón cũng không ngoại lệ, xung quanh chỗ đồ ăn gây ra táo bón nhất định sẽ có thứ hóa giải được chứng táo bón, dựa theo trí nhớ, Mạnh Cửu Chiêu nhớ ra một loại đá màu xám tro, cũng không tốn nhiều sức lắm, trên hang nhà bọn cậu cũng có loại đá này, cậu lấy xuống một tảng nhỏ nhất, đập nó thành bột phấn, mỗi ngày liếm liếm một ít bột, chờ một ngày một đêm, đã thấy hơi buồn giải quyết, sau đó, cậu càng phấn khởi ăn thêm nhiều bột đá hơn.

Lần này hình như cậu ăn hơi nhiều quá, buổi đêm hôm đó, cậu phải chạy vội vào nhà vệ sinh.

Trong cái đi ra cũng có một ít đá như thế, không dám nhìn nhiều, Mạnh Cửu Chiêu vội vàng chôn chúng xuống rồi trở về hang.

Không bị táo bón nữa, cả người nhẹ nhàng hơn hẳn, ngày hôm nay Mạnh Cửu Chiêu đánh một giấc say sưa. Sau rồi, bệnh táo bón không xuất hiện quấy nhiễu cậu thêm lần nữa.

Sự thật chứng minh loại đá đó đúng là thứ trị bệnh.

Cùng ngày, Mạnh Cửu Chiêu đem về một tảng đá lớn đập thành bụi phấn, rắc lên thức ăn cho Louis nuốt vào.

Rạng sáng ngày hôm sau, Mạnh Cửu Chiêu bị Louis ép dậy ——

“A Trọc! Em mau lên ~” hiếm khi nghe thấy giọng nói vui sướng của Louis như thế, Mạnh Cửu Chiêu mơ màng dụi mắt ngồi dậy, vừa mở mắt, cậu liền bị thứ đồ vật trước mắt dọa sợ hết hồn!

Trứng! Thiệt là trứng —— đây là phản ứng đầy tiên của Mạnh Cửu Chiêu.

Sao lại có trứng? Trong giây phút ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Mạnh Cửu Chiêu tức khắc nhìn về phía Louis với ánh mắt hoài nghi.

Louis nhất định lại đi trộm trứng ← đây là đáp án duy nhất Mạnh Cửu Chiêu có thể nghĩ tới.

“Lần này không phải là trộm.” Đối diện với sự nghi ngờ của bạn đời, Louis chậm rãi lắc đầu, “Đây là anh sinh.”

“Hả?” miệng Mạnh Cửu Chiêu run rẩy ngay tại trận.

“Đêm qua tự dưng bụng đau ơi là đau, liền nghĩ không biết có phải sắp đẻ không, anh liền tới chỗ đã chuẩn bị xong ngồi xổm. A Trọc, lúc ấy thật sự rất đau lòng, may mà anh chợt nhớ ra phương pháp hít thở em dạy cho Sita, hít thở dựa theo cách đó, cảm giác đau có giảm thật…” Ánh sáng hạnh phúc tỏa sáng rực rỡ trong mắt, Louis thổ lộ hết với Mạnh Cửu Chiêu: “… Kiên trì tới sáng, rốt cuộc sinh…”

“Ba quả trứng! A Trọc, chúng ta có ba quả trứng!” Cuối cùng, khi nhắc tới trứng, Louis không kiềm chế được cảm giác sung sướng nữa, cầm tay Mạnh Cửu Chiêu, hắn đưa tay lấy ba quả trứng bỏ vào người Mạnh Cửu Chiêu.

Ôm “trứng”, cả người Mạnh Cửu Chiêu đều cứng đờ.

Là người đã từng trải qua tình trạng y hệt như vậy, không ai rõ hơn cậu về chuyện đang xảy ra!

Không phải quá trình sinh trứng chấn động lòng người, có chăng chỉ là quá trình đi ị không biết trời đất —— có thể hình dung quá trình đi ị du dương trầm bổng như thế, Louis… anh thật có tài đấy…

Mạnh Cửu Chiêu trầm lắng nhìn Louis ở đối diện, cậu cảm thấy ba “quả trứng” trong lòng…

Thật là thúi!

Nghĩ tới ba tảng đá này từ đâu xuất hiện, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy mình không ôm nổi một giây nào nữa!

“Sáng sớm đã bay tới hồ nước ấm tắm cho bé trứng, giờ chúng đã thơm ngào ngạt đó ~” hoàn toàn không thấu hiểu sự xoắn xuýt của bạn đời, Louis mỉm cười, nụ cười của hắn thánh thiện không gì sánh được, đá trong phưn gì gì đó… Hoàn toàn không hợp với hắn!

“Đúng rồi, hai quả lớn hơn là anh sinh, bé hơn chút là của em đẻ.” Lousi tiếp tục cười dịu dàng, nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ mặt của hắn, mọi người đều sẽ mê mệt, nhưng Mạnh Cửu Chiêu lại ngay lập tức nghe hiểu được ý nghĩa câu nói của hắn.

A Trọc thân mến, anh không những kiểm tra phưn của mình, còn tiện tay kiểm tra của em nữa đó ~

Thật nhớ nhung cái bồn cầu giật nước —— đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu Mạnh Cửu Chiêu.

“Trứng quan trọng thế này, vẫn nên giao cho anh ấp đi.” Mang biểu cảm nghiêm trọng, Mạnh Cửu Chiêu trang trọng đặt quả trứng nặng tựa nghìn cân sang lòng Louis.

Ấp trứng là bản năng được truyền thừa của Kantus, cho dù chưa từng ấp bao giờ nhưng có tìm một tảng đá bọn chúng cũng ấp được. Từ lúc còn là trẻ con, Mạnh Cửu Chiêu đã được chứng kiến ví dụ này.

Kỳ thực đây cũng là một dạng hiệu ứng đám đông —— là một cá thể chịu ảnh hưởng của bầy đàn, cá nhân sẽ dần dần thay đổi quan niệm của mình, phán đoán thậm chí là cả hành động, dần dần giữ gìn sự nhất quán với bầy đàn.

Không có sách tham khảo, cũng không có bề trên bên cạnh chỉ bảo, các Kantus chỉ có thể quan sát hành động từ đồng loại của mình để tìm ra quy tắc phù hợp với cuộc sống của cá nhân. Vì thế, khi bầy Kantus bắt đầu xây hang, cá thể Kantus cũng bắt đầu xây hang; bầy Kantsu ăn sò, cá thể Kantus cũng bỏ cá đổi sang ăn sò…

Hiện giờ, các Kantus khác bắt đầu ấp trứng, Louis đương nhiên cũng cho là mình cần phải ấp trứng.

Vì thế, vị trí chính giữa bọn cậu có thêm ba quả trứng.

Cánh vốn được thu vào giờ cũng được mở ra, Louis cẩn thận đắp cánh lên trên mặt trứng, hắn bắt đầu ấp trứng.

Giống như hang của các Kantus khác, hang của bọn họ cũng từ một căn phòng cưới ngập tràn cảm xúc nồng nàn biến thành một căn phòng chăm sóc em bé an toàn ấm áp.

Người đi săn mỗi ngày đổi thành Mạnh Cửu Chiêu.

Cũng giống như sự tin tưởng của Mạnh Cửu Chiêu dành cho Louis, Louis cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng Mạnh Cửu Chiêu, trong lúc mình phải gánh vác trọng trách ấp trứng cho ra đời kế tiếp, hắn cũng tin tưởng và dựa vào Mạnh Cửu Chiêu, giao phó nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn của hai người cho cậu.

Mạnh Cửu Chiêu quả thực không phụ sự tín nhiệm của hắn, mỗi ngày đều mang rất nhiều cá trở về, khụ… một phần nhỏ là do cậu bắt, còn đâu phần lớn đều là Alice dưới hố băng cho.

Đối với đứa nhóc mỗi ngày đều ở yên tại chỗ mặt băng kia chờ, Mạnh Cửu Chiêu sau cùng vẫn không nỡ dùng “này này” để gọi nó, nghĩ tới việc chính mình chắc sẽ không thể có con, cậu dứt khoát lấy cái tên định đặt cho con trước kia tặng cho nó.

Alice ở xứ sở thần tiên —— cái tên này thật hợp với nàng tiên cá xinh đẹp trong tương lai.

Alice cực kì thích tên của mình, những lúc vui sướng, nó sẽ kêu tên mình lên. Có đôi khi Mạnh Cửu Chiêu thật lòng muốn nói với nó rằng, tên không phải để dùng như thế, nhưng thấy nó chơi đùa vui vẻ, cậu đành mặc kệ thôi.

Trong khoảng thời gian này, Kantus tới đây bắt cá cũng ít đi, vết nứt trên mặt băng sớm đã nên đông cứng trở lại, nhưng có thể do mỗi ngày Alice đều ở đây chờ Mạnh Cửu Chiêu, cũng chẳng biết mỗi ngày nó đụng lên từ phía dưới bao nhiêu lần, vì thế mà vết nứt vẫn mãi không biến mất.

Sau đó đến một ngày, khi Mạnh Cửu Chiêu tới đây bắt cá, cậu phát hiện ra vết nứt kia bỗng nhiên trở nên rộng ra hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.