Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Chi
*****
Đối với chuyện Alice thần thần bí bí có không gian, ngược lại Gray cũng không có gì quá ngạc nhiên, đối với một người sinh trưởng tại một địa phương như Kantus là hắn mà nói, mỗi loài sinh vật đều có những cái độc đáo của riêng mình, chuyện con cái của Kantus có một cái túi cũng là chuyện đương nhiên. Trong trường hợp nguy cấp như hiện tại, nhóm con non có một phương pháp chạy trốn an toàn, trong sự chán nản hắn lại mang theo cả cảm kích.
Con non của hắn cũng nằm trong số con non được đưa đi này, nó cũng không tính là cường tráng nhất trong đám con non, nếu sử dụng một phương thức di chuyển khác, chung quy Gray vẫn cảm thấy có gì đó không được ổn, hiện tại có Alice, rốt cuộc hắn cũng có thể hoàn toàn an tâm.
Nhìn theo con non của mình, tận đến khi bóng dáng nho nhỏ của nó biến mất trong miệng Alice, Gray thành tâm thành ý nói lời cảm tạ với Alice.
“Cảm ơn mi, nếu ta có thể trở về. Nhất định sẽ bắt một trăm con cá mà mi thích tặng cho mi ăn.”
Tặng đồ ăn của bản thân cho người khác ăn, đây là truyền thống bày tỏ sự biết ơn ở Kantus.
“~(≧▽≦)/~ Thật nha!” Cho dù là không nghe hiểu hết từng chữ, nhưng Alice vẫn có thể thể hiểu được ý nghĩa đại khái câu nói của Gray, được người khác cảm ơn là một thể nghiệm vô cùng mới lạ đối với Alice, Alice giống như không nhịn được liên tục nhảy lên, có điều nó mau chóng nhớ đến đám con non trong túi mình, ổn định thân thể, nó đoan trang chiếp một tiếng ( <– Đây là ngôn ngữ bắt chước theo đám con đực non của Kantus.)
Alice chỉ mải vui vẻ, nhưng Mạnh Cửu Chiêu lại nhạy cảm phát hiện ra ý tứ che giấu trong câu nói của Gray.
“Có chuyện gì à? Anh không đi cùng với bọn tôi?”
Gray gật gật đầu, “Có con cái non này ở đây, các người có thể an toàn đi tới phiến băng bên kia, tôi phải cùng chống lại lũ xâm lược với đám người Solid Lunsar, đám con non liền trông cậy vào cậu.
Giọng điệu của Gray rất bình thường, giống như hắn chỉ là trở lại nhìn một chút, bình thản như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại khiến Mạnh Cửu Chiêu ngây ngẩn cả người.
Mạnh Cửu Chiêu nhìn thật kĩ người đàn ông trước mặt này. Vừa mới trải qua một trận đánh kịch liệt, người Gray đã đầy thương tích, với tình huống hiện tại, gia nhập vào trận chiến, có thể nói hắn sẽ lành ít dữ nhiều. Chính bản thân Gray cũng biết rõ điều này, từ lời nói của hắn cũng có thể nghe ra điều đó. Rõ ràng hắn có thể không đi, đem theo đám con non rời khỏi nơi này cùng mình, với hắn mà nói chuyện này có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.
So với chuyện ở lại chống xâm lược với đám người Solid Lunsar, có lẽ căn bản Gray cũng không hề muốn rời đi như vậy đâu nhỉ?
Biết rõ kết quả không hề tốt đẹp nhưng vẫn cứ khăng khăng đi làm, đây không phải là biểu hiện của ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, mà là một loại trạng thái dũng cảm nguyên sơ tinh thuần chỉ dưới một tình huống đặc biệt mới có thể được sinh ra.
Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy bản thân mình lại có thêm một nhận thức nữa về chủng tộc Kantus này.
“Anh đi đi! Đám con non cứ giao cho tôi, xin hãy yên tâm.” Mạnh Cửu Chiêu cũng không nhiều lời vô nghĩa, cậu chỉ vỗ vỗ ngực mình cam đoan.
Cho nhau một nụ cười, hai người chia ra hai ngả.
Gray không chút do dự về bên đồng đội của mình, thề sống chết bảo vệ vùng đất sinh sản và an toàn của đám con non, mà Mạnh Cửu Chiêu thì lại mang theo đám con non của vùng đất sinh sản, bước lên lữ trình không biết trước.
Mạnh Cửu Chiêu cũng không đi vào trong túi của Alice, dù sao không gian chỗ đó cũng có hạn, đám con non cũng đã rất nặng rồi, cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho Alice nữa, cậu chọn ngồi trên lưng Alice.
Để mạnh Cửu Chiêu không bị nước biển lạnh như băng làm cho ướt nhẹp, Alice cố gắng hết sức lộ thật nhiều thân thể của mình lên trên mặt nước, thế nhưng dù sao sức nổi của nó cũng có hạn, không được bao lâu, quần áo của Mạnh Cửu Chiêu đều bị làm ướt. Dọc đường đi Louis vẫn luôn chăm sóc tốt cho cậu, sự tàn khốc của thế giới này cũng không ảnh hưởng tới cậu nhiều lắm. Nói thật ra, mãi cho tới hôm nay cậu mới cảm nhận được sự rét lạnh của mảnh đồng bằng băng này.
Bọn Louis sẽ trở về sao?
Solid Lunsar, bọn họ… có còn sống không?
Cho dù bọn họ đều còn sống, bọn họ có thể tìm được mình không?
Càng nghĩ cậu càng sợ hãi, Mạnh Cửu Chiêu nắm chặt tay.
Cuối cùng vẫn là giọt nước trên mu bàn tay làm cậu thức dậy từ suy nghĩ hỗn tạp. Lúc đầu, Mạnh Cửu Chiêu cho rằng đây là nước bắn lên từ dưới biển, nhưng khuôn mặt lạnh như băng lại nói cho cậu biết rằng không phải. Cậu lau mặt, lúc này mới ý thức được bản thân mình lại có thể vô thức rơi lệ đầy mặt.
Cậu có thể nghe được tiếng đám con non yếu ớt chiêm chiếp từ trong cái miệng to lớn của Alice.
Rõ ràng đều là tiếng kêu mềm mềm nho nhỏ, nhưng cậu vẫn lập tức nghe ra được tiếng nào là tiếng của George.
Có lẽ là do suy nghĩ của chính bản thân mình được chôn giấu quá sâu, qua nửa ngày không nghe thấy tiếng động gì, đám con non cũng đã biết lo lắng rồi. Dù thế nào cũng đừng nên nghĩ rằng chúng còn nhỏ nên không biết cái gì, ngược lại, vì chúng quá nhỏ yếu, bởi vì không thể nghe hiểu ngôn ngữ của người lớn, vì vậy bọn chúng đều am hiểu kĩ năng “nhìn thấu tâm tình” của người khác hơn bất cứ ai. Từng hành động của người lớn đều sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của đám con non, có thể nói đám con non chính là cái gương phản chiếu nội tâm của người lớn, đám người lớn thuận lợi, bọn chúng sẽ vô ưu vô tư, đám người lớn gặp chuyện, trong nháy mắt bọn chúng sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu rất mừng vì cậu không trốn trong túi của Alice cùng với đám con non, nếu không vẻ mặt của cậu nhất định sẽ lộ tẩy.
“Không có việc gì, chị Alice… muốn đưa chúng ta đến một mảnh đồng bằng băng khác, chúng ta qua đó xem có đồ ăn gì không… có thể đem về cho ba ba mấy đứa ăn.” Cố gắng khống chế không để cho thanh âm của mình run rẩy, Mạnh Cửu Chiêu nhẹ nhàng nói với đám con non.
Từ trước đến giờ khi nói chuyện với bọn chúng, Mạnh Cửu Chiêu đều kể cho bọn chúng nghe những chuyện xưa, mặc dù đám con non còn nhỏ không thể nghe hiểu hết ý nghĩa trong câu chuyện của cậu, nhưng ở một địa phương xa lạ, dù người thanh niên này phát ra bất kỳ âm thanh gì cũng đều có tác dụng an ủi chúng, rốt cuộc trong khoảng thời gian Mạnh Cửu Chiêu liên tục tự nói, tiếng chiêm chiếp của đám con non một lần nữa lại trở nên sinh động.
Chiêm chiếp…
Bọn chúng dùng ngôn ngữ chỉ có bọn chúng mới hiểu được nói chuyện với Mạnh Cửu Chiêu, qua một lúc, cũng không cần Mạnh Cửu Chiêu phải nói chuyện liên tục nữa, bọn chúng vênh váo vui vẻ “tự nói”.
Vì vậy, rút cục Mạnh Cửu Chiêu cũng có thời gian cho cổ họng mình nghỉ ngơi.
Trong suốt quá trình nói chuyện cùng đám con non, người được an ủi không chỉ là đám con non còn thơ dại đó, đồng thời cậu cũng được an ủi.
Hoảng loạn đang lớn dần trong lòng được tiếng chiếp mềm mại vang lên không ngừng của đám con non làm mềm, rồi chậm rãi hòa tan thành một luồng nhiệt, làm ấm cả khoang ngực của cậu, cuối cùng biến thành sắt thép, mài dũa khoảng trống trong lồng ngực trở nên cứng rắn, trái tim của Mạnh Cửu Chiêu trở nên vô cùng kiên cường.
Không quay đầu lại, tầm mắt của Mạnh Cửu Chiêu kiên định nhìn về phía trước, cậu không biết Louis và đám bạn bè ở vùng đất sinh sản đang ở phía sau cách mình bao nhiêu ki lô mét, cậu chỉ biết là, mảnh đồng bằng băng Alice nói với cậu…
Đã đang ở ngay trước mắt rồi!
Phía trước, rút cục cũng có thêm một thứ xuất hiện ngoài những tảng băng trắng bạch và nước biển trong xanh.
Đây vốn dĩ là một chuyện khiến người ta cảm thấy vui mừng, nhưng trong nháy mắt khi thấy rõ thứ kia, sắc mặt của Mạnh Cửu Chiêu lại trở nên vô cùng kỳ lạ.
Cùng lúc đó, Alice cũng dừng lại.
Không phải nó không muốn đi lên nữa, mà là nó đã đụng phải một thứ gì đó.
Từ lúc nãy đến giờ, để đảm bảo không khí trong túi luôn được lưu thông liên tục, phần lớn thời gian Alice đều há mồm ra để bơi, nhưng bây giờ hàm trên rút cục cũng phải hạ xuống, lần buông hàm xuống này, càng giúp cho nó thấy rõ được cảnh vật phía trước.
“A!” Trong cơn kinh ngạc, con mắt của Alice không kìm được trừng lớn.
Một con Kantus đã thành niên! Thì ra cái kẻ oan gia ngõ hẻm với nó ngay giữa biển khơi lại là một con Kantus thành niên.
Nếu đây là một con Kantus cái thì cũng thôi đi, vì vốn dĩ giống cái Kantus sinh sống tại biển khơi, gặp nhau trên biển cũng không có chút kỳ quái nào, nhưng mà, cái thứ đang há miệng này, bộ dáng y hệt như đang ngâm nước ấm rõ ràng là một con đực mà!
Con Kantus đực có tập tính lặn xuống nước bắt cá, nhưng mà lại tuyệt đối không có thói quen trôi nổi trong nước! Tuy rằng bọn chúng thực sự có thể chịu khổ, có gan chịu khổ, nhưng không có nghĩa là bọn chúng thích tự chuốc lấy khổ, nước biển xung quanh vùng đất sinh sản rất lạnh, cho dù là con Kantus đực da dày thịt béo thì việc phải xuống dưới nước cũng là một trận khổ hình với bọn chúng. Đại đa số Kantus đực chỉ xuống nước khi săn bắt, bắt được cá liền lập tức lên bờ, bọn chúng tuyệt đối sẽ không lãng phí thêm một chút sức lực nào trong nước lạnh (cho nên đó là lí do mà Louis bắt cá xong còn muốn tắm rửa là trường hợp ngoại lệ duy nhất).
Dưới loại điều kiện tiên quyết này, cũng khó trách Mạnh Cửu Chiêu hoảng hốt.
Ngay từ đầu, Mạnh Cửu Chiêu cho rằng đó là một cỗ thi thể, có điều, lỗ mũi đối phương bên kia thoát ra một lớp hơi màu trắng chứng minh hắn vẫn còn sống.
“Alice mau lui lại!” Bất chấp tất cả, mạnh Cửu Chiêu ngay lập tức rống lớn.
Alice bị tiếng gào của cậu làm cho hoảng sợ, lập tức nghe lời lui về phía sau vài thước, có điều, con đực Kantus kia còn vội hơn cả Alice, hắn dĩ nhiên lại lùi đầu về phía sau.
Biểu tình của Mạnh Cửu Chiêu hiện tại đủ sợ hãi, biểu tình của con Kantus đực kia còn sợ hãi hơn cả cậu, nhìn thấy Mạnh Cửu Chiêu và Alice mà y hệt như nhìn thấy quỷ, còn thiếu mỗi gào ra tiếng.
Vì vậy, con Kantus đực kì dị trước đó bây giờ còn kỳ dị hơn.
Không dám manh động, hai bên giằng co mấy phút, cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu cố lấy dũng khí nhảy xuống nước, trong dòng nước sông băng lạnh cắt da cắt thịt, nháy mắt thấy rõ được tình hình dưới mặt nước, cậu sợ ngây người.
Cuối cùng cậu cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra với con khủng long này rồi.
Bởi vì nước biển quá lạnh, Mạnh Cửu Chiêu cũng không thể ở dưới nước nhìn thêm, có điều dù chỉ là nhìn thoáng qua cũng đủ khiến cho cậu khắc cốt ghi tâm —
Con Kantus này lại có thể đứng trên một mảnh băng! Có một dải đồng bằng băng lớn! Giờ phút này! Ngay tại dưới chân con Kantus đực này! Trên mảnh đồng bằng băng kia phân bố rậm rạp những kiến trúc thô sơ mà Mạnh Cửu Chiêu cực kỳ quen thuộc: chính là hang ấp trứng của đám Kantus trên mảnh đất sinh sản.
Thế nhưng, khác với cái hang khô ráo ở vùng đất sinh sản, hang ở đây đã hoàn toàn bị bao phủ dưới nước.
Mạnh Cửu Chiêu lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Cũng giống như mảnh đồng bằng băng ở chỗ mình, mảnh băng nguyên này chính là vùng đất sinh sản của một quần thể Kantus mạnh mẽ nhất, đám Kantus kia đến mảnh đồng bằng băng này bắt giống cái, sinh ra trứng của mình, bọn chúng xây dựng nên hang để ấp trứng, sau đó…
Cũng gặp phải tai vạ y hệt như mảnh đồng bằng băng của mình, không… tai vạ mà bọn chúng gặp phải càng đáng sợ hơn, độ cao phiến băng này thấp hơn mặt biển, diện tích bị bao phủ cũng lớn hơn. Một lượng lớn nước tràn đến, bao phủ bọn chúng và chỗ ở Kantus yêu quý, cuối cùng, cũng bao phủ cả căn phòng nuôi con của bọn chúng.
Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng liên tưởng đến đám Kantus đực xâm phạm vùng đất sinh sản cướp đoạt con non của bọn họ.
Là bởi vì tất cả trứng của chúng đã bị chìm, cho nên mới đi tới vùng đất sinh sản bên cạnh để đoạt con non sao?
Không! Không ổn!
Nếu là vì đoạt con non, tại sao đến cuối cùng lại chỉ có một con Kantus đuổi theo mình và Gray? Những con Kantus khác ở đâu? Vì sao lại không hề đuổi tới? Số người của bọn chúng phải gấp vài lần nhân số ở lại đóng giữ vùng đất sinh sản bên mình, muốn vượt qua Solid Lunsar để qua tranh đoạt con non là chuyện hết sức dễ dàng, thế nhưng bọn chúng cũng không đi qua…
Còn có, tại sao vẫn còn một con Kantus ở lại nơi này chứ?
Rõ ràng vùng đất sinh sản và hang đều đã bị ngập rồi không phải sao? Đối với loài Kantus mà nói, không có trứng, đồng nghĩa với việc không cần phải ở lại vùng đất sinh sản.
Từ từ —
Nếu nói, “Không có trứng bằng với có thể rời khỏi vùng đất sinh sản” vậy cái đẳng thức này cần phải phát triển thêm.
Không rời khỏi vùng đất sinh sản sẽ bằng?
Con mắt của Mạnh Cửu Chiêu lập tức trừng lớn.
Không rời đi vùng đất sinh sản, dấu bằng ở chỗ này chỉ có một đáp án!
Lí do con Kantus này đến bây giờ vẫn không rời khỏi mảnh đồng bằng băng bị ngập này chỉ có duy nhất một cái: chính là trứng của nó chưa bị mất! Trứng của con Kantus này, giờ phút này đang ở trong miệng nó!
Thời điểm đẳng thức này xuất hiện trong đầu, Mạnh Cửu Chiêu lập tức giục Alice đi về phía con Kantus kia, không cần để ý tới sự trốn tránh của đối phương, cậu kiễng gót chân nhìn về phía cái miệng rộng kia, cảnh tượng bên trong khiến cậu trong nháy mắt sợ ngây người.
Trong miệng con Kantus kia, cậu thấy được thật nhiều thật nhiều trứng.
Con Kantus đứng trong nước lạnh này một cử động nhỏ cũng không dám làm, miệng không dám đóng lại cũng chỉ có một nguyên nhân— để bảo vệ trứng trong miệng nó mà thôi.