Edit: Mimi – Beta: Mimi
*****
Thời gian đã không đủ cho Andy tắm rửa, hơn nữa cho dù có tắm sạch cũng không có thì giờ để hong khô. Đi săn ở nơi hoang dã dưới tình trạng ướt sũng là một hành vi tìm chết, vì thế hắn quyết định mang theo một thân dính đầy nước tiểu con nít ra ngoài.
Mà Louis – kẻ khởi xướng mọi chuyện lại cực kỳ vui vẻ chơi đùa cùng hai ba ba và đám anh em của mình.
Nhiệm vụ của Black và White hôm nay là đi theo Sita cùng với một vài thú nhân khác để hái trái cây hoặc những thực vật có khả năng ăn được. Năm em bé giống cái cũng do bọn họ chăm sóc, mẹ của đám trẻ hiển nhiên sẽ ở trong đội ngũ này.
“Ở đây rất an toàn.” Như thường lệ, Sita xung phong dẫn đường cho bọn họ. Cô kiên nhẫn giới thiệu với ba thành viên mới về sự phân bố lãnh thổ trên bộ lạc: vùng nào có quả ngon sinh trưởng hay làm sao để nhận biết và đọc hiểu các ký hiệu mà thành viên bộ lạc để lại, vân vân…
Những vấn đề này, cô không chỉ giảng giải cho đám người Black, mà cũng là nói cho bọn trẻ nghe. Sita là chị cả lớn tuổi nhất trong bộ lạc, nhờ vào đặc tính sống lâu của tộc voi ma mút, cô cũng được kế thừa nhiều tri thức từ tổ tiên hơn hẳn mọi người. Mà thú nhân trong bộ lạc Awash, hơn một nửa đều tương đối trẻ tuổi, bọn họ cần ở bên những người đã sống lâu để thu hoạch các loại kiến thức thông thường, như thế khả năng sinh tồn mới được nâng cao và cũng cống hiến được nhiều hơn cho bộ lạc trong tương lai nữa. Không thể không nói, thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc Awash có một cô gái uyên bác như Sita, thật sự là may mắn.
Song, một đám thành viên Awash lớn lên dưới sự dạy dỗ của một bà chị voi ma mút, hiển nhiên đều sẽ có tập tính khá giống với voi ma mút rồi.
“Mọi người nhìn xem, đây là dấu móng thủ lĩnh để lại, dấu móng này tương đối sâu, đại biểu cho nơi đây rất an toàn. Nhưng mà nó đã được lưu lại trên dưới mười ngày rồi, cho nên, có thể tin độ cậy cũng không cao lắm.”
Sita bắt đầu giảng giải cho các thành viên bộ lạc về ký hiệu bằng dấu móng.
“Chỗ chúng ta đang ở rất lạnh, không có nhiều cây, cũng không có nhiều đá tảng, chỉ có thể in dấu móng trên đất hoặc là mặt băng thôi, cho nên, chúng ta càng phải chịu khó tìm kiếm các dấu hiệu dưới đất.”
“Ế? Cây? Cây là cái gì?” Một thú nhân trẻ tuổi lên tiếng hỏi.
“Cây… Cây chính là một cọng cỏ rất cao rất lớn! Còn cao hơn so với voi ma mút chúng tôi! Hơn nữa cây không giống cỏ, nó có cành có nhánh.” Sita giải thích, còn vẽ một hình minh họa nho nhỏ ở trên mặt đất.
“À –” Trong con mắt thú nhân bộ lạc Awash, voi ma mút đã là loài vật cao lớn nhất mà bọn họ từng thấy rồi, ấy vậy mà cây còn cao hơn nữa.
“Vậy nếu cây biến thành người thì sẽ phải cao lắm đúng không!” Thú nhân non trẻ ban nãy lộ ra vẻ mặt đầy hứng khởi.
“Chắc là cây không thể biến thành người đâu ~” Sita dùng một câu cắt đứt dòng suy tưởng miên man của người nọ.
Cây — cũng sẽ biến thành người, nếu cho bọn chúng đủ thời gian… Mạnh Cửu Chiêu thầm nghĩ. Nghe nói trên người cậu còn có huyết thống của người cây đấy, chứng cứ là vào mùa hè cậu chỉ thu hút muỗi đực chứ chưa từng bị muỗi cái bu nha.
Song, việc Sita biết tới sự tồn tại của cây quả thực khiến Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy bất ngờ. Thú nhân ở đây đã có thói quen định cư, thời gian cậu sinh sống tại thế giới này còn chưa đủ dài, mà hai vị ba ba cũng không dắt cậu đi qua nhiều nơi cho lắm. Bất kể là vùng đất cậu cư trú lúc trước hay chỗ ở hiện giờ, đều vô cùng rét lạnh, những mảnh đại lục khắc nghiệt này cực kỳ cằn cỗi, chỉ có một vài thực vật ngoan cường mới có thể sinh tồn, mà loại thời tiết bão tố cuồng phong hiển nhiên cũng khiến cho cây cối hoàn toàn tuyệt tích.
Có thể nói, những người vốn sinh ra và lớn lên ở nơi này sẽ không thể biết đến sự tồn tại của cây.
Mạnh Cửu Chiêu từng hoài nghi thế giới hiện tại vừa mới trải qua một biến cố kinh khủng nào đó và bị vây hãm ở kỳ băng hà. Thế nhưng, nếu có cây cối tồn tại thì phỏng chừng cậu đã đoán sai, có lẽ nơi này đơn giản là một hành tinh cực lạnh, nhưng ở một chỗ nào đó vẫn có xứ nóng cũng không chừng. Đương nhiên, không loại trừ khả năng Sita quá nhiều tuổi, lúc cô còn nhỏ khí hậu nơi này vẫn rất ấm áp cho nên mới có cây cối sinh tồn.
Chuyện ấy tự bản thân cậu sẽ tìm hiểu trong tương lai, chờ khi có thể nói chuyện, có lẽ cậu sẽ hỏi thăm Sita về thế giới bên ngoài một chút.
“A ~ thật hoài niệm hương vị của vỏ cây! Thôi thôi! Bây giờ còn có việc quan trọng hơn phải làm!” Nhìn hình minh họa cái cây mình vừa vẽ trên mặt tuyết, Sita không nhịn được mà chảy nước miếng. Cô nhanh chóng hút thứ chất lỏng đang rò ra bên mép trở vào, nói, “Ký hiệu này đã tồn tại hơn mười ngày, ở bộ lạc của chúng ta, những ký hiệu quá năm ngày đã coi như không còn giá trị. Một khi phát hiện ký hiệu quá thời hạn, mỗi thành viên đều có nghĩa vụ đánh dấu lại một cái mới hơn!”
“Ồ…” Một đám thú nhân nghe thế thì cái hiểu cái không.
“Kế tiếp, tôi sẽ làm mẫu một chút, các cậu xem kỹ cách thức đánh ký hiệu như thế nào nhé.” Dứt lời, Sita đứng dậy, biếng nhác duỗi thắt lưng một cái sau đó lập tức biến hình trở thành voi ma mút!
Đó là một con thú khổng lồ có chiều cao khoảng chừng năm mét, còn cao hơn Holstein một chút! Thân thể ở trạng thái nguyên hình của Sita có một lớp lông thật dày, bên miệng còn có hai cái răng nanh vừa dài vừa cong. Cô khẽ gầm một tiếng, sau đó bắt đầu công việc làm mẫu: giơ chân phải lên cao phô trương mà khoe ra thứ có thể là mấy cái móng — được rồi, chỗ đó lông quá dày nên hoàn toàn bị che phủ chẳng thấy cái móng nào cả.
Sita giẫm mạnh chân xuống.
Sau một trận ‘ầm ầm’ vang dội, mặt băng lộ ra một dấu móng cực rõ ràng.
“Gầmmm~” Con voi ma mút quay đầu, quơ quơ cái mũi về phía những người còn lại ý bảo bọn họ đồng loạt quay đi.
“???” Mạnh Cửu Chiêu lộ ra vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, ngay sau đó bị Black cũng đang ngu ngơ không gì sánh được ôm theo mà dứt khoát xoay người. Kế tiếp, cậu đỏ mặt nghe được mấy tiếng… xè xè từ phía sau truyền đến.
囧
“Sau khi in dấu móng xong, còn phải dùng nước tiểu tưới lên một chút, cho nên lúc đi săn ở nơi hoang dã mọi người phải cố gắng tiết kiệm nước tiểu, phải rẩy nước tiểu ở đúng nơi đặt ký hiệu và vùng biên giới địa bàn.” Khi mọi người quay đầu lại một lần nữa, Sita đã sửa sang chỉnh tề miếng da thú trên người.
“Được rồi! Hiện tại đến phiên các cậu!” Cô vẫy vẫy tay với đám thú nhân đã nóng lòng muốn thử ở xung quanh. Dưới ánh nhìn chăm chú của Sita, bọn họ đều biến lại nguyên hình, nhao nhao để lại dấn ấn của mình cùng với – nước tè bên cạnh dấu móng mẫu kia.
“Chúng ta cũng lưu lại một cái!” Mẹ của một em bé giống cái trong đội ngũ vẫy tay với Black, sau đó cô ôm theo con mình đi qua, đặt nó nằm bò xuống mặt tuyết. Dưới động tác làm mẫu của mẹ mình, bé con lưu lại một bàn tay nhỏ xíu bên cạnh dấu móng của Sita, xong đâu đấy nó còn nâng đùi phải vẩy ra vài giọt nước tiểu y như thật.
Mạnh Cửu Chiêu nhìn mà mặt mày xám ngắt.
Mà Black cùng White thì lộ ra ánh mắt sáng bừng, dường như vừa hiểu ra một điều gì đó.
“Thì ra năm đó ba ba mài móng vuốt lên mặt băng định kỳ không phải bởi móng tay quá dài, mà là để đánh dấu địa bàn nha!” White cảm khái.
Black gật gật đầu, “Hồi ấy em còn cảm thấy ba ba tùy tiện tè bậy như thế rất mất vệ sinh, em đã hiểu lầm ông ấy rồi.”
Mạnh Cửu Chiêu: …
Một lần nữa cậu có cảm giác: hai tên nhóc to đầu này có thể bình an sống đến bây giờ, thật sự là rất không dễ dàng.
Cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu và Louis được ba ba ôm tới cào cào hai dấu móng nhỏ tý bên cạnh dấu ấn của Sita.
Và thế là mười mấy dấu móng cả lớn cả nhỏ xếp thành một hàng không quá mức chỉnh tề trên mặt băng, nhìn qua chẳng khác gì một bức tranh cả.
Mà mảnh băng này về sau may mắn biến thành một phần núi băng được bảo tồn qua rất nhiều niên đại, sự hiện diện của những dấu móng bọn họ vừa mới tạo ra khiến cho người đời sau khiếp sợ vô cùng. Rất nhiều dã thú không cùng chủng tộc lại lưu lại hàng loạt dấu móng ngay ngắn ở cùng một chỗ. Động thái bé nhỏ kia cũng bởi vậy mà trở thành nan đề của toàn bộ giới nghiên cứu khoa học tương lai.
Thật ra, chỉ là cô giáo Sita đang dạy học trò cách đánh dấu địa bàn mà thôi O(∩_∩)O