Edit: Mimi
Beta: Ame
*****
Đại lục Awash bị cuồng phong và bão tuyết tàn sát bừa bãi quanh năm suốt tháng, ngày nào cũng giống như ngày nào.
Cái tên này là do Mạnh Cửu Chiêu đặt, bởi đây là nơi cư trú của bộ lạc Awash.
Không biết trên những góc khác của hành tinh này có rét lạnh giống nơi đây hay không, chỉ biết từ khi sinh ra cho đến lúc trưởng thành Mạnh Cửu Chiêu vẫn luôn sống trong một không gian trắng xóa. Bởi lẽ đó, màu trắng đã trở thành màu sắc quen thuộc nhất với cậu.
Nhưng mà, dường như năm nay đại lục Awash có biến hóa nho nhỏ.
Chuyện này Mạnh Cửu Chiêu là người đầu tiên phát hiện ra: Louis rụng lông!
Đêm hôm ấy cậu vẫn ngủ dưới cánh của Black như thường lệ, còn Louis vẫn từ dưới cánh của White lần mò sang chỗ Mạnh Cửu Chiêu để ôm lấy chặt cậu. Mạnh Cửu Chiêu thì cứ ngủ say như chết mặc kệ một đôi cánh khác bao bọc lấy thân thể mình.
Mãi đến lúc rạng sáng, Mạnh Cửu Chiêu mới vì bị nóng mà tỉnh giấc.
Sau đó cậu liền quờ quạng lung tung một cái, mơ hồ cảm nhận được hình như mình đã bứt một cái gì đó xuống, song lúc ấy lại quá buồn ngủ, cho nên cậu cũng không để tâm cứ thế tiếp tục khò khò. Thời điểm tỉnh lại và nhìn thấy một nhúm lông trong tay, cậu mới bừng tỉnh.
Hiện giờ trên người Black đã toàn là vảy, nhúm lông này hiển nhiên không phải của hắn, vậy thì…
Đúng lúc ấy, Mạnh Cửu Chiêu nhìn thấy Louis đã bị đá lăn sang một bên.
“Chiếp?” Bị Mạnh Cửu Chiêu kiểm tra cái cánh một lượt từ trên xuống dưới, Louis khó hiểu mà cất tiếng hỏi.
“Thật xin lỗi Louis, hôm qua trong lúc ngủ mơ, tớ đã nhổ lông của cậu, đau lắm hả?” Lông của Kantus thú non vô cùng mềm mại, nhưng cũng đặc biệt chắc, không dễ bị nhổ ra (số lông cống hiến để làm áo cho Mạnh Cửu Chiêu lúc trước chính là ba cọng bị rụng rồi được tích lũy suốt một năm trời ==|||). Con non rụng lông thực sự là một chuyện rất nghiêm trọng, vị trí bị rụng nho nhỏ có khả năng sẽ lan rộng, cho đến khi trụi sạch, cuối cùng thậm chí có thể dẫn đến tử vong! Điều này là lý do vì sao năm ấy White vừa phát hiện mình bị rụng lông đã cực kỳ đau khổ.
Tuy nhiên, Black và White rụng lông là vì bọn hắn sắp thành niên, thân thể đang ở thời kỳ chuẩn bị mọc vẩy, còn Louis lại là con non thực sự nha!
“Chiếp ~!” Louis bày tỏ mình không đau một chút nào.
Mạnh Cửu Chiêu nhìn vào ánh mắt nó thì lại càng áy náy. Cậu tin rằng Louis nhất định là sợ mình tự trách nên mới giả vờ thôi.
Để xin lỗi, ngay trong ngày hôm đó Mạnh Cửu Chiêu đã đi tìm Tuyết Hoa hỏi phương pháp đan áo lông, kế tiếp lại cẩn thận dùng nguyên một ngày để sửa cái áo cũ của mình cho vừa với kích thước Louis, rồi đưa cho nó mặc.
Louis khoác chiếc áo cũ của Mạnh Cửu Chiêu vào thì hớn hở không gì sánh được, cả ngày đều chạy tới chạy lui trong bộ lạc, sung sướng khoe khoang quần áo mới của mình.
Được rồi, bạn hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng cảnh một con gà mặc áo lông đi.
Tóm lại, hiện tại Louis chính là cái bộ dáng mà bạn vừa hình dung đó~ o(╯□╰)o.
Nó cảm thấy bản thân rất là xinh đẹp, đến tối đi ngủ cũng không chịu cởi áo ra, thậm chí khi White cưỡng chế muốn cởi áo còn bị nó mổ cho một phát. Vì thế mọi người đành phải mặc nó khoác cái áo lông vô cùng thê thảm khi đi ngủ.
Ngày hôm sau, sự tình càng không ổn đã xảy ra, nhúm lông ngu ngốc trên đỉnh đầu Louis rụng xuống.
Tình huống chuyển biến xấu đi, bất chấp việc nó mạnh mẽ phản đối, Mạnh Cửu Chiêu vẫn quyết tâm lột cái áo lông xuống. Ngay lập tức, rất nhiều lông tơ rớt ra theo cái áo lông, thoáng cái mặt đất đầy lông nhung mềm mịn.
Vì thế cho nên, Louis lập tức biến thành một con gà gầy gò bé nhỏ.
Chuyện này nghiêm trọng rồi.
Cuối cùng Mạnh Cửu Chiêu đành phải nói rõ đầu đuôi ngọn ngành. Thời điểm tự thú cậu vô cùng sợ hãi, bởi nếu cậu chính là nguyên nhân khiến cho con Kantus non vô cùng khỏe mạnh – Louis bị tiêu đời thì Black và White sẽ tức giận biết bao nhiêu?
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để nghe quát mắng. Phải biết từ khi sinh ra cho đến bây giờ, Mạnh Cửu Chiêu chưa từng bị mắng đâu, cậu hoàn toàn không biết lúc sắp ăn mắng sẽ phải khổ sở như vậy.
Nhưng, ngoài ý muốn, Black và White không hề trách cứ Mạnh Cửu Chiêu.
“Cục Cưng không phải sợ, Louis sẽ không việc gì.” Black ôm lấy khuôn mặt đang lộ vẻ khiếp đảm của Mạnh Cửu Chiêu, cọ cọ lên đầu cậu, lại nói, “Lông của Louis rất chắc, sức lực của con căn bản không thể nhổ xuống được.”
Trong lúc ấy, White đã biến lại nguyên hình, bắt đầu liếm liếm con gà con Louis một lượt từ trên xuống dưới, đổi lấy một miệng đầy lông. Sau tất cả, bộ lông bị làm ướt của Louis nhìn qua thật sự có vẻ mỏng hơn rất nhiều.
Hôm nay không phải ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, Black và White vội vàng ôm Louis chạy sang hang ổ của Ames ở kế bên.
Gia đình Ames vẫn là hàng xóm của nhà Black. Trải qua bảy năm phát triển, hang ổ nhà Black đã được mở rộng vài lần, gian phòng của Ames cũng vậy.
“Nha! Black, hôm nay các anh tới sớm thế, cho anh biết một tin tốt lành, tôi được làm ông… ông cố rồi!” Nhìn thấy Black, Ames không nhịn được, vội vàng chia sẻ niềm vui với hắn.
“Đây là bé con do cháu trai thứ sáu của con trai thứ tư của anh trai tôi sinh ra, các anh nhìn xem, có đáng yêu không?” Ames thật cẩn thận chỉ cho bọn họ cái ổ rơm ở bên cạnh.
“…” Mạnh Cửu Chiêu 囧.
“Louis làm sao vậy?” Nhanh chóng phát hiện vẻ mặt của Black và White không đúng lắm, Ames đến gần sau đó liền thấy được Louis đang ở trong ngực Black.
Phải biết, gần đây con gà con Louis cường tráng như một con heo tuyết (*), bình thường sẽ không để papa ôm, hiện giờ lại ngoan ngoãn như vậy, điều này căn bản là không ổn.
(*) heo tuyết: Đã từng chú thích, người ở đây gọi chim cánh cụt là heo tuyết -_- vì nó béo như heo và màu trắng như tuyết…
“Louis bị rụng lông!” Black lập tức nói ra chuyện khiến mình lo lắng. Sau khi đem đầu đuôi câu chuyện nói lại một lần, hắn bắt đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía đối phương.
Black lựa chọn hỏi thăm Ames là có nguyên nhân: nuôi qua mấy chục lứa thỏ con, Ames hoàn toàn xứng đáng là chuyên gia nuôi trẻ ở trong bộ lạc!
Mà chuyên gia nuôi trẻ – Ames vừa nghe được vấn đề Black nêu ra, lập tức tắt lịm nụ cười, vẻ mặt cũng liền trở nên nghiêm túc.
Hắn đi đến bên cạnh Black, ngẩng đầu nhìn Louis đang được đối phương ôm trong ngực (hiện giờ Black vẫn cao hơn Ames một cái đầu rưỡi 囧).
Hắn nhìn kỹ bộ lông của Louis, sau đó nghiêm túc hỏi Black những thực phẩm gần đây Louis đã ăn.
“… Mỗi bữa có thể ăn một nửa cái sừng bò… Sau khi ăn xong thỉnh thoảng còn tráng miệng hoa quả mà Cục Cưng đưa sang cho nó… nhiều như vậy…” Black nhớ lại, sau đó báo cáo đẩy đủ thực đơn hàng ngày của Louis cho Ames.
Ames im lặng đầy quỷ dị khoảng một phút đồng hồ.
Nếu không phải hôm nay cố tình hỏi thăm, hắn hoàn toàn không biết Louis lại là một vua ăn uống với cái dạ dày khổng lồ như thế!
“Tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, bề mặt da thịt của Louis không có vết đỏ, cũng không có sâu bọ gì, hẳn không phải bệnh ngoài da. Căn cứ những gì anh vừa kể, nhóc này không có bệnh trạng chán ăn, thân thể cũng không có chỗ nào không thoải mái, cho nên chắc chắn không phải là sinh bệnh.” Ames chậm rãi nói tiếp, “Thật ra, mấy ngày nay ba ba của tôi cũng rụng một ít lông. Tôi đã hỏi thử, ba ba chỉ nói là vì buổi tối ngủ gần đống lửa nên nóng quá. Vì lẽ đó, Louis rụng lông có lẽ nào là bởi – nóng hay không?”
Mạnh Cửu Chiêu lập tức hiểu ra!
Đúng rồi! Chính là cái này!
Sinh sống ở một nơi rét lạnh trong thời gian dài, gần như cậu đã quên mất rằng động vật lông rậm sẽ rụng lông vào thời điểm đầu hè! Chính xác… Sinh ra và lớn lên ở đây, Mạnh Cửu Chiêu còn chưa bao giờ cảm thấy nóng đâu ~ mà đêm hôm đó, sở dĩ cậu bứt rụng lông của Louis, chẳng phải là bởi vì bị ‘nóng’ đấy à? Đã thế ngày hôm sau cậu còn cho Louis một cái áo lông đan vô – cùng – ấm – áp —
Xét đến cùng, Louis rụng lông là vì bị nóng.
Mạnh Cửu Chiêu quyết định làm một cái lược tặng cho Louis.
Đơn giản nhất đương nhiên là lược gỗ, song thứ có thể cung cấp gỗ để làm lược gỗ chỉ có ba cái cây ở cạnh cửa nhà Andy thôi. Mỗi khi cậu giả vờ đi ngang qua ý đồ bẻ cây vặt cành gì đó, Tuyết Hoa liền như hổ đói rình mồi. Bởi lẽ đó, lược gỗ mãi không làm nổi. Mạnh Cửu Chiêu suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng lựa chọn làm bàn chải.
Nơi này có một loại cây mọc thành bụi, gần như không có thân và cành mà chỉ có lá cây, lá của chúng nhìn cũng na ná lá thông vậy. Ở trên mảnh đại lục Awash này, chúng là loại cây ngoan cường chỉ đứng sau cỏ crunch, rất dễ dàng tìm được, chỉ là lá quá sắc nhọn dễ làm xước miệng, cho nên nếu không đến mức bất đắc dĩ, các thú nhân ăn cỏ sẽ không chịu ăn chúng.
Mạnh Cửu Chiêu cẩn thận hái mấy trăm cái ‘lá thông’ có độ dài tương đương nhau, sau khi sắp xếp ngay ngắn thì dùng tay trái túm lại, tay phải cầm một sợi dây leo bắt đầu buộc chặt phần gốc. Cứ thế một cái bàn chải giản đơn đã ra đời.
Cậu thử cào cào lên tóc của mình mấy cái, cảm thấy dùng rất được, nhưng lại hơi dễ bung ra, vì thế cậu liền buộc thêm một sợi dây gai nữa để cố định cho chặt, vào lúc đêm xuống mang ra dùng trên người Louis.
Louis được chải lông thì vô cùng thích thú. Bởi vì thư thái cho nên con gà vẫn luôn ngủ sau Mạnh Cửu Chiêu đã lăn ra khò khò lúc nào chẳng hay. Khi Mạnh Cửu Chiêu định cất cái bàn chải đi, vừa quay đầu liền thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của hai pa pa nhà cậu–
Bởi vậy, đứa con có hiếu – Mạnh Cửu Chiêu đầu đầy mồ hôi mà đảm đương công việc chà lông suốt cả một đêm.
Ba con Kantus sôi nổi bày tỏ, được chải lông thật sự cực kì thư thái, vì thế, hoạt động này lập tức được thông qua và chính thức trở thành một chương trình được yêu thích cũng như diễn ra thường xuyên tại gia đình Black sau mỗi bữa cơm chiều. Mà người chủ trì chương trình đương nhiên luôn là thành phần không lông trong nhà.
Ngày sau, cũng nhờ cái hoạt động này mà Mạnh Cửu Chiêu thu được ích lợi không nhỏ: luyện ra một lớp cơ bụng gì gì đó. Nhưng đây là chuyện của tương lai.
Cơ bụng này nọ vẫn là để sau hãy nói nhé. Hôm nay, Mạnh Cửu Chiêu bắt đầu để ý tới những biến hóa trong bộ lạc:
– Ở một chỗ cách bộ lạc không xa có một nhánh sông nhỏ, xung quanh nơi ấy mọc rất nhiều cỏ crunch, Sita thường xuyên mang đám trẻ con tới để hái cỏ và vui chơi. Lần thứ hai tới đây, Mạnh Cửu Chiêu đặc biệt chú ý đến tầng băng ở trên mặt sông, mà lần thứ ba, cậu lại phát hiện khu vực ven sông bắt đầu tan băng, bên dưới lòng băng mơ hồ nghe được những tiếng nước chảy;
– Ba cái cây ở cạnh hang ổ của Andy đã lớn lên và tươi tốt hơn rất nhiều, thân cây vốn gầy gò cằn cỗi bỗng nhiên xanh thêm không ít;
– Còn lúc ăn cơm, Mạnh Cửu Chiêu để ý thấy trên mặt đất rụng đầy những lông là lông, xem ra tất cả mọi người đều bắt đầu rụng lông rồi.
…
Mạnh Cửu Chiêu dùng một miếng đá tỉ mỉ ghi chép lại phát hiện của mình mỗi ngày, đồng thời cũng ghi lại tình trạng bộ lông của Louis. Khoảng ba mươi ngày sau, Louis rốt cuộc ngừng rụng lông, khi đó cậu lại cẩn thận quan sát bộ lông mới mọc ra của nó.
Đó là một loại lông cậu chưa từng nhìn thấy trên người Black và White. Chúng vừa cứng vừa thô, không hề mềm mượt như lúc trước, trái lại dễ tản nhiệt hơn so với lông cũ rất nhiều.
Đại lục Awash vốn bị tuyết phủ trắng xóa suốt cả năm, cho dù vào giữa mùa hè, sông băng cũng chỉ tan ra một phần rất nhỏ. Mà dựa vào phương pháp chia mùa của bộ lạc, hiện tại còn còn lâu mới đến mùa hè, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, nơi này đã có thay đổi vô cùng to lớn: tầng băng trên mặt đất mỏng đi, những giống cây cỏ ngoan cường bắt đầu trồi lên, nếu phóng tầm mắt nhìn ra sẽ thấy một mảnh màu xanh mới mẻ; dòng sông vẫn luôn đóng băng nay đã hoàn toàn tan chảy, nước sông róc rách chảy xuôi, thỉnh thoảng lại cuốn trôi mấy miếng băng còn sót lại khiến lòng sông càng trở nên rộng rãi.
Nhờ vào đủ loại biến hóa kể trên, rốt cuộc Mạnh Cửu Chiêu có thể khẳng định một điều:
Thời tiết nóng lên rồi!