*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLinh
Beta: Chi
*****
Thế mà họ lại có thể gắng gượng đẩy Tuyết Hoa đến bên cạnh vách đá trước khi khi đợt động đất tiếp theo ập tới.
Mọi người không khỏi thầm cảm thấy may mắn mình đã rời khỏi vị trí cũ, đứng từ trên vách đá cao nhìn xuống, tất cả đều rùng mình khi chứng kiến chỗ ở của bộ lạc trước kia giờ đây đã bị hoàn toàn che lấp.
“Bộ lạc của chúng ta…” Một thú nhân lộ ra vẻ lưu luyến nhìn về nơi ở bộ lạc đã không còn, ánh mắt đong đầy sự không nỡ.
Bọn họ đã ở tại nơi này một thời gian dài, đã sớm coi nó như chính một phần sinh mạng của mình, mà hôm nay, nơi ấy lại trở thành chốn bọn họ không thể quay về. Làm sao có thể cam tâm cho được?
“Chúng ta ở đâu, nơi đó sẽ là bộ lạc.” Hiểu rõ sự quyến luyến trong lòng các thành viên bộ lạc, Sita nói trong kiên định.
Chỉ cần bọn họ còn sống, bộ lạc Awash sẽ mãi mãi không bao giờ tiêu vong!
Ngay lúc đó, bọn họ cuối cùng cũng nghênh đón trận động đất kế tiếp ——
Hình như ông trời đang cố tình ép bọn họ không được ở chỗ này hay sao, trận động đất thế mà lại lan tới tận chỗ bọn họ đứng hiện giờ!
Mặt đất dưới chân rung chuyển kịch liệt, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn đá muối, cây cối trên vách đá ào ào thi nhau lăn xuống, ngay cả bản thân bọn họ, cũng có mấy người đứng không vững, suýt chút nữa cũng lăn xuống cùng những thứ khác.
Trận động đất này thật là đáng sợ! Đất trời lẫn lộn, bề mặt đất rạn nứt, từ từ sụp đổ. Chỗ bên dưới ban đầu vốn là bình nguyên giờ đây biến thành một vòng xoáy, điên cuồng hút tất cả mọi thứ về phía mình, sau đó nuốt chửng toàn bộ!
Đối diện với đợt thiên tai khủng khiếp trước mắt, những bá chủ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn từng hoành hành ngang dọc khắp đại lục, tự cao tự đại không ai so bì được lại trở nên nhỏ bé đến đáng thương.
Bộ rễ của Tuyết Hoa một lần nữa cắm chắc vào lòng đất, những người khác nắm thật chặt lấy rễ của hắn để duy trì thăng bằng. Thế nhưng, kể cả có như thế cũng chỉ giữ an toàn được trong chốc lát, một khi cả vách đá cùng đổ sụp xuống phía dưới, tất cả rốt cuộc cũng bị liên đới theo.
“Grao ——” Sall rống lên một tiếng thật to, tại thời điểm tất cả mọi người đều đang hoảng loạn, hắn tiếp tục đưa ra một mệnh lệnh nữa.
Tất cả mọi người vào phía trong!
Ngón tay hắn chỉ vào quả cầu cây vĩ đại đã được Tuyết Hoa dùng rễ bện thành.
Không có bất kì ai nghi ngờ, Tuyết Hoa nhanh chóng hé ra một lỗ hổng vừa cho một người, thành viên bộ lạc khẩn trương nối tiếp nhau theo đó mà vào, nhưng Sall không vào trong.
“Grao grao…”
Kế tiếp, tôi sẽ đẩy mọi người xuống.
Cách một bức tường làm từ rễ cây, Sall nghiêm túc nói với các thành viên bộ lạc Awash.
Ở lại đây sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhảy xuống chí ít cũng có phân nửa cơ hội sống sót, Sall lần thứ hai đưa ra sự lựa chọn của mình.
“Nhưng ——” Ngay tức khắc Sita thò đầu ra, vẻ mặt lo lắng muốn chui ra, lại bị Sall đẩy trở về.
Đẩy mọi người rồi, tôi sẽ lập tức nhảy vào, sức lưc của mọi người có thể rất lớn, nhưng sức bật lại không tốt như tôi.
Sall thấp giọng gầm lên, hắn giải thích lí do cho tất cả mọi người cùng nghe.
Sall luôn biết rõ đâu là sự lựa chọn tốt nhất, cho dù việc đó có khiến cho hắn bị bỏ lại phía sau.
Cuối cùng, nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Sall, Sita gật đầu một cái, cô rụt lại đầu trở về, rễ cây của Tuyết Hoa nhanh chóng bao trở lại, giống như vết hở khi nãy chưa từng tồn tại, biến mất không còn chút tung tích.
Sall đứng trước mặt Tuyết Hoa.
“Grum —— ”
Thật vất vả cho cậu.
Sare khẽ giọng nói với Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa không đáp lại hắn, chỉ thò một cái rễ cây ra khẽ vẫy vẫy.
Quả cầu rễ cây vốn dừng lại rất sát với mép đá, chỉ cần có người đẩy là có thể lăn xuống bên dưới.
Thế nhưng, xét đến cùng vẫn cần có một người làm việc đó, trước khi có ai đẩy, bộ rễ của Tuyết Hoa phải cắm sâu vào lòng đất, cố định khối cầu ngăn không cho nó lăn từ trên vách đá xuống khỏi vùng đồng bằng.
Nhất định phải có một người ở bên ngoài, cùng hoàn thành việc rút rễ cây ra và đẩy, hai việc này phải diễn ra đồng thời.
Chăm chú quan sát tiến độ Tuyết Hoa rút rễ cây ra, sau đó ——
Chỉ cần có một cái đẩy mạnh.
Dùng sức dựa đầu lên phía trên quả cầu, trong chớp mắt, Sall bộc phát toàn bộ sức mạnh của cơ thể mình!
Quả cầu được làm từ rễ cây chầm chậm lăn đi, sau đó, nhanh chóng rơi xuống vực! Ngay phút chốc sau đó, Sall cấp tốc đuổi theo, nhưng tốc độ rơi của hắn xét đến cùng vẫn chậm hơn một nhịp, lại thêm luồng khí đặc thù nơi vách đá, dù cố gắng thế nào Sall và Tuyết Hoa cũng không có cơ hội tụ hợp ——
Vừa lúc ấy, Tuyết Hoa nhanh lẹ vươn một rễ cây ra! Gần như ngay tích tắc nó chạm được vào Sall, rễ cây liền tự động trói hắn lại một cách chắc chắn.
Vì thế, một quả cầu rễ cây khổng lồ treo lủng lẳng thêm một con Liger (*) cùng nhau rơi xuống.
(*) Sư Hổ – Liger
***
Trong lúc bộ lạc Awash đang chật vật tìm đường sống sót, Mạnh Cửu Chiêu vẫn tiếp tục gặng hỏi Wieser, lúc này, Black và White cũng đã tới.
Mạnh Cửu Chiêu đứng trước mặt hắn, Black và White đứng ở hai bên, phía sau có thêm một ông nội, cơ thể mập lùn ú nần nho nhỏ của Louis cũng chiếm thêm một góc.
Bị mấy con Kantus cùng lúc vây quanh, Wieser tỏ ý áp lực thật lớn quá đi.
Vốn còn đang quay cuồng, hiện giờ đầu óc càng trở nên hỗn loạn.
Tức chết mất với mấy lời nói chẳng rõ đầu đuôi của Wieser, Mạnh Cửu Chiêu túm lấy vai Wieser.
“Sita đâu? Sita…” Bọn họ thế nào rồi?
Mạnh Cửu Chiêu không kịp nói hết câu, bất thình lình từ xa truyền tới một tiếng xé gió, kèm theo đó có thứ rơi thẳng tắp một đường từ không trung vào trong nước.
Ánh mắt của mấy người trên bờ ngay tức khắc dời đến chỗ vùng biển.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Cửu Chiêu chính là, nhảy dựng lên ngay tức thì, chạy vội về hướng biển rộng.
Gắng hết sức bơi, lặn thật sâu xuống nước, trong thời khắc khi thấy rõ vật vừa rơi xuống nước, cậu kinh ngạc mở to hai mắt.
Nhanh chóng bơi lên trên mặt nước, cậu vui sướng bơi đến bên cạnh Black nói, “Sita! Sita cũng rơi xuống đây!”
Trọng lượng cơ thể của Sita không phải là thứ mà cậu bé nhỏ xinh Mạnh Cửu Chiêu có thể hold được, vì thế cậu quyết định gọi papa Black lại đây giúp kéo Sita lên.
“Tìm được Sita rồi, không biết mấy người Nazha và Komachi…” Thấy Black thuận lợi vớt Sita từ dưới biển lên, Mạnh Cửu Chiêu không nhịn được bắt đầu nhắc tới tên những người khác.
Sau đó…
Phù phù hai tiếng xé gió, ngay tức khắc một con Sư tử cái và một con sói theo đó rơi xuống, tùm tùm hai tiếng, các cô rơi xuống nước.
Mạnh Cửu Chiêu: 囧!
Không phải bản thân đã “get” được kĩ năng mới mẻ kì lạ nào đó chứ?
Cậu quyết định thử kĩ năng mới của mình một chút xem sao, vì thế, quay đầu hướng về phía không trung, cậu bắt đầu hô tên của mọi người.
Sau đó ——
Ùm ùm ùm ùm ùm!!!!
Mạnh Cửu Chiêu: ( ⊙ o ⊙)! Thế mà thành sự thật ——
Thành viên bộ lạc Awash giống như một đống sủi cảo rớt xuống, thế mà cậu có thể thực sự niệm ra được.
Khi thành viên bộ lạc Awash vội vã sắm vai những miếng sủi cảo bé xinh, Black và White cũng nhanh chân lao ra vớt sủi cảo.
Đem vớt “sủi cảo” lên cũng chưa hết chuyện, những thú nhân vốn luôn sinh trưởng trên đất bằng này không có kĩ năng bơi tốt, ai cũng uống no cả một bụng nước, Black và White không thể nghĩ ra cách gì khác đành giẫm lên bụng họ để nước trào ra ngoài.
Chỉ có điều, động tác “giẫm” này hoàn toàn không dành cho hai con Kantus làm. Chưa nói tới việc có chết đuối hay không, bị hai người họ giẫm cũng đủ để chết rồi.
Vốn ban đầu Mạnh Cửu Chiêu tranh làm việc này, nhưng cậu đi lên giẫm vài cái, ngoại trừ việc người giẫm là cậu toát đầy mồ hôi ra thì một giọt nước cũng chưa thấy rơi ra, vì thế cậu đành buộc lòng chuyển nhượng lại nhiệm vụ này cho Louis.
Công việc của Louis tiến hành rất suôn sẻ, chỉ cho đến thời điểm giẫm lên bụng Carat mới gặp chút trắc trở.
“Chiếp?” Nhìn cái người dài ngoẵng của Carat, Louis lưỡng lự chiếp một tiếng.
Nó không biết bụng Carat là ở chỗ nào.
Mạnh Cửu Chiêu: ==///
Mạnh Cửu Chiêu cũng không rõ, thế là, cậu đưa ra một đề nghị cho Louis: Không biết ở đâu, thế thì cứ giẫm từ đầu tới đuôi là được vậy ~
Không thể không nói, Louis là một cấp cứu viên rất cừ khôi, nó cứu hộ vừa kịp thời lại vừa nhanh chóng, chỉ mỗi một vấn đề, trong tất cả những người được nó cứu tỉnh dậy, toàn bộ đều có chung một di chứng: Phần bụng đều tím bầm.
Về phần Carat… thì cả người đều bầm dập.
Khi đám trẻ đang ra sức cứu giúp thành viên bộ lạc Awash, Mãnh nhìn chằm chằm không rời mắt vào bốn đứa chúng, tâm tình nó hiện giờ chỉ có thể diễn đạt bằng bốn chữ, đó chính là: Thèm, chết, đi, được!
Đứng ở dưới đất, đồ ăn lại từ trên trời rơi xuống vân vân, nó rất hâm mộ đúng không?!
Thế là, Mãnh cũng chạy tới giữa biển, ngửa mặt lên trời, bày ra một tư thế cực kì thâm trầm.
“Ơ? Tuyết Hoa và Sall không ở đây sao?” Cùng lúc đó, Mạnh Cửu Chiêu cũng để ý tới việc thiếu mất hai người quan trọng: Nam thần của cậu và lão đại bộ lạc đâu?
Miệng lẩm bẩm, lòng lại nghĩ đến kĩ năng mới của mình, Mạnh Cửu Chiêu bất giác nhìn ra phía biển, liếc mắt lại bắt gặp ông nội đang đứng làm dáng.
Kế đó, một cảnh tượng khiến người ta trợn mắt há mồm diễn ra trước mắt bọn cậu:
Trên bầu trời đối diện Mãnh, một quả cầu lớn cùng một con Liger từ từ rơi xuống, đi kèm theo một âm thanh vang dội, quả cầu rơi xuống chỗ con khủng long ——
Mãnh bị đập ngã xuống.
May mà là ông nội ——
Đen mặt, Mạnh Cửu Chiêu nghĩ.
Vớt Sall còn đang hôn mê lên, Mạnh Cửu Chiêu quan sát một hồi, sau cùng cũng mặc kệ quả cầu to lớn kì quặc kia.
Trái lại, ông nội sau khi bò dậy lại lập tức vô cùng vui vẻ, điều này thật khiến cho người ta phải hâm mộ mà, không hổ là Kantus, cho dù đã là lão khủng long già cả có cả cháu trai, vẫn cứ sinh long hoạt hổ càng già càng dẻo dai như thế.
Mà ông nội sinh long hoạt hổ càng già càng dẻo dai khi thấy được quả cầu khổng lồ, mắt lập tức sáng ngời.
Không quản mệt nhọc vác quả cầu từ dưới biển lên, Mãnh vui sướng chơi lăn cầu trên bờ biển.
Quả nhiên ——
Đã là Kantus thì đều có sở thích đặc biệt với những vật hình cầu.
Thứ lọt vào mắt Black và White đầu tiên khi đi dạo trong chợ phiên cũng là đống bóng cao su.
Mà Louis cũng rất thích chơi đùa cùng A Trọc.
Về phần ông nội, trước kia chưa có bóng nó liền tìm đá để lăn, giờ có bóng rồi, Mãnh vui hết mức!
Thế là, nhờ ơn của ông nội mang ý xấu làm việc tốt, thành viên cuối cùng suýt chút nữa bị vứt bỏ của bộ lạc —— Tuyết Hoa đã được cứu thành công…
Ở trên địa bàn của ông nội, mọi người trong bộ lạc Awash gặp lại nhau lần nữa.