Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 151: Chương 151: Đêm khó ngủ




Phải thừa nhận rằng thoạt nhìn bề ngoài có vảy thô ráp của con thú đáng sợ này ban đầu có thể không được ngon miệng cho lắm. Tuy nhiên, bên trong bề ngoài cứng rắn đó là lớp thịt mềm, tinh tế và ngon miệng. Nhiều bộ phận của cá sấu có thể được ăn bao gồm cả hàm, thăn, cơ thể, đuôi và xương sườn.

Minh Vũ đang có tâm trạng, thế nhưng mùi hương thức ăn cũng khiến hắn kìm chế không nổi, đặc biệt là hương vị của thịt cá sấu nướng muối ớt, làm cho người ta phải ngất ngây thèm thuồng.

Từng khối thịt cá sấu được cắt thành từng miếng vừa ăn, được ướp chung với muối ớt gia vị đậm chất và cơ bản nhất của bộ lạc.

Mùi ớt cay nồng xộc vào mũi, mùi vị thịt nướng thơm phức lan tỏa cả một vùng. Mấy cái tộc nhân đi tuần tra hay làm nhiệm vụ thu thập vật liệu cũng nhịn không được mà phải chạy ngay đến bếp nấu thức ăn mà chờ đợi.

ở bên trong lều, Minh Vũ quan sát thương thế cũng như chăm sóc cho Luc thì cũng không có nhịn lại được, nước bọt tuôn ra như mưa.

Có đôi lúc hắn thầm nghĩ hay là hắn mặt dày chạy ra ngoài ăn trước một xâu hay không. Nhưng nghĩ lại hắn làm như thề thì chẳng ai dám nói gì, nhưng mặt mũi thũ lĩnh hắn gầy dựng bấy lâu nay sẽ còn đâu.

Chỉ có melly là mặt dày nhất, khi nghe mùi thơm thịt nướng từ bên ngoài thổi vào, nàng đã xông pha tuyến đầu đi cướp thức ăn rồi.

Bên trong Luc vẫn đang còn hôn mê, tuy vết thương đã được cầm máu, thế nhưng hiện tại Luc đã có dấu hiệu bị sốt, Minh Vũ đã cỡi sạch quần áo trên thân thể hắn một lượt, đồng thời cũng lau đi những vết bẩn trên người.

Quả thật không hổ là một trong những người có thực lực mạnh được xếp hạng bậc bộ lạc, thân hình hắn vạm vở, từng múi cơ trên ngực, trên bụng cuồng cuộng, không khác gì có mấy con chuột đang ẩn nấp bên trong. Đó không phải là do thành quả tập luyện, mà chính là kết quả của những kinh nghiệm sống, vật lột với thiên nhiên.

Mà những vết sẹo trên cái thân hình kia đó chính là những chiến tích sống còn, những huân chương là những dấu ấn khi chiến đấu với hung thú.

Lần này bộ lạc đại thắng, nhưng đối với Luc đó là một sự thất bại, với vết thương ảnh hưởng đến căn cơ như thế kia, thì Cas chính là một ví dụ điển hình cho những ai bị di chứng sau chấn thương nặng.

“ Chỉ hy vọng hắn không quá bị sụp đổ”, Minh Vũ thầm than cho cuộc sống phía trước của Luc.

Minh Vũ tưởng chừng mau lắm là sáng mai Luc mới có thể tỉnh dậy, vậy mà khi Melly bước vào, trên nay là 2 xiên thịt cá sấu nướng muối ớt, thì mí mắt Luc đã giật giật, sau đó chừng 2 phút sau cái tên kia không ngờ lại tỉnh dậy, đôi mắt có phần mỏi mệt, nhưng bên trong lại ẩn chưa một nổi niềm khao khát, một thứ dục vọng muốn ăn tràn ngập trong khóe mi.

“ Luc ngươi tỉnh!” Minh Vũ ngay lập tức hỏi thăm.

“ Tỉnh! Nước! nước!” Luc khàn giọng nói, tuy miệng đòi nước, nhưng mặt vẫn nhìn chằm chằm vào hai xiên thịt nướng.

“ Thơm! Thịt thơm! Ăn! Ta muốn ăn!” Luc khào khào nói.

Tới lúc này Minh Vũ muốn đánh cho tên này một trận, thương thế hặng hầu như muốn lấy đi mệnh của hắn, vậy mà câu thứ hai sau khi tỉnh lại là đòi ăn.

Thật không thể kinh thường mức độ tham ăn của mấy cái tộc nhân của mình rồi, Minh Vũ âm thầm ghi nhớ vấn đề này, để sau này có việt nhất định phải lấy thức ăn ra dụ lợi mới được.

Luc tỉnh dậy Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Luc đã không nguy hiểm đến tính mạng. cho dù sau này Luc có tàn phế không thể dẫn người đánh nhau, nhưng việc huấn luyện tân binh cũng có thể.

Khi biết được tin Luc tỉnh lại, rốt cuộc tộc nhân cũng thở phào một cách nhẹ nhõm. Thế nên bữa tiệc buổi tối mọi người càng trở nên phấn khích huân hoang hơn rất nhiều. thịt cá sấu được đem ra sử dụng rất nhiều, hầu như 70 con người đánh bay một con cá sấu lớn, ngay cả xương cũng được đem ra hầm canh uống.

Mấy cái tộc nhân cuồng gặm xương cũng không thể nào tha cho những khối xương chứa đầy tủy béo ngậy bên trong.

Tuy Luc đã tĩnh, nhưng hiệu lực thuốc gây tê vẫn còn, hắn ngồi một chỗ ăn uống thật no nê, vì là người bị thương nên cũng được chiếu cố rất nhiều.

Minh Vũ tưởng chừng Luc sau khi tỉnh dậy sẽ bị suy sụp thậm chí là không thể chấp nhận việc mình bị thương nặng sau này sẽ không đi săn được. vậy mà tên kia tưởng như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Minh Vũ nào biết trong nội tâm Luc lúc này như thế nào, hắn đã cảm tạ thần linh đã cứu mạng của hắn, khi còn nghe được mùi thịt, còn được ăn thịt thì hắn sẽ vẫn sống tốt, chỉ có chết mới không được ăn, như thế mới làm hắn thất vọng nhất.

Đối với người nguyên thủy mà nói trong lúc đi săn chuyện bị thương thậm chí là chết là một chuyện rất là bình thường, bọn họ sinh ra là để đi săn, tìm thức ăn cho bộ lạc, nếu bọn họ thất bại, bị thương, bị chết là do bọn họ quá yếu, nên mới bị thương bị chết, như thế mới đáng buồn, đáng hận. Hắn vẫn còn sống, vẫn còn được ăn, là vẫn còn hửu dụng.

Luc uống một bát canh xương thật to, ăn mấy khối thịt lớn mới thỏa thích đi vào trong nghỉ ngơi. Hôm nay hắn rất mệt, máu mất rất nhiều, hắn mệt mỏi muốn đi ngủ, Minh Vũ cũng biết tình hình thể trạng Luc ra sao, nên cũng buôn tha để hắn nghỉ ngơi. Còn mọi người vẫn tiếp tục trận cuồng hoang trong đêm.

Như thường lệ, mỗi đêm Melly sẽ cùng hắn vào chung một lều, không phải vì hắn xấu xa, mà Melly thích như thế, quả thật thân hình Minh Vũ khá là nhỏ bé so với Melly rất nhiều.

Đầu hắn chỉ cao tới ngang ngực melly mà thôi, thế nên tên kia rất thích cái cảm giác được đập mặt vào ngực ngủ cho tới sáng.

Thời tiết ngày càng nóng, cho dù là xung quanh có nhiều cây cối nhưng nhiệt độ ban đêm cũng rất là nóng, ít nhất cũng 25 26 độ.

Đến nửa đêm, Minh Vũ giật mình thức giấc, hắn hôm nay không ngủ được, một phần là do thời tiết, một phần là do chuyện sáng nay.

Hôm nay là một ngày dài, thông tin hắn nhận vào không phải là ít, đặc biệt là vùng đất bên kia, bộ lạc Ka Ka, hay là con sông RaiQuaDa, tất cả mọi thứ đều là bí ẩn. lúc này hắn cảm nhận được những sự chuẩn bị của bản thân trong chuyến đi này thật là quá ít. Hắn biết quá ít về vùng đồng cỏ này.

Hắn phải nhanh chóng cũng cố thực lực cho tộc nhân, nếu không giữa đường gặp một bầy Linh Cẩu hay một bầy tê giác đánh lén thì sẽ như thế nào. Mọi thứ không thể nào tính toán trước một cách 10 phần. biến cố luôn sẽ xảy ra.

Lúc này tộc nhân đã yên giấc, trừ một số tộc nhân đang làm nhiệm vụ canh gách. Khi nhìn thấy Minh Vũ bước ra, mấy cái tộc nhân thấy thế liền đứng dậy chào hỏi.

Trong đó có Klu, Klu vẫn không có ngủ, hắn đang vuột ve “ Bé Cưng” của mình vừa ngắm ngọn lửa đang cháy bập bùng.

“ Thủ Lĩnh! Không ngủ?” Klu hỏi

“ Đúng! không ngủ! trời nóng!” Minh Vũ cũng bước tới ngồi cạnh.

Lúc này trước mặt Klu là một nồi đất nhỏ, bên trong có chứa một nồi nước nóng bên trong có mấy cọng dây gì đó, Minh Vũ nhìn rất quen nhưng không nhận biết đây là cái gì.

“ Klu đây là gì?” Minh Vũ liền hỏi.

“ Rể cỏ!” Klu rất bình thản nói.

“ Lúc trước! ta ở bộ lạc Oro! Bọn họ không có thức ăn thường đào rễ cây này lên ăn, vị nó khá ngọt ăn rất tốt!” Klu giải thích.

Minh Vũ nhíu mày, vớt cọng rễ cây lên, cọng rễ màu trắng đã chuyển sang màu nêu nhạt do bị nấu trong nước sôi, Minh Vũ cho vào miệng nhai thử, quả thật nó có một mùi vị ngòn ngọt dễ chịu, đồng thời có một hương vị đặc trưng.

“ Rễ Tranh!” Minh Vũ đặt ra một cây nghi vấn.

“ ta không biết! bộ lạc Oro gọi nó là rễ cứu đói! Hằng ngày bọn trẻ thường đào thứ này lên ăn!” Klu giải thích.

Minh Vũ thật không ngờ cái tên Klu này bình thường khù khờ thế kia, vậy mà phát hiện ra thứ tốt lại không báo cho tộc nhân.

“ Ngươi lấy cái này ở đâu?”

“ Ở bên kia, lúc chiều ta đi tuần ra nhìn thấy! có rất nhiều, ngày mai ta có thể hái rất nhiều”Klu cho rằng Minh Vũ quan tâm đến vật nhỏ này, đồng thời sẽ làm ra món ngon gì đó, nên hắn hưng phấn vô cùng.

Nhưng Minh Vũ trong lúc này làm gì có tâm trạng mà nấu ăn, nếu nhưng Minh Vũ phán đoán không sai thì đây chính là rễ cỏ tranh.

Cỏ tranh chính là một loại được liệu mát gan, giải độc, nấu nước dùng rất tốt. nhưng hắn không quan tấm đến vấn đề này cho mấy bởi vì nơi cỏ tranh Sinh sống có một loại động vật nguy hiểm đang ẩn núp bên trong đó.

Trăn! Là loài bò sát không chân, chúng rất nguy hiểm thường ẩn núp trong cái bụi cỏ đặc biệt là cỏ tranh tại các vùng đồng cỏ lớn. vì cỏ tranh khá cao, ẩn nấp rất tốt, đồng thời cỏ tranh chính là loại thực vật các loài động vận ăn cỏ và gặm nhấm thích tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.