Quang trói Mục Túc đi rất nhiều ngày, sắc mặt cũng cứng đơ rất nhiều ngày rồi. Mấy ngày qua, Quang vẫn hái quả dại, săn vài con thú ở ven đường, không để cho Mục Túc chịu ủy khuất vì cơn đói, nhưng buổi tối Quang không hề đòi Mục Túc giao phối một lần nào. Hắn tình nguyện ngồi đối diện với Mục Túc, tự mình động thủ tự mình phát tiết.
Mục Túc biết Quang làm như vậy chính là đang tức giận.
Mục Túc rốt cục không thể chịu được tình cảnh hai người ở chung nhưng lại không có lấy tiếng động nào được nữa.
“Quang, ta không chạy trốn nữa. Hiện tại đã cách rất xa bờ sông, ta không thể tìm được đường trở về nữa rồi. Ngươi thả ta ra được không?”
Quang nhìn y.
“Ngươi phải thề sau này ngươi sẽ ngoan ngoãn, không được chạy trốn ta nữa.”
“Được, ta thề.”
Quang cởi dây trói cho Mục Túc.
“Mục Túc, ngươi phát hiện chung quanh đây có rất ít thức ăn không?”
“Đúng a, đi lâu như thế mà không thấy con thú nhỏ nào cả, thỏ hay gà rừng cũng không thấy, ngay cả nấm hay dương xỉ cũng đều mọc rất ít.”
“Ta không có đoán sai. Chung quanh đây chắc chắn có một bộ lạc, thức ăn gần đây đã bị bọn họ tiêu hao gần hết rồi.”
“Ngươi muốn nói chúng ta có khả năng sẽ bị đói bụng mấy ngày sắp tới sao?”
“Quang cho tới bây giờ không bao giờ để cho bản thân đói bụng, cũng sẽ không để cho ngươi bị đói bụng.”
“Chúng ta đến đâu tìm đồ ăn a?”
“Ta phát hiện quanh đây có phân và nước tiểu của mấy con nai gạc, có lẽ đi thêm một chút nữa sẽ săn được nó.”
“Nai gạc rất dữ, hai người chúng ta làm sao săn?”
Quang đứng lên.
“Ta chưa nói dẫn ngươi đi săn. Quang săn một mình, ngươi ở đây chờ ta trở lại.”
“Một mình? Vạn nhất có mãnh thú thì làm sao?”
Mục Túc gần đây chưa từng bị ở một mình lần nào.
Quang nhìn địa hình xung quanh một chút, chung quanh đều chằng chịt cây lớn và bụi cỏ.
Quang kéo Mục Túc leo lên một cây đại thụ. Hai người ở trên tàng cây bận rộn một trận. Quang lại bò xuống, ngửa mặt nói với Mục Túc vẫn đang ở trên cây.
“Ta đi xa một chút. Buổi tối sẽ trở về tìm ngươi. Ngươi ở đó không được cử động, miễn cho ta lúc trở về lại tìm không thấy ngươi.”
Mục Túc ở trên tàng cây hô to.
“Quang, cho ta xuống. Ngươi trói ta trên cái cành cây này thì đã làm sao động đậy được, lỡ ta mắc tè thì làm sao?”
“Chỉ như vậy ngươi mới không trốn ta nữa. Muốn đi tè thì ở đó tè đi.”
Quang nhìn Mục Túc bị trói ở trên tàng cây, giấu túi hành lý, một mình cầm vũ khí săn thú xoay người rời đi.
Mục Túc thét cả buổi sáng, đến buổi trưa thì an tĩnh lại một chút, dựa vào cây mà đánh một giấc.
Xế chiều, Mục Túc khát nước, nhưng tay chân lại bị trói, không có biện pháp đi tìm nước uống, thế là bắt đầu hô to.
“Có người ở đây không a?”
Mục Túc hô một hồi cũng không thấy bóng dáng người nào. Đến lúc y định bỏ qua thì lại phát hiện phía trong bụi cỏ cái cái gì đó động đậy, sau đó lại thấy được một cái trường mâu.
Hai người đứng dưới tàng cây ngước lên nhìn Mục Túc, vẻ mặt kỳ quái.
“Các ngươi là ngươi của bộ lạc gần đây sao?”
Hai người nhìn nhau, thông qua vẻ mặt thì có vẻ như hiểu được Mục Túc đang nói gì.
“Ngươi là ai? Sao lại ở trên tàng cây?”
“Ta tên là Mục Túc, là người của bộ lạc gần bờ hồ.”
“Bộ lạc gần bờ hồ cách nơi này rất xa. Ngươi sao lại đến đây?”
“Rất khó nói rõ. Tóm lại, ta bị tộc nhân của ta đem bán cho thủ lĩnh hiện tại. Thủ lĩnh hiện tại của ta đang đi săn thú ở xa rồi, sợ ta trốn, lại không muốn mang ta theo cho nên trói ta ở trên cây.”
Hai người nghe xong liền mờ mịt khó hiểu. Có thủ lĩnh nào đi săn thú lại trói tộc nhân của mình lại chờ hắn về chứ?
Hai ngươi đem Mục Túc xuống. Việc đầu tiên Mục Túc làm chính là cầm lấy cái túi nước của họ hớp vài hớp, sau đó hàn huyên với họ mấy câu.