Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái

Chương 17: Chương 17




“Tại sao ta không thể ngủ ở đó?”

“Mục Túc, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Tộc trưởng của chúng ta lưu thủ lĩnh của ngươi lại, là muốn cho giống cái của bộ tộc ta cùng hắn giao phối, sau đó sanh ra một thế hệ cường tráng.”

“Tại sao giống cái đều thích giống đực cường tráng hết vậy?”

Mục Túc ê ẩm nói. Trước kia hắn ở trong tộc cũng là như vậy. Giống cái luôn đi khắp nơi tìm giống đực cường tráng, còn loại giống đực như hắn thì chả có giống cái nào thích cả.

Mục Túc trong lòng rất là không vui, ngay cả đồ ăn trong miệng cũng không có mùi vị gì. Nhìn Quang ngồi ở một bên ăn thịt nai liên tục, vẻ mặt cực kỳ hoan hỉ, lúc ăn cũng không ngừng toát ra vẻ uy vũ khiến y chịu không nổi.

Mục Túc lắc đầu, y đang nghĩ cái gì a. Có lẽ, bắt đầu từ tối hôm nay, y không cần phải làm cái việc như giống cái nữa, y cũng muốn quen đi cái tên giống đực cường tráng được giống cái cực kỳ thích này.

Mục Túc trong lòng vừa chua sót, vừa hâm mộ, lại ghen tị, cả đám trộn lại không phân biệt nổi. Đặc biệt, lúc nghĩ đến việc Quang cùng giống cái giao phối, thì y lại càng không thoải mái.

Mục Túc cố ý không nhìn Quang, để cho hắn một mình vào lều, còn mình thì chuyên tâm nhìn đống đồ ăn.

Quang đứng lên, cầm đồ trở về lều, cất kỹ túi, trải da hổ xuống dưới đất xong lại kê thêm hai khối gỗ làm gối, sau đó nằm thử xuống một chút, cảm thấy rất thoải mái rồi mới đi ra ngoài khiêng Mục Túc vào.

Nhưng Quang chỉ vừa mới định ra ngoài, thì lại có một cô bé vào. Quang nhìn cô bé kia, cô nàng này đang cản đường hắn, khiến hắn chậm trễ việc khiêng Mục Túc vào lều giao phối a.

“Ngươi có chuyện gì sao?”

“Ta muốn giao phối.”

Quang nhìn cô bé kia, xoay quanh người nàng một vòng, lại ngửi ngửi cô bé một cái, lập tức quẹt mũi.

“Ta không thích mùi trên người ngươi.”

Cô bé kia trợn mắt nhìn Quang một cái rồi đi ra ngoài.

Quang từ trong liều chui ra, liền thấy Mục Túc ngồi trước đống lửa bộ dáng rất không yên lòng. Ánh mắt y toát ra vẻ cô độc, đầu rúc vào giữa hai chân, cực kỳ đáng thương, khiến Quang cực kỳ muốn tới ôm y.

Quang hướng đến chỗ Mục Túc đi tới, đột nhiên lại có một cô bé chặn trước mặt hắn.

“Giao phối, ta được không? Ta là con của tộc trưởng.”

Lúc này, một thanh niên bên cạnh Mục Túc huých tay y, bảo y nhìn về phía Quang.

“Mắt của thủ lĩnh ngươi cao thật a, mới vừa rồi tới chỗ hắn là đệ nhất mỹ nhân của tộc chúng ta. Hiện tại lại là con gái của tộc trưởng.”

Mục Túc hướng bên kia nhìn, chỉ thấy Quang cực kỳ thô lỗ gạt cô bé đang chặn trước mặt hắn ra, bước nhanh tới chỗ y.

Quang đẩy ra tất cả nữ nhân ngáng đường mình mà đến bên cạnh Mục Túc.

“Mục Túc, nên ngủ rồi. Sáng mai còn phải đi nữa.”

Quang chẳng qua là muốn báo cho Mục Túc một tiếng mà thôi. Nói xong, liền cúi đầu ôm lấy Mục Túc. Mục Túc cảm thấy cực kỳ mất mặt, trước mặt bao nhiêu người lại bị người ta ôm đi.

“Quang, thả ta xuống.”

“Không, ngươi đi quá chậm, Quang có việc gấp phải ôm ngươi đi.”

Quang vẫn ôm Mục Túc tiến vào trong lều, y xoay người hỏi.

“Có việc gì gấp chứ?”

Quang quăng Mục Túc bổ nhào lên tấm da hổ, lập tức vén khố lên. Hắn lôi tính khí ra, sau đó lại lật cái khố của Mục Túc lên. Quang không ngừng gặm cắn trên người Mục Túc khiến y phải đẩy đầu của hắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.