Mục Túc đang cùng mọi người trong bộ lạc trú ngụ gần bờ hồ của y đi săn thú, đột nhiên phát hiện bụi có đằng trước có động tĩnh, hóa ra là một con gà rừng.
Mục Túc cầm lấy tảng đá từ từ nhích tới con mồi, lại không hề biết rằng bản thân cũng sắp sửa trở thành con mồi của một tên khác.
Mục Túc còn chưa hành động, cái tên đằng sau đã thành công bắt được y.
Lực chú ý của Mục Túc nãy giờ đều nhắm thẳng đến con gà, nào biết đằng sau lưng y lại có người đang đến gần. Cho đến khi bị một miếng da thú bịt miệng, lại cảm giác được thân thể bị người ta túm lấy, Mục Túc mới thét lên, hòng mong người trong tộc nghe thấy mà tới cứu y. Nhưng vừa mới hét được một tiếng thì đã bị người ta quăng xuống đất, dùng cái túi to bịt kín miệng mũi y.
Hậu quả của việc thiếu dưỡng khí chính là mất toàn bộ tri giác, chờ đến khi Mục Túc tỉnh lại, đã phát hiện cả người đã bị trói chặt vào thân cây gần bờ sông, còn có, một tên đen đen thân thể cường tráng ngồi xổm ở cách đó không xa.
“Ah!”
Mục Túc vùng vẫy, hừ hừ mấy tiếng, chỉ thấy cái tên đen thui cường tráng kia quay lại, nhe nguyên hàm răng trắng nhởn, tựa hồ như cái việc y tỉnh lại khiến hắn vui cực kỳ.
Người nọ đi tới sờ sờ mặt Mục Túc, gật đầu cười, sờ cần cổ vuốt xuống vùng ngực, lại gật đầu cười.
Mục Túc đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt chút nào, hắn hình như không phải là người của bộ lạc y a?
“Ta tên Quang!”
Người nọ đột nhiên mở miệng nói, nghe giọng nói và ngữ điệu không giống như người của bộ lạc gần hồ.
Nhưng túm lại thì vẫn có thể nghe hiểu.
Mục Túc lắc lư đầu, ý bảo Quang lôi cái thứ đang ở trong miệng y ra, rồi từ từ mà nói chuyện.
Quang lấy thứ đang nhét trong miệng y ra ngoài.
“Ta tên Mục Túc, thuộc bộ lạc cách bờ hồ không xa, ngươi sao lại muốn bắt ta? Cứ nói đi, chúng ta có thể từ từ thương lượng lại a.”
“Ta muốn tìm một người bầu bạn.”
“Bầu bạn? Ngươi là người bộ lạc nào? Đầm nước thay thác nước?”
Mục Túc thử nói ra mấy cái tên bộ lạc gần đây.
Quang lắc đầu.
“Ta không thuộc bộ lạc nào cả.”
“Ngươi là lữ nhân (người thích đi đây đi đó, không thuộc về nơi nào hết)? Ngươi muốn tìm một người bạn sao? Ta không thích hợp rồi. Nhưng ta có thể quay về bộ lạc của ta tìm giúp ngươi một người.”
“Ta đối với ngươi cảm thấy rất hài lòng a.”
Quang đưa hai tay nâng mặt y lên.
“Ngươi yên tâm. Ta sẽ trở thành một giống đực thực tốt.”
“Giống đực tốt?”
Mục Túc phát hiện lời mình nói ra giống y như tiếng côn trùng vo vo ve ve.
“Cha ta nói, khi mình cảm thấy thích được bảo hộ cho một người nào đó, thì đã đến lúc tìm cho mình một người bầu bạn rồi.”
“Nhưng mà, Quang, ta cũng là giống đực như ngươi a. Chúng ta đều có ‘cây gậy’.”
Quang đưa tay xuống dưới hạ thân Mục Túc, mò mò dưới cái khố y mà túm lấy ‘cây gậy’ đang treo lủng lẳng ở đó. Hắn nhăn mặt một cái. Mục Túc thì thở ra một hơi, rốt cục cũng được thả ra rồi.
Quang bóp bóp thắt lưng Mục Túc.
“Khuôn mặt của ngươi khiến ta rất hài lòng, làn da của ngươi ta cũng rất hài lòng, cái vật phía dưới của ngươi có thể tạm thời không cần chú ý tới.”
“A? Ngươi muốn làm gì ta?”
“Vì phải chờ ngươi tỉnh lại, ta đã phải nhẫn nại rất lâu rồi. Chúng ta hiện tại bắt đầu giao phối đi.”