Quang kéo Mục Túc đứng ở một bên nhìn. Một lúc sau, đám tinh tinh đồng loạt nhích tới gần thức ăn, bọn nó nhìn Quang một chốc, sau khi nhận được sự chấp thuận của hắn mới dám cầm lấy đồ ăn.
Một khi đám tinh tinh hoàn toàn bị đồ ăn hấp dẫn sự chú ý, Quang lập tức kéo Mục Túc chạy sâu vào rừng, lợi dụng những bụi cỏ to lớn mà che kín thân hình. Mục Túc muốn mở miệng hỏi Quang, nhưng lại bị hắn bịt miệng. Đến khi bọn họ chạy rất xa rất xa, không còn nghe được tiếng của mấy con tinh tinh kia nữa, Quang lại bắt đầu lôi kéo Mục Túc chạy nhanh hơn.
Trước khi chạy, Quang đã dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn trong túi, cho nên trên người cũng nhẹ hơn được không ít, vì vậy mà người chạy cứ như chim yến bay cao. Đáng thương nhất chính là Mục Túc, không những bị Quang lôi đi xềnh xệch, phía dưới đất lại gập gềnh chằng chịt rễ cây, chạy đến thở cũng thở không nổi.
Cuối cùng, Mục Túc không còn sức đâu mà chạy nữa, lập tức ôm lấy một cây đại thụ gần đó, Quang có lôi y tới cỡ nào y cũng bất động như vậy a.
“Mục Túc đi a.”
Mục Túc cả người ôm cứng lấy cái cây.
“Mục Túc muốn chết rồi. Nếu còn tiếp tục chạy sẽ chết đó. Quang không nói cho Mục Túc biết tại sao lại phải chạy, Mục Túc có chết cũng phải ôm nó.”
Quang vòng qua người Mục Túc đứng trước mặt y. Mặt Mục Túc đỏ bừng bừng, đầu tóc ướt nhẹp cứ y như vừa bị nhúng nước.
“Quang tối hôm qua đã nói rồi, Quang không muốn làm thủ lĩnh của bọn tinh tinh, cho nên chúng ta phải chạy nhanh, không thể để cho tụi nó đuổi theo kịp.”
Mục Túc suy nghĩ một chút, đột nhiên cười lên.
“Ha ha, Quang nếu làm thủ lĩnh của bọn tinh tinh thì có thể được hưởng quyền lợi giao phối với mấy con tinh tinh cái rồi. Ta thấy trong đó có năm sáu con cái đang trong kỳ động dục đó, ha ha.”
Quang trừng mắt nhìn Mục Túc.
“Thủ lĩnh tinh tinh sẽ phải đem giống cái của mình ra cho các tộc nhân cùng hưởng.”
Giống cái của thủ lĩnh, giống cái của Quang, chính là y nha. Mục Túc hiện tại mới ý thức được tính nghiêm trọng này.
“Quang, ngươi không thể nào…”
“Quang sẽ không làm thủ lĩnh tinh tinh.”
Mục Túc có chút sợ quay đầu nhìn.
“Chúng ta đã chạy rất xa rồi.”
Chạy từ lúc mặt trời mới mọc cho đến khi mặt trời lên cao, thời gian dài như thế, có lẽ bọn tinh tinh đã không đuổi kịp rồi.
“Bọn nó đu cành cây còn chúng ta chạy trong bụi cỏ, rất khó nói.”
Mục Túc đứng thẳng dậy.
“Vậy còn chờ gì nữa, chạy tiếp a. Ối!”
Hiếm khi Mục Túc yêu cầu chạy, nhưng vừa mới chạy một đoạn đường dài, một khi đã dừng lại, thì bắp chân Mục Túc bắt đầu nhũn ra rồi.
“Quang, chân ta thật sự không còn chút sức nào nữa.”
Quang quàng túi lên lưng Mục Túc, sau đó ngồi xổm xuống.
“Mục Túc leo lên, Quang cõng ngươi chạy.”
Mục Túc lập tức nhào lên, không cần tự mình chạy là tốt rồi a.
Quang cõng Mục Túc chạy như bay, đến khi mặt trời lặn đằng tay, bọn họ cũng đã tới được ranh giới giữa rừng rậm và thảo nguyên rồi. Phía nam là thảo nguyên rộng lớn, nhìn qua phía tây có thể thấy một loạt dãy núi cao. Muốn chạy tới hướng nào, Quang vẫn còn chưa có nghĩ ra, vì thế quyết định ở chỗ này nghỉ lại một đêm.
Quang đặt Mục Túc xuống đất, cất kỹ túi, đi dạo bốn phía tìm chút củi nhóm lửa.
Xong xuôi, Quang lại làm thêm một cây đuốc rồi đứng dậy.
“Quang đi tìm vài thứ ăn. Mục Túc ở cạnh đống lửa, không được cử động.”
Mục Túc cũng đứng lên.
“Ta cũng đi với ngươi.”
“Mục Túc đang mệt mà?”
“Giờ khỏe rồi.”
“Vậy thì cùng đi.”
Quang xoay người bước đi trước, Mục Túc ở phía sau túm lấy cái khố của Quang nhắm mắt theo đuôi.
“Oa! Ghê ghê quá a!”
Tiếng kêu của đám động vật về đêm không ngừng vang khắp bốn phía xung quanh, thật là dọa người. Mục Túc chân này quàng phải chân kia, lảo đảo một cái vội vàng ôm lấy eo Quang.
“Mục Túc sợ sao?”
“Quang ngươi không sợ hả? Mẹ nói đi một mình vào ban đêm sẽ bị yêu quái ăn thịt a.”
“Quang không cho là như vậy. Ban đêm có rất nhiều động vật ở trong động nghỉ ngơi, so với ban ngày thì đễ săn hơn.”
“Dù sao Mục Túc cũng rất nhát gan a.”
Mục Túc ỷ Quang đang đứng bên cạnh, lá gan nở lớn ra được một tí, lại bị cái gì đó treo lủng lẳng trên cây che khuất tầm mắt, Mục Túc liền giơ tay túm xuống. Túm xuống rồi mới cảm giác có gì đó không được đúng lắm. Mềm mềm, trơn trơn.
“Rắn!”