Chỉ cần một tiếng rống, đã có thể khiến một trận hỗn chiến lắng xuống. Kỳ tích đến cỡ nào a.
Quang ôm Mục Túc đến bên cạnh đống lửa, thả y xuống, sau đó lấy tấm da hổ trải xuống đất cho Mục Túc. Quang quỳ gối xuống trước mặt Mục Túc, dùng bàn tay to của mình sửa sang lại mái tóc bị chen lấn đến rối bù.
“Mục Túc, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?”
“Không sao. Chỉ bị đạp mấy cái thôi. Quang vừa rồi thật đáng sợ a. Mục Túc còn tưởng mình bị giết luôn rồi chứ.”
Quang ôm Mục Túc vào lòng.
“Mục Túc, ngươi quá yếu. Các bộ tộc thường hay phát sinh ra những sự kiện giẫm đạp như vậy, những người bị giẫm chết đều là người đã già yếu.”
“Ừ.”
Mục Túc dúi đầu vào trong ngực Quang. Y cũng biết a, nhưng bản thân đã như vậy rồi, làm sao thay đổi được đây.
“Mục Túc không phải sợ. Mục Túc có Quang. Quang sẽ bảo vệ ngươi. Mới vừa rồi Quang thấy Mục Túc bị giẫm, Quang thật muốn giết người lắm.”
Nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tan trên gương mặt tức giận của Quang.
“Quang, tất cả mọi người điên rồi sao? Thật là đáng sợ. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi.”
“Ừ! Ngày mai Quang sẽ dẫn Mục Túc rời đi.”
Hai người đang nói chuyện, một thanh viên trong tộc có lá gan tương đối lớn tiến tới, những người khác cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
“Ta tên Cự. Chuyện vừa rồi rất xin lỗi. Tất cả mọi người chỉ là quá kích động thôi. Chuyện như vậy ở chỗ chúng ta rất thường hay phát sinh. Phụ nữ con nít cũng đã quen rồi, bọn họ luôn tìm được chỗ trốn.
Nhưng chúng ta đã quên mất còn có khách nhân ở đây, hơn nữa….”
“Mục Túc rất yếu, hơn nữa vóc dáng cũng nhỏ thấp hơn so với tộc ngươi, thân thể cũng không bền chắc như vậy, không thể chịu đựng được hỗn chiến như vậy. Cũng may không có chuyện gì. Ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ rời đi.”
“Các ngươi muốn đi sao? Sao không ở lại đây thêm mấy ngày nữa? Tất cả mọi người muốn biết Quang.
Quang thật là lợi hại a.”
Xã hội nguyên thủy luôn tôn trọng trí khôn và sức mạnh. Chỉ cần một người có đại trí tuệ hoặc sức mạnh cực lớn thì đều được mọi người sùng bái. Quang chỉ cần một tay đã quét sạch đám ngươi như vậy, chắc chắn toàn bộ Sơn Địa Nhân đều sùng bái hắn.
“Mục Túc rất sợ các ngươi, cho nên chúng ta cũng không muốn ở đây lâu.”
“Ở thêm hai ngày nữa được không? Cự đảm bảo, hai ngày này sẽ không phát sinh chuyện tương tự. Trận tỷ thí tiếp theo ba ngày sau mới bắt đầu.”
“Vậy cũng tốt. Lưu thêm hai ngày nữa vậy. Đúng rồi, hôm nay ai thắng? Còn chưa phân ra thắng bại sao?”
“Không có. Vừa nãy Quang phát giận, mọi người đều dừng tay, cho nên hôm nay coi như là ngang tài ngang sức.”
Quang cùng người nọ nói chuyện phiếm. Mục Túc chôn đầu trong ngực Quang, không dám ngẩng đầu lên.
Một là Mục Túc cảm thấy mất mặt. Người già yếu mới bị giẫm đạp, cho nên y bị giẫm lên người cũng không dám trách người ta. Người ta chỉ chơi trò chơi bình thường mà bản thân cũng có thể bị thương, chứng tỏ là mình kém a, trong bộ tộc nguyên thủy, người yếu đuối rất không có địa vị.
Hai là y thật sự mệt, vừa nãy mới bị Quang giao phối xong lại bị kích thích một trận xô tới đẩy lui, bị chen lấn bị giẫm đạp tuy không bị thương nhưng cũng đau nhức lắm a.
Dần dần mọi người cũng tụ tập lại nói chuyện cùng, Quang thao thao bất tuyệt kể lại những lần đi chu du của mình khiến cho rất nhiều người hâm mộ sùng kính. Chung quanh cực kỳ ồn ào, Mục Túc nép sát vào ngực Quang hơn, bắt đầu ngáp.
Có người hỏi.
“Quang, giống cái của ngươi không sao chứ?”
Quang nhìn Mục Túc trong lòng mình một chút.
“Ta nghĩ y mệt rồi.”
“Ta nghĩ tối nay y cần an ủi, ta dẫn Quang đi.”
Một người dẫn Quang đến trước một cái lều.
“Cái lều này là của ta. Mấy ngày nay sẽ nhường cho Quang ở. Ta cùng huynh đệ của ta ngủ chung. Các ngươi sớm nghỉ ngơi đi, nhớ an ủi y cho tốt a.”
Người nọ nói, cùng trao đổi ánh mắt hiểu rõ với Quang.
Quang ngẩng đầu, ôm Mục Túc vào lều, đặt Mục Túc xuống. Mục Túc muốn nghỉ ngơi nhưng lại bị Quang kéo khố xuống. Mục Túc dùng sức chống cự nhưng không hiệu quả, rất nhanh đã bị lột truồng.