Quang lột cái khố của Mục Túc, hăm hăm hở hở sấn tới.
Quang cứ nghĩ y sẽ theo lệ cũ mà giãy dụa một trận trước, nhưng căng cơ chuẩn bị khí lực cả một ngày cũng không thấy Mục Túc giãy dụa.
Ai ngờ, Mục Túc chỉ ôm lấy bờ vai, chôn đầu vào vai hắn, ô ô khóc lớn.
“Mục Túc, xảy ra chuyện gì?”
Mục Túc mặc dù yếu đuối nhưng chưa bao giờ khóc vì bị hắn mạnh mẽ áp đảo. Quang nghĩ Mục Túc hiện tại đã quen được hắn áp rồi mới đúng chứ.
“Mục Túc cho rằng Quang đã xảy ra chuyện. Từ lúc Quang đi cho tới bây giờ vẫn không có ngủ. Mục Túc cảm thấy trước kia bản thân đã đối xử với Quang quá kém, lại còn gây sự đòi ngươi phải tìm thức ăn nuôi ta.”
Quang hôn lên trán Mục Túc.
“Tại vì ta thích Mục Túc mà. Ngươi vẫn chưa ngủ sao? Quang biết ngươi nhất định đã mệt chết rồi. Quang cũng muốn nghỉ ngơi lắm, nhưng mà….”
Quang kéo tay Mục Túc đưa tới cái tính khí đã đứng thẳng nãy giờ của mình.
“Từ lúc nhìn thấy Mục Túc thì nó đã đứng như thế này rồi. Để cho Quang giao phối một lần được không? Làm xong thì chúng ta cùng nhau ngủ.”
Quang kéo lấy hai chân Mục Túc lên, tự mình tìm chỗ rúc sâu vào người y.
Mục Túc hôm nay cũng không giống như bình thường, không đạp hắn không mắng hắn. Quang vừa chạy nước rút vừa hỏi.
“Mục Túc ngươi có khỏe không?”
Mục Túc ôm lấy cánh tay khỏe mạnh của Quang, không nói lời nào. Cảm giác như đã tìm thấy một hố kho báu vô cùng giá trị.
“Cỏ linh lăng thì không bao giờ có thể sống thiếu ánh sáng được.”
Mục Túc nhỏ giọng nói.
*Mục Túc = cỏ linh lăng = cỏ ba lá
*Quang = Ánh sáng
“A! Mục Túc, ngươi nói cái gì?”
Quang dừng lại hỏi. Hắn hình như đã nghe được câu gì đó rất trọng yếu thì phải
“Không có. Quang, lúc ngươi giao phối có thể nhẹ nhàng chút không? May mà Mục Túc là giống đực, còn có chút khí lực mà chống đỡ. Nếu ta là giống cái thì đã sớm bị ngươi đâm chết rồi.”
“Quang cũng có muốn lúc giao phối lại phí sức như vậy đâu. Còn không phải là do mỗi lần giao phối, Mục Tục luôn cố tình giãy dụa khiến Quang tập thành thói quen mỗi lần giao phối đều phải vận dụng toàn lực a.”
Mục Túc suy nghĩ một chút, quả thật trước kia mình không chịu phối hợp, Quang hễ làm không tốt, mình lại lập tức giãy dụa muốn chạy, Quang cũng tùy thời chuẩn bị chế trụ cái giãy của mình. Mỗi lần giao phối đều phải vận toàn lực như đánh trận.
“Mục Túc sau này phối hợp một chút là được chứ gì.”
Quang đong đưa hạ thể, phát tiết cảm giác hưng phấn vẫn còn tồn đọng trong người. Phát tiết một lần vào trong cơ thể Mục túc xong, lại lật Mục Túc lên, từ từ cắm vào một lần nữa. Ở cái tư thế này, tính khí của Quang có thể tiến vào trong cơ thể y sâu nhất.
“Mục Túc hôm nay rất khác thường. Ngươi không sao chứ? Mục Túc.”
Mục Túc biết nghe lời, trở nên phối hợp. Nhưng Quang lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Mục Túc quay mặt đi, đưa tay vuốt ve tính khí của mình.
“Có chỗ nào khác thường chứ? Nhìn ngươi khổ cực cả một ngày một đêm rồi, Mục Túc giúp ngươi tiết kiệm chút khí lực không tốt sao?”
“Không có gì không tốt a. Mục Túc ngoan ngoãn càng làm Quang hưng phấn.”
Quang hưng phấn, hậu qua chính là động tác sáp nhập càng lúc càng có lực có tốc độ hơn.
“Vù vù”
Quang hưng phấn phát ra tiếng thở ồ ồ bên tai Mục Túc.
“A……..Yah……Ô……”
Mục Túc từ bỏ giãy dụa chống cự, bắt đầu tìm niềm vui thú trong giao phối. Thật ra nếu lờ đi việc bị Quang đè ở dưới, bỏ qua tính tự ái của giống đực, loại chuyện giao phối này quả thật rất có khoái cảm.
Hai người làm đến đều lâm vào trạng thái mê ly.
Mục Túc thậm chí còn chủ động dâng mông mời Quang tiến vào.
“Quang đi vào……..Dùng sức……….. Ô ô………Dùng sức…….. Bên trong……..Bên trong nữa…….. Vào mau đi mà…..”
“A!”
Quang hét lên một tiếng, người ngoài lều cũng còn nghe thấy rất rõ ràng.
Bên ngoài lều, Cự đang cùng mọi người thương lượng tìm cách để Quang lưu lại, nghe thấy thanh âm liền liếc qua lều, lắc đầu. “Mục Túc đáng thương!”
Giống đực hùng tráng về năng lực này rất mạnh. Mà Quang thì chính là giống đực hùng tráng nhất trong số giống đực hùng tráng a.