Hừng đông ngày hôm sau, mọi người dễ dàng tìm thấy nhau, hóa ra bọn họ tách khỏi đoàn cũng không xa lắm, trên cơ bản chỉ cần đứng lên là thấy người rồi. Buổi sáng nhiệt độ có chút thấp, đều là do gió lạnh từ bên kia sông thổi qua.
Quang tỉnh dậy liền phát hiện một đám giống đực đang đứng một bên đợi hắn.
“Tộc trưởng, hôm nay chúng ta chạy hướng nào đây?”
“Bảo một người đến trạm gác gọi người lại. Quang có chuyện muốn tuyên bố.”
Lập tức có người chạy đi gọi những người khác. Quang ôm Mục Túc, chờ giống đực đến đông đủ rồi mới nói.
“Ta muốn đi ven theo sông lên thượng nguồn nhìn một chút xem băng này là từ đâu mà tới. Hi vọng mọi người chuẩn bị tâm lý một chút.”
“Tộc trưởng, nếu như gặp phải yêu quái thì làm sao?”
“Không phải nó chết thì chúng ta chết. Không chế được nguồn nước chính là khống chế được sinh tử.
Mọi người trở về đánh thức giống cái dậy rồi lên đường thôi.”
“Tộc trưởng, có khi nào chúng ta tiến vào địa bàn của sói hay không?”
“Vậy thì tốt a, sói trụ ngụ lâu dài ở một nơi nào đó nhất định là có lý do. Có lẽ nơi đó có nguồn thức ăn rất dồi dào.”
Quang nói đúng. Bọn họ ven theo sông đi về thượng nguồn, phát hiện động vật càng lúc càng nhiều, ngựa hoang, trâu rừng, huơu nai quả thực chỉ cần liếc mắt đã thấy được vài con.
Một người thảng thốt kêu lên.
“Trời ạ, ở chỗ này nhất định không cần đói chết nữa rồi. Tùy tiện cũng có thể bắt được một con đó.”
“Đây cũng là lý do tại sao bầy sói không muốn đi. Ta nghĩ khối băng cách chúng ta không còn xa nữa đâu.”
Quang còn chưa nói hết câu, mấy con thú bắt đầu chạy thục mạng về hướng ngược lại.
“Sói!”
Ở phía xa đột nhiên xuất hiện vài con sói đang chặn đường trốn có mấy con thú. Cách thức săn thú của sói là cách thức cực kỳ quyết tuyệt, một phát cắn thẳng vào cổ họng con mồi, vừa nhìn qua để khiến người ta sợ run cầm cập.
Mục Túc chả cần quan tâm cái gì là tự ái giống đực nữa, sợ đến mức chôn cả mặt vào trong ngực Quang.
Tanh tưởi quá! Mấy con thú kia trước khi chết còn giãy dụa khiến máu tươi văng ra khắp nơi.
“Không phải rất cường hãn sao? Đây mới là thợ săn giỏi.”
Quang nhìn một con sói đang đứng cách xa khỏi các con sói khác, hình thể rõ ràng lớn hơn rất nhiều.
Nếu hắn không đoán sai, con sói kia chính là Lang Vương.
“Tộc trưởng, khắp nơi đều là sói, bọn nó có công kích chúng ta không?”
“Có lẽ, bất quá sói chủ yếu tấn công quần thể yếu ớt. Muốn tụi nó không tấn công, tốt nhất đừng tách khoải đoàn, đốt đuốc đi, chúng ta sẽ qua được chỗ này thôi.”
Bầy sói một mực nhìn chằm chằm vào đám người bọn họ, cố tìm một cơ hội, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy lo lắng khẩn trương.
Đột nhiên dưới chân có cảm giác lay động.
“Mọi người tránh xa mấy tảng đá kia, lập tức nằm xuống.”
Phía xa truyền đến tiếng tru, bầy sói lập tức chạy đi. Chờ cơn động đất đi qua, mọi người đứng lên, nhìn thấy cách đó không xa có một con sói, còn có mấy con sói con đang túm tụm lại với nhau, đảo quanh.
Một con đực mang theo con cái và bầy con, tình huống thế này thật không tầm thường tí nào.
“Ta đi qua xem một chút. Các ngươi ở chỗ này đừng cử động. Động đất có thể sẽ tiếp tục thêm một đợt nữa.”
Quang ôm Mục Túc đang rất không tình nguyện đi về hướng bên kia. Sói cái thấy hắn, miệng liền phát ra tiếng gầm gừ nhưng vẫn cắn lấy đứa con lùi ra đằng sau một chút, đồng thời không ngừng nhìn Lang Vương đang bị một tảng đá đè cái chân sau. Ở tại thảo nguyên tươi tốt này, mùi máu tươi có thể dẫn đến rất nhiều mãnh thú.
Lang Vương kia nhìn Quang, không kêu lấy một tiếng.
“Ngươi rất dũng cảm. Hơn nữa là một con sói rất tốt. Quang có thể giúp ngươi thoát ra ngoài, bất quá ngươi phải đáp ứng Quang không được cắn ta. Được chứ?”
Quang cùng con sói thương lượng xong, hai tay lập tức dụng lực nhấc tảng đá lên, nhưng Lang Vương bị thương ở chân, muốn nhích của nhích không được. Tảng đá kia rất nặng, Quang cầm cự không được bao lâu nữa, đành phải gọi Mục Túc.
“Mục Túc kéo con sói ra mau a.”
“Ta sợ!”
“Mau! Quang cầm cự không được bao lâu nữa đâu.”
Mục Túc chậm chạp nhích tới khiến người nhìn bực đến muốn nội thương. Đột nhiên, sói cái mang theo sói con bụp đi lên, cắn lấy Lang Vương tha ra ngoài. Đáng tiếc, sói cái hình thể nhỏ gầy, sói con dùng răng cắn kéo cũng không có mấy khí lực, Mục Túc sửng sốt một chút cũng tiến lên hỗ trợ, giúp Lang Vương thoát khỏi tảng đá.
Mới vừa kéo được ra ngoài, Mục Túc lập tức ý thức được bản thân đang đứng kề sát với sói, lập tức té dập mông xuống đất, muốn gượng dậy cũng không dậy nổi.