Là bằng hữu thì nên có dạng giao tình như thế nào?
Mục Túc kỳ thực cho đến giờ vẫn không nghĩ y và con sói nhỏ hay khi dễ y kia lại là bằng hữu của nhau.
Mục Túc cảm thấy y giống như đồ chơi của nó thì đúng hơn.
Vài năm gần đây, con sói nhỏ kia đã trưởng thành, kích thước giống y chang ba ba của nó. Nhưng mỗi lần bầy sói trở lại, nó vẫn thường xuyên tìm cơ hội lén tới đằng sau y mà vồ lên, sau đó không ngừng chà đạp lên người y, giống như đã đem cái chuyện này thành một cái nghi thức chào hỏi rồi. Bất quá, cũng may mà Mục Túc nhận ra được dúm lông trắng ở trên đầu nó. Đã qua nhiều năm như vậy, bản thân y cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, cũng thừa cơ mà đặt luôn cho nó cái tên “Hỗn Đản”.
……………….
Thẳng đến một năm, lão Lang Vương qua đời, Quang ở trên thảo nguyên phát hiện thi thể của nó, có thể nhìn ra nó là chết già. Quang liền đem nó đi mai táng. Quang đoán rằng bầy sói sẽ phát sinh ra một trận hiến tranh đoạn vương vị. Rốt cục cũng ứng nghiệm.
Đêm nay trời mưa như trút nước, Tiểu Hỗn Đản đột nhiên mang theo cả người đầy miệng vết thương không ngừng chảy máu chạy vào sơn động của Quang, miệng còn đang cắp một con sói nhỏ đang hấp hối.
Lúc này, Tiểu Hỗn Đản cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần, kể cả Quang. Chỉ có Mục Túc đến gần nó mới có vẻ an phận một chút. Vì thể Mục Túc đành phải băng bó giúp Tiểu Hỗn Đản.
Mục Túc nhìn trên người toàn là vết thương của nó, cảm thấy rất khó chịu. Nhưng từ đầu đến đuôi, Tiểu Hỗn Đản cho dù đau đến run rẩy cả người cũng không hừ lấy một tiếng, lại khiến Mục Túc khóc thành tiếng.
Băng bó vết thương cho Tiểu Hỗn Đản xong, Mục Túc lại hỏi Quang đang kiểm tra con sói nhỏ kia như thế nào rồi. Tiểu Hỗn Đản cũng quay qua nhìn Quang chờ đợi. Có là con sói con cuối cùng mới vừa được sinh ra. Tại trận đấu tranh đoạt vương vị, nó bị đối thủ phát hiện, chờ đến khi Tiểu Hỗn Đản đến cứu thì phát hiện nó đã thoi thóp rồi.
“Chân sau bị cắt đứt. Cũng không biết có còn vết thương nào khác nữa hay không. Phải theo dõi thêm vài ngày.”
Quang băng bó, cố định xương gãy cho con sói con, để cho Mục Túc đem nó thả bên người Tiểu Hỗn Đản. Tiểu Hỗn Đản liếm liếm con sói nhỏ một cái, cúi đầu ngủ.
Ngày thứ hai, Tiểu Hỗn Đản không chào hỏi ai liền biến mất, chỉ để lại con sói nhỏ còn đang gào khóc.
Lúc Mục Túc gặp lại nó, thương tích của nó đã tốt lên rất nhiều rồi. Mục Túc muốn tiến lên, lại bị Quang kéo lại.
“Mục Túc không cần đi tới. Nó tới là để cáo biệt ngươi. Bầy sói muốn rời đi. Bất quá bọn nó còn có thể sẽ trở về. Hiện tại thân phận của nó đã thay đổi. Nó là tân Lang Vương, sẽ không để cho ngươi sờ nó nữa.”
“Vậy đứa nhỏ kia của nó thì sao bây giờ?”
Mục Túc cơ hồ ngày đêm không nghỉ ngơi, trông chừng con sói con Tiểu Hỗn Đản để lại. Con sói nhỏ này vẫn còn sống, có điều chân sau của nó đã không còn dùng được nữa, nó thủy chung không hề đứng dậy lấy một chút.
Mục Túc nhìn bầy sói ở xa, đột nhiên chạy về lều ôm sói con ra. Y muốn để con sói con nhìn ba ba và đàn của nó lần cuối cùng.
Con sói nhỏ nhìn thấy đàn sói, gào khóc kêu lên, Tiểu Hỗn Đản đứng ở xa kia cũng cất cao giọng tru.
“Mục Túc, ta nghĩ Tiểu Hỗn Đản cũng luyến tiếc. Nhưng nó biết không thể mang con sói con cùng đi. Vậy thì để chúng ta thay nó chiếu cố con nó cho tốt đi, hy vọng sau này Tiểu Hỗn Đản trở về, con sói nhỏ này có thể cùng đi theo.”
……………………
Bất quá, mọi người hình như đã quên mất một điều. Con sói con kia từ nhỏ đã đi theo Mục Túc, đến khi trưởng thành cũng bị lây nhiễm tính cách yếu đuối của Mục Túc luôn, ăn no rồi ngủ, chả có lấy một tham vọng lớn lao nào.
Giữa trưa, Mục Túc nằm trên thảm nghỉ ngơi. Tối hôm qua lại bị Quang gây sức ép cả một đêm. Y hiện tại đang muốn ngủ bù. Một đám lông bù xù leo lên người, nằm úp sấp trên ngực y. Mục Túc sờ sờ liền biết là sói con, hiện đã lớn rồi, cho nên cũng không gọi nó là sói con nữa. Mục Túc đặt cho nó cái tên kêu là Tiểu Khả Liên.
“Tiểu Khả Liên, đã trưa rồi sao?”
Tiểu Khả Liên mà quấy rối người khác ngủ trưa, đồng nghĩa với việc nó muốn ăn cơm trưa, nhưng lại không có ai cho nó ăn.
Nhắc đến cơm trưa, bụng Mục Túc bắt đầu kháng nghị. Có người vén rèm tiến vào. Tiểu Khả Liên vểnh tai lên nghe một chút. Là A Đan. Mắt không thèm hé lấy một khe.
A Đan là đến kêu Mục Túc ra ngoài ăn trưa. Bởi vì hắn nhìn thấy Tiểu Khả Liên vào đây. Tên kia chỉ mỗi khi đến giờ ăn thì mới giống một con sói.
“Mục Túc đi ra ngoài ăn cái gì đi. Là thức ăn Quang chuẩn bị cho ngươi đó.”
Mục Túc ra ngoài ăn, hỏi A Đan.
“Quang đâu?”
“Đi ra ngoài săn thú rồi.”
Mục Túc nhìn qua sơn động, lại nhìn về phương xa.
“Bầy sói sẽ trở lại?”
“Hình như là thế. Đại nhân gần đây hay nói vậy.”
Không biết Lang Vương uy vũ kia khi nhìn thấy đứa con bị Mục Túc dưỡng thành như vậy thì có cái phản ứng gì đây a?