Nguyên Tố Đại Lục

Chương 89: Chương 89: Ám toán




Dạ Trần chép chép miệng nhìn lại nàng.

''Đừng nhìn ta như vậy.'' Lân Diễm đỏ mặt cúi đầu thầm nói.

''Ha ha ha...'' Thấy nàng như vậy, Dạ Trần cười lên tiếng.

''Được rồi, mấy người muốn đánh cũng được nhưng phải chờ đến sáng mai.''

''Ở Diệt Ma Hội có sàn quyết đấu, mọi người đến đó mà chơi.''

Dạ Trần đôi mắt lấp lánh, quay sang nhìn đám người Linh Lung nói.

''Thế cũng được.'' Ngũ Kiếm nghe vậy, nhanh chóng gật đầu nói.

Khuôn mặt hắn tỏ rõ sự tự tin và cố chấp.

Đối diện Linh Lung có chút bĩu môi.

''Thật là hết việc này đến việc khác.'' Nàng khẽ kêu khổ. Nhưng ánh mắt nàng sáng rực, khuôn mặt lại tỏ rõ sự u sầu hiếm có.

''Bớt làm màu, ngươi không phải thích náo nhiệt sao. Mai cho ngươi toả sáng nhất Giới thành Thiên Phương.'' Dạ Trần nào không biết nàng ta đang nghĩ gì. Có khi đang vui mừng, cười thầm đó chứ.

Mọi người xung quanh thấy vậy không khỏi mỉm cười.

''Đã thích còn ngại.'' Mọi người có cùng suy nghĩ nhưng không vạch trần nàng ta.

''Đội trưởng đừng nghĩ ta không biết ngươi định làm gì.'' Linh Lung liếc nhìn Dạ Trần nói.

''Mọi người cùng vui, cùng vui...'' Dạ Trần có chút e dè, liên tục xua tay nói.

''Những kẻ lợi dụng người khác, đều đáng chém.'' Linh Lung nhìn lên trời, cảm xúc nói.

''Được rồi, mọi người làm gì thì làm đi. Ta đi trước, nhớ kĩ công việc của ngày mai.'' Dạ Trần không để ý đến nàng ta nữa liền lên tiếng nói với mọi người.

''Rõ...'' Đám người vui vẻ gật đầu.

''Ta đi trước.'' Dạ Trần thầm nói với Lân Diễm bên cạnh.

''Có Linh Lung ở cùng đây. Chàng yên tâm.'' Lân Diễm gật đầu nhẹ liền nói.

Nàng còn phải ở lại đây chưa thể về nghỉ ngơi được.

Dạ Trần mỉm cười gật đầu. Thân ảnh nhanh chóng biến mất.

''Cuối cùng cũng đi rồi. Lân Diễm chúng ta tiếp tục đi.'' Linh Lung nhanh chóng đi đến bên cạnh Lân Diễm, mỉm cười nói.

''Ừm...''

Trên bầu trời Giới thành, hai thân ảnh nhanh chóng xuất hiện.

''Rắc rắc...'' Một trung niên nam tử vặn vặn hai bàn tay. Hắn quay sang nói với thân ảnh bên cạnh: ''Thiên lão ta đi trước rồi. Ngài thế nhưng không được hối hận.''

''Ngươi cứ tự nhiên.'' Thiên lão bên cạnh cười nói.

Thành chủ Giới thành chỉ chờ lão nói vậy, hắn nhanh chóng phi thân biến mất.

Thiên lão có chút lắc đầu, chậm nói: ''Vội vàng làm gì chứ. Định mệnh đã sắp đặt, của ai thì sẽ về bên ai.''

''Phải nhanh chóng ra tay mới được, chậm mất thì hỏng bét. Không biết mấy lão gia hoả kia có chú ý đến không.'' Nguyên thành chủ ở đằng xa, khuôn mặt hắn có chút lo lắng, lẩm bẩm nói.

''Kệ đi, đến đâu hay đến đó. Không được thì cướp thôi. Ha ha ha...''

Dạ Trần nhanh chóng đi về khu nhà của Diệt Ma Hội.

Hắn có chút bận tâm về đám người Tuyên gia. Không biết nửa đường, đám người này có giết ra không.

''Chắc cũng không nhanh như vậy đi.'' Dạ Trần thầm nói.

''Không biết bao giờ mới lên được Cao cấp Ma giả đây. Đến khi đó, cũng có thể xông pha một phen rồi.'' Dạ Trần giơ lên bàn tay, có chút trông mong nói.

Sơ cấp mới chỉ là nhập môn, ma lực còn chưa được tích tụ bao nhiêu. Nó giống như một chiếc bè gỗ lênh đênh trên biển cả bao la, bất cứ khi nào cũng có thể bị sóng đánh tan. Uy lực khi xuất chiêu cũng chỉ như những hiện tượng thông thường, khó mà tiêu diệt được đối thủ. Nếu gặp phải Ma thú thì càng khó khăn hơn.

Lên Trung cấp coi như đã bước một chân vào cánh cửa tu luyện. Chiếc bè biến thành con thuyền gỗ nhỏ, đã chắc chắn hơn, đi được xa hơn. Nhưng nó không đảm bảo một ngày nào đó có bị thứ gì đó ngoài cơn sóng vỗ tan hay không?

Hai cấp bậc này có thể ví như quá trình tôi luyện bản thân của các Ma giả. Mục đích chỉ có một, để chuẩn bị cho sau này, lúc mà họ phá phàm thai, thoát ra khỏi phàm trù của những sinh vật bình thường. Khi đó họ sẽ được thiên địa công nhận trở thành một phần của Đại Lục. Được sử hữu sức mạnh có thể phá núi dời sông. Cũng chính là khoảnh khắc khi họ bước lên Cao cấp Ma giả.

Chỉ khi lên Cao cấp, đã hoàn toàn bước chân vào con đường Ma giả. Được người khác công nhận là cường giả. Thì họ mới có quyền lên tiếng trong thế giới luôn phải đấu tranh như thế này. Cũng sẽ không phải lo lắng, người khác đến tìm mình phiền phức. Vì đến cảnh giới này, họ đã không phải là những ''phàm phu tục tử'', uy lực họ phát ra, người thường khó mà tưởng tượng. Đây cũng là hình ảnh, Cao cấp Ma giả luôn được mọi người cùng nhưng thế lực lớn tiếp đón nồng nhiệt, còn những kẻ đẳng cấp dưới khác, họ còn không thèm để ý huống chỉ tỏ ra quan tâm.

Vì chính bản thân ngươi còn chưa bước ra được phạm vi của những kẻ tầm thường. Đã thế rong thế giới ''cá lớn nuốt cá bé'' này, chúng ta cần gì phải khách sáo chứ.

Càng nghĩ khuôn mặt của Dạ Trần càng tỏ rõ vẻ hướng đến nhưng theo đó là những tiếng thở dài.

''Mới lên Trung cấp không được bao lâu. Mình thật là tham lam quá đi.'' Dạ Trần thở dài nghĩ.

Hắn cũng biết ''dục tốc bất đạt'' nhưng càng nghĩ hắn càng khó lòng mà kiềm chế. Nghĩ đến những cảnh tượng tươi sáng đó, ai mà không khát khao ước muốn đạt được luôn chứ.

''Ngươi muốn mạnh hơn.'' Một tiếng nói lạnh nhạt vang lên.

''Ai...'' Dạ Trần giật thót, quát to một tiếng.

Đôi mắt hắc bạch phân minh nhanh chóng nhìn khắp xung quanh. Toàn thân Dạ Trần cũng trở lên căng cứng, tràn đầy cảnh giác.

''Vậy mà không cảm nhận được gì, rốt cuộc người ta đến từ lúc nào.'' Dạ Trần thầm nghĩ.

''Nhìn cũng vô ích mà thôi.'' Tiếng nói đó lại tiếp tục vang lên.

''Ngươi còn quá yếu.''

''Giả thần giả quỷ, có ngon ra đây.'' Dạ Trần lớn tiếng nói.

''Đúng là to gan.''

Tiếng nói vừa dứt, một thanh phi đao tràn ngập lôi điện chi lực từ trong bóng tối bay vèo về phía Dạ Trần.

''Khốn kiếp.'' Dạ Trần liếc mắt nhìn đường đi của phi đao, miệng không khỏi mắng to.

Phi đao tràn ngập lôi điện nháy mắt đã đến, Dạ Trần xoay mình né sang một bên. Kiếm trong tay cũng theo đó xuất hiện.

Phi đao lướt qua chỗ Dạ Trần vừa đứng. Thấy vậy, Dạ Trần không khỏi thở ra một hơi nhưng không chờ hắn phản ứng lại phi đao đã quay đầu lại. Nó như con rối bị người điều khiển, một lần nữa đâm tới Dạ Trần.

''Xoẹt...'' Tiếng xé rách vang lên.

Mặc dù Dạ Trần đã nhanh chóng quay mình sang một bên nhưng vẫn bị phi đao lướt qua trước ngực, tạo thành một vết rách thật lớn kèm theo đó là một chút máu tươi thấm đẫm ra ngoài.

''Tên tiểu nhân bỉ ổi đê tiện vô liêm sỉ.'' Dạ Trần tay ôm ngực, miệng hét to.

''Ta trêu chọc ngươi sao, sao lại ám toán ta. Có giỏi ra đây đánh một trận.''

Dạ Trần vừa nói, đôi mắt đảo xung quanh tìm kiếm lối thoát.

Đối thủ hời hợt ném ra một thanh phi đao đã làm hắn chật vật không nhẹ. Nếu tiếp tục đấu nữa, e rằng mạng nhỏ không giữ được.

Thấy thanh phi đao nháy mắt làm mình bị thương đã hư vô biến mất, Dạ Trần càng thêm cảnh giác nhìn xung quanh.

''Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.'' Dạ Trần thầm nghĩ.

Đôi mắt liếc nhìn con đường trở về Diệt Ma Hội tràn ngập tĩnh lặng và u ám.

Một lúc sau, không thấy đối phương có tiếp hành động gì. Dạ Trần có chút lo lắng, thấp thỏm không yên. Hắn biết đối phương vẫn còn chưa đi, lâu như vậy không ra tay nhất định là đang chuẩn bị đại chiêu chào đón hắn.

''Vị đại hiệp này, hình như chúng ta có chút hiểu lầm.'' Dạ Trần nở nụ cười thân thiện nói.

''Nếu như ngài là cướp có thể cho ta biết. Ta có chút tiền nha.'' Nói xong, Dạ Trần cũng lấy một túi lớn ra. Biểu thị mình không nói dối.

''Tất cả đều là tử kim...'' Dạ Trần cười nói.

''Rẹt...'' Tiếng lôi điện rít gào vang lên.

Trong màn đêm tối tăm lấp loé lên ánh tím, phi đao bằng lôi điện lần nữa xuất hiện. Khác ở lần trước là lần này xuất hiện hẳn năm thanh.

''Này...''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.