Nguyên Tố Đại Lục

Chương 141: Chương 141: Bản sắc anh hùng




ẦM..!!

Một thanh âm kinh thiên động địa truyền ra.

''Chuyện này rốt cuộc là sao?''

Tiếng thét bén nhọn như của quỷ dữ vang vọng khắp nơi.

Cảnh quan nơi này nhuộm một màu đỏ. Cảm giác âm tà, u ám khiến cho người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.

''Các ngươi ra ngoài tìm hiểu cho ta. Rốt cuộc là ai gây ra chuyện này?''

Thân ảnh bén nhọn lại một lần nữa lên tiếng.

''Không cần tìm... là BỔN TOẠ!''

Thanh âm tràn ngập sự chán ghét từ trong xương đáp lại.

''Vù...''

Một thân ảnh tràn ngập hắc khí cũng theo đó hiện thân.

''Ngươi là...!!''

Một thân ảnh khác mặc huyết bào, đầu có hai chiếc sừng sắc nhọn xuất hiện, đôi mắt hắn lấp lánh hàn mang nhìn thân ảnh ngang nhiên hiện thân kia hỏi.

''Tại sao ngươi tìm được nơi này?'' Hắn gằn giọng hỏi tiếp.

Trong lời nói hắn phát ra tràn ngập sự uy hiếp.

Đây cũng là điều mà không hắn lo ngại. Hắn không nghĩ đến vậy mà có người tìm được Ma Thiên Huyết hắn.

''Ngươi không muốn làm người lại muốn làm quỷ... Thật là hết thuốc chữa!'' Thân ảnh tràn ngập hắc khí xung quanh lắc đầu cảm thán.

''Hừ...'' Ma Thiên Huyết hừ lạnh một tiếng đáp lại.

''Đường là do ta chọn, ngươi cản được sao?'' Đối mắt hắn tràn ngập sự khinh thường, lạnh giọng đáp lại.

''Không cản được!'' Thân ảnh hắc khi lắc nhẹ đầu nói.

Không chờ Ma Thiên Huyết đáp lại, thân ảnh hắc khí cười lạnh lên tiếng: '''Vậy ngươi đã nghĩ đến... ngày chết của ngươi khi đi trên con đường tăm tối đó chưa?''

''Ầm...'' Hắc khí bạo phát lan toả ra xung quanh.

''Bịch bịch...''

''Leng keng...''

Một đám thân ảnh mặc huyết bào che dấu trên những vách động cũng theo đó rơi rụng xuống như sung cùng với vũ khí sáng loạng của họ.

Tất cả những người rơi xuống, trên thân không còn một tia sinh khí.

''Hắc Ám Lĩnh Vực - Hắc Tận Thiên Nhai.'' Ma Thiên Huyết có chút e dè nhìn đối phương.

''Rốt cuộc ngươi là ai?'' Hắn lạnh lùng hỏi.

Đối phương lạnh lùng đáp: ''Kẻ giết ngươi!''

''Ha ha ha, ngươi cũng đòi giết ta!'' Ma Thiên Huyết cuồng ngạo cười to vang trời.

Từ lúc sinh ra, đây là câu nói mà hắn cảm thấy buồn cười nhất.

''Không phải chỉ mình ngươi lĩnh ngộ được Lĩnh Vực thôi đâu!'' Ma Thiên Huyết giận quá thành cười.

''Huyết Yên Lĩnh Vực - Thâm Uyên Ma Huyết.''

Lấy Ma Thiên Huyết làm trung tâm, một trận đồ to lớn rực một màu đỏ xuất hiện dưới chân hắn. Vô số tinh huyết hư không xuất hiện tạo thành một thâm uyên ma ảo chứa đầy máu tươi.

''Ầm...'' Hắc Ám Lĩnh Vực và Huyết Yên Lĩnh Vực tạo thành hai thế trận lớn. Một bên tràn ngập Ám chi lực như những cơn gió mạnh bạo ăn mòn mọi thứ xung quanh, một bên thì tràn ngập huyết tinh phong vũ đỏ rực cả một góc trời.

''Ầm.. kịch...'' Có vẻ Huyết Yên Lĩnh Vực mạnh hơn không ngừng xâm chiếm Hắc Ám Vĩnh Hằng.

''Ha ha ha...''

Tiếng cười cuồng ngạo của Ma Thiên Huyết không ngừng vang vọng.

''Ngông cuồng đó là lí do ngươi phải chết!''

Đôi mắt Ma Thiên Huyết huyết quang hiện rõ, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mắt như đang ngắm nhìn con mồi đang vùng vẫy trước khi chết vậy.

......

Dạ Lân Linh tầng bốn.

''Xem ra phải chuyển bị vài thủ đoạn mới được!''

Thanh âm nguy hiểm của Dạ Trần truyền ra.

Sắp tới Ma Đồ Sơn Động mở ra. Ở trong đó nguy hiểm luôn rình rập, đã vậy Cao cấp Ma giả mới là chiến lực mạnh nhất. Hắn thực lực lúc này... quả là không đáng nhắc tới.

''Thứ gì mới có thể cấp tốc rút ngắn khoảng cách giữa Cao giai và Trung gia đây?'' Dạ Trầm nhíu mày trầm tư.

Hắn cũng có một vài thủ đoạn có thể làm hắn đứng ở thế bất bại nhưng lại không đủ sức sử dụng. Chưa kể đến kiến thức của hắn về Ma giả cũng chỉ là nửa vời, thời gian hắn bước chân vào Ma giả cũng còn quá ngắn. Nếu như không nhờ thiên phú và một chút cơ duyên thì hắn cũng khó lòng mà đi đến ngày hôm nay.

''Lạch cạch...'' Dạ Trần lấy từng thứ trong nhẫn không gian để lên bài.

Một thanh hảo kiếm theo hắn từ lúc sinh ra, vài quả cầu nhỏ mang trong mình khí tức huỷ diệt, một tấm lệnh bài chữ ''Diệt'', một quyển sách cũ kĩ được Dạ Trần viết lên ba chữ ''Thiên Kinh Thủ''. Một đống hoa hoa thảo thảo quý hiếm toả ra tinh quang, một vài viên Ma Nguyên và vài lọ đan dược.

''Bây giờ xem lại mới thấy. Mình cũng chẳng giàu có gì!''

Dạ Trần cảm thán.

Hắn tưởng từ lần hốt sạch tài nguyên của mấy Đại gia tộc ở Thánh thành Thiên Phương, hắn sẽ giàu to, sau này không cần lo nghĩ. Ai ngờ quay đi quay lại, hắn cũng chỉ còn lại vài thứ trước mắt mà thôi.

''Thứ này?'' Nhìn quả cầu trên bàn, Dạ Trần lâm vào trầm tư.

Quả cầu nhỏ đó không phải thứ gì khác chính là Bạo Đạn. Chỉ cần dùng ma lực truyền vào, nó sẽ tự động kích hoạt làm nổ tung một góc trời. Tất nhiên, độ mạnh yếu phát ra còn phải tuỳ theo cấp bậc.

''Xoẹt...'' Tinh quang chợt hiện, Dạ Trần hai mắt toả sáng nhìn vào mấy quả cầu kia.

Hắn mau chóng thu mấy đồ vật trên bàn, chỉ để lại Dạ Trần Chi Kiếm và một quả cầu nhỏ.

''Trước tiên phải xem xét cấu tạo bên trong đã.'' Dạ Trần thầm nói.

Dạ Trần liếc nhìn xung quanh, không thấy ai thì hắn mới yên tâm dò xét được.

''Xeng...'' Kiếm rút ra khỏi bao, ánh sáng sắc lạnh chợt chớp hiện.

''Hảo kiếm!''

Dạ Trần nhìn vào kiếm của mình vội lên tiếng khen ngợi.

''Cạch...'' Dạ Trần tay còn lại cầm Bạo Đạn đặt lên bàn.

''Hi vọng không sao!'' Hắn thầm nhủ.

Lưỡi kiếm đặt giữa Bạo Đạn. Hắn vào chẻ đôi Bạo Đạn ra để tìm hiểu mới được.

''Mạnh quá thì hỏng mất. Phải từ từ!'' Dạ Trần nhíu mày thầm nghĩ.

Nếu như tác động mạnh, Bạo Đạn nổ tung thì không ổn.

''Chắc vậy đi!''

''Xoẹt...'' Dạ Trần đưa nhẹ kiếm lên, trên thân Bạo Đạn liền xuất hiện một vết cắt nhỏ.

''Ha ha ha. Được!'' Dạ Trần hưng phấn thầm hô.

Nếu như có một Ma Khí Sư ở đây nhìn thấy hắn làm vậy, nhất định chửi mười tám đời tổ tiên Dạ Trần lên. Trên đời này làm gì có ai làm như hắn chứ, vậy mà dám lấy Bạo Đạn ra cưa đôi.

Không sợ bị nổ tan xác sao?

''Phải thật chậm rãi... thật từ từ!''

Dạ Trần lên tinh thần, vô cùng tập trung.

''Dạ Trần chàng đang làm gì vậy?''

Một thanh âm dịu dàng truyền tới. Lân Diễm và Linh Lung đồng thời xuất hiện ngoài cửa.

Lân Diễm cười tươi đôi mắt liếc ngang liếc dọc như đang tìm ai đó trong phòng, còn Linh Lung bên cạnh thì mặt đỏ tía tai kèm theo chút xấu hổ, ngại ngùng cúi thấp đầu xuống.

''À... Ta đang cưa Bạo Đạn!'' Dạ Trần không quân tâm vội lên tiếng đáp lại.

''Cái gì?''

''Cái gì?

Hai thanh âm kinh hãi phát ra. Lân Diễm và Linh Lung trợn tròn mắt nhìn nhau.

''Dừng tay cho ta. Tên đội trưởng ngu xuẩn này!''

Linh Lung mặt đỏ ửng nháy mắt chuyển thành trắng bệch, nàng vội lao vào phòng ngăn tên điên bên trong lại.

''Dạ Trần chàng dừng tay cho ta!''

Nhanh hơn Linh Lung một nhịp, Lân Diễm đã xuất hiện bên cạnh Dạ Trần, nàng vội ôm lấy hắn cách cái bàn kia ra thật xa.

''Ây... thành quả của ta!'' Dạ Trần giật mình không nhẹ, vội kêu lên.

Hắn sắp xong rồi mà. Sao lại vô phá đám chứ?

''Bốp...''

''Thành quả cái đầu chàng đó!''

Lân Diễm tức giận gõ cho Dạ Trần một cái thật mạnh.

''Đầu ta...'' Dạ Trần vội ôm lấy đầu mình đã xưng thành một cục.

''Phù..!!'' Tiếng thở phào nhẹ nhõm của Linh Lung truyền lại.

''May mắn. Không sao đâu.'' Nàng khẽ nói.

Đôi mắt thì bất lực nhìn chằm chằm vào tên đội trưởng chuyên gây chuyện này.

''Sao lại nhìn ta như vậy à!''

Dạ Trần hai mắt dưng dưng liếc trộm hai người.

''Chàng còn dám nói!'' Đối diện, Lân Diễm tức giận không nhẹ.

Trời đời này làm gì có ai như hắn chứ? Vậy mà dám mang Bạo Đạn ra nghịch.

''Ta... chỉ là hiếu kì chút... một chút thôi!''

Dạ Trần e dè lên tiếng.

Nghe hắn nói vậy, Lân Diễm lấy tay xoa xoa trán của mình.

Chàng ta hiếu kì thật khác người à!

Lân Diễm vô cùng bất đắc dĩ nhìn vào Dạ Trần đang tỏ ra ngây thơ vô tội.

Người trước mắt, nàng đánh không đành, mà mắng cũng chẳng nổi. Thật là làm nàng bó tay không biết phải làm sao, nếu là người khác nàng đã sớm rút kiếm hỏi tội rồi.

''Chàng quỳ đó cho ta. Không được ta cho phép, không được đứng lên!''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.