Nguyên Tố Đại Lục

Chương 190: Chương 190: Băng Viêm chiến Tam Anh (2)




ẦM..!!

Bốn người vận hết ma lực trong cơ thể rồi lao thẳng vào nhau làm cho không gian chấn động mãnh liệt.

Dạ Trần tay cầm Vô Sắc chém vào Băng Viêm.

''Keng....'' Băng Viêm huy đao đỡ lại, tay kia cầm đao phản kích lại đối phương.

''Keng..!'' Ngũ Kiếm tay trái một kiếm đỡ lấy, tay phải siết chặt trường kiếm đâm thẳng ra.

''Vù...!!'' Thanh Bình như ma ảnh lướt ra đằng sau Băng Viêm, hắn lấy tay làm kiếm bổ mạnh xuống tấm lưng trần.

Trước sau đều có địch vây công, Băng Viêm gào lên một tiếng, bốn tay ra sức chém loạn làm cho đám người Dạ Trần thấy khó phải lui về sau.

''Gừ..!'' Băng Viêm lấy đà lao lên.

''Vù..!! Lưỡi đao xé gió chém đến chỗ Dạ Trần làm cho hắn phải cật lực chống đỡ trước sự mạnh mẽ trời sinh của ma thú.

''Xoạt...!!'' Dạ Trần bị đánh cho lui về đằng sau, trên mặt tuyết in hai đường thẳng thật dài.

''Vù..!!'' Băng Viêm bỏ qua Dạ Trần, tiến thẳng đến thân ảnh có năm kiếm bên người kia.

''Ngũ Kiếm Thức - Phi Tam Thức!'' Ngũ Kiếm hét lớn, hai cánh tay khẽ động.

''Vù...!!'' Ba thanh trường kiếm xoay quanh người hắn, một thanh chớp giật lôi điện, một thanh thân kiếm cháy rực lửa đỏ, thanh còn lại quang huy hiện lên, một con kim long bay quanh thân kiếm.

''Lên..!!'' Ngũ Kiếm khẽ phất bàn tay sang một bên.

''Vù...'' Ba thanh kiếm liền phi thẳng lên phía trước, mũi kiếm chỉ thẳng thân ảnh cao hơn một trượng kia.

''Gào..!!'' Băng Viêm vừa tiến vừa gầm thét.

''Keng...'' Nó một đao chém bay thanh kiếm chớp giật lôi điện, tay còn lại hai đao huy vũ cản lại kim long gào thét mà đến và chiến kiếm hừng hừng lửa cháy.

''Cái gì?'' Nhìn đối phương không chút dừng lại ầm ầm lao đến chỗ mình, Ngũ Kiếm kinh ngạc, hai tay nắm chặt chuôi kiếm trong tay.

''Vù...!!'' Băng Viêm chém ngang đao trong tay làm cho Ngũ Kiếm vội né sang một bên.

''Ngươi quên ta rồi sao?'' Một hắc ảnh xuất hiện sau lưng Băng Viêm, tay hắn cầm ma kiếm đen xì bốc lên hắc khí ngùn ngụt.

''Vù...!'' Thanh Bình chớp lấy thời cơ đối phương truy kích Ngũ Kiếm mà nới lỏng cảnh giác, hắn ma kiếm trong tay giơ lên.

''Ầm!'' Ma khí từ thân kiếm phát ra như ngọn lửa lớn màu đen rực cháy vậy.

''Thâm Uyên Ma Kiếm!'' Thanh Bình kiếm trong tay chém mạnh xuống.

''ẦM..!!'' Một đạo hắc kiếm khổng lồ được tạo lên từ ma khí nuốt trọn Băng Viêm hung thần ác sát vào trong. Mặt tuyết dưới chân Băng Viêm cũng theo đó lún xuống một tấc, ma khí cuồn cuộn như vùng đất tràn ngập hắc khí màu đen không ngừng chôn thân Băng Viêm xuống dưới.

''Nhất Kiếm Phá Không!'' Chớp lấy cơ hội Băng Viêm bị ma khí vây khốn, Ngũ Kiếm tụ lực vào kiếm trong tay, rồi nhanh chóng một kiếm đâm thẳng ra.

''Xoẹt...''

Hư ảnh kiếm thân phóng ra chớp nhoáng xuyên qua thân thể Băng Viêm, để lại trên ngực nó một vết kiếm đâm xuyên thật dài.

''Đến lượt ta!'' Dạ Trần phi thân đến, lòng bàn tay xuất hiện hai quả cầu trắng và đen.

''Dung hợp lại cho ta!'' Dạ Trần cắn răng lớn.

Mặc dù độ phù hợp của hắn với Bạch nguyên tố và Ám nguyên tố cực cao do có Âm Dương Thể làm vật trung gian nên có thể dễ dàng dung hợp hai hệ lại với nhau. Nhưng quá trình dung hợp diễn ra lại cực kì tốn sức, nếu không hắn đã sớm dùng Hắc Bạch Phi Long gầm cho Băng Viêm ba bốn gầm là xong.

''RẸT!'' Hai quả cầu trong lòng bàn tay Da Trần dần dần dung hợp lại với nhau, một quả cầu hiện lên hai màu sắc trắng đen xen kẽ nhanh chóng xuất hiện.

Dạ Trần lòng bàn tay hướng thẳng vào thân ảnh bốn tay trước mắt khẽ nói: ''Bạch Ảnh Phá Điệp Sát!''

''Ầm ầm ầm...!!”' Lời vừa dứt, từ trong quả cầu hắc bạch bắn ra vô số đạo quang mang trắng và đen vô cùng sắc bén chém loạn lên thân thể của Băng Viêm Tứ Thủ.

''Gừ...!!''

GÀO..!!

Băng Viêm chìm thân trong ma khí điên cuồng gào thét, hắc bạch hai đạo quang mang không ngừng xé rách cơ thể nó, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hai đạo quang mang trắng và đen đã mài đi một lớp băng trên cơ thể nó và đang không ngừng tiếp diễn.

''Hít..!” Tứ Du đứng ở từ xa nhìn vào cũng không khỏi thầm hít một hơi khí lạnh.

Chiêu thức của Dạ Trần cũng quá tàn độc rồi. Hai đạo hắc và bạch giống như dao cạo vậy, không ngừng cắt lên cơ thể của Băng Viêm. Cơ thể Băng Viêm đều được hình thành từ băng lên chỉ có băng vụn bắn ra mà thôi, nhìn không có gì thảm thương hết, nhưng nếu đổi lại là da thịt của con người đây? Khung cảnh đó nhất định sẽ làm cho nhiều người phải chết lặng!

''May mắn ta không phải là kẻ địch của hắn!'' Tứ Du có chút vui mừng khi nghĩ về điều này.

Hắn là người yêu thích cái đẹp, nếu như bị Bạch Ảnh Phá Điệp Sát của Dạ Trần lướt qua cơ thể, cho dù mộ tổ tiên bốc khói phù hộ cho hắn qua được kiếp nạn, thì hắn cũng không còn mặt mũi nhìn người ta.

''...'' Ngũ Kiếm cũng có chút không đành lòng nhìn tiếp, hắn liền quay mặt đi.

Hai đánh một không chột cũng què, lúc này đây lại là ba Diệt Ma Giả nổi danh ở Ma Vực liên thủ, kết của Băng Viêm Tứ Thủ khỏi cần nghĩ cũng biết? Nhất định là cái kết không có hậu.

''Gừ!'' Băng Viêm gầm lên một tiếng rồi từ từ gục đầu to xuống.

''Leng keng leng keng..!!'' Bốn thanh băng đao trên mặt đã có vô số vết xước rơi xuống mặt băng lạnh giá.

''Vù..!'' Xung quanh Băng Viêm phát ra một luồng ma lực vô hình đang không ngừng thiêu đốt không gian.

''...'' Dạ Trần đôi mắt hắc bạch phân minh quan sát chăm chú thân ảnh cao lớn phía trước, từng đạo quang mang trắng đen chém trên người đối phương cũng dần tan biến đi.

''Sao vậy, Dạ Ma?'' Thanh Bình lên tiếng hỏi đối phương.

Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện trực diện với Dạ Ma cực kì nổi danh ở Giới thành.

''Muốn đào cho đối phương một ngôi mộ sao?'' Thanh Bình lên tiếng trêu đùa.

Băng Viêm đã gục ngã, bọn họ cũng đã hết chuyện, hắn cũng cần phải mau chóng rời đi nơi này để chữa thương trên người. May, Băng Viêm Tứ Thủ không hạ sát chiêu lúc hắn bất tỉnh do vết thương chí mạng đem lại, chỉ thiếu một chút nữa thôi là băng thương pha đó xuyên thủng trái tim hắn rồi!

Nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy kinh, không hổ là Dị Ma Thú chiến lực vượt trội so với Ma Thú cùng đẳng cấp gấp trăm lầm có thừa. Lại cộng thêm ưu thế địa hình, nói đối phương vô địch thủ khi chiến đấu một với một cũng không ngoa.

''Cảm giác thật quen thuộc!'' Nhìn vào thân ảnh bốn tay trước mắt, Dạ Trần khẽ nói.

Hắn cảm giác được, một thứ gì đó hắn đã từng gặp được trước đây đang xuất hiện trên người đối phương.

''Có chuyện gì sao?'' Ngũ Kiếm tiến đến có chút nghi hoặc hỏi Dạ Trần.

''...'' Dạ Trần ngước nhìn lại đối phương. ''Xoẹt!'' Một tia sáng liền vụt qua trong đầu hắn.

''Là Ngũ Kiếm, cảm giác rất giống Ngũ Kiếm ngày đó!'' Nhớ ra chuyện xưa, Dạ Trần liền thất kinh nhìn vào thân ảnh đừng trong màn hắc khí kia.

''Cạch!'' Dạ Trần đôi mắt bắt lấy một cánh tay cử động nhẹ của đối phương.

''Lùi lại!'' Hắn hét to lên.

GÀO..!!

Đột nhiên, một thân ảnh lao ra màn hắc khí xông thẳng về phía bọn hắn.

''Cái gì?'' Ba người không khỏi giật mình vội tách ra.

''Cạch..!!'' Trong tay Băng Viêm xuất hiện một thanh băng côn ngắn.

''Vút..!!''

BỤP!

Ngũ Kiếm bị băng côn đánh trúng, hất bay ra xa.

''Khốn!'' Dạ Trần bật thốt, lòng bàn tay đưa ra.

''Gừ!'' Băng Viêm gầm lên, chạy như điên đến chỗ Dạ Trần.

Nó không thể để cho đối phương dùng chiêu thức chớp giật hai đạo Bạch và Ám chém lên thân xác của nó như lúc trước được, cảm giác bị mài sống và liên tiếp bị những lưỡi gươm sắc bén chớp giật chém lên toàn thân... không tốt lành một chút nào! Nó có cảm giác nếu cứ để yên cho đối phương thích làm gì thì làm, bản thân nó nhất định sẽ bị mài thành vụn băng bay toán loạn trong thiên địa.

''Nhanh quá! Không kịp mất!'' Nhìn thân ảnh lao như gió bão về phía mình, Dạ Trần thâm hô không ổn.

''Hắc Bạch Phi Long!'' Dạ Trần hét lên. Hư ảnh phi long nhanh chóng hiện lên bao phủ lấy hắn vào bên trong.

''Vù..!!'' Thân ảnh to lớn của Băng Viêm cũng tiến đến, nó không ngần ngại giơ ra bả vai săn chắc kích bay hư ảnh phi long ra đằng sau.

''ẦM!!'' Dạ Trần bị đánh bay cùng hư ảnh đâm đổ liên tục năm tảng băng cứng mới chịu dừng lại.

''Tên khốn!'' Thanh Bình giận giữ, ma kiếm một lần nữa hiển hiện.

''Vù..!!'' Băng Viêm xoay người một cước đạp đến.

''Bốp..!!'' Thanh Bình chưa kịp xuất chiêu đã bị đối phương chớp nhoáng xoay người đá trúng.

SOẠT!

Thân ảnh Thanh Bình giống như rẻ lau nhà, bị đá bay ra sau, trượt dài trên mặt tuyết một đoạn thật dài.

''Phụt..!!'' Ba người cùng một lúc phun ra một ngụm máu tươi.

''Đây không phải là... thiên phú... của Ngũ Kiếm sao!'' Dạ Trần ôm hận thốt lên thành tiếng.

''Khục khục...'' Cách đó không xa, Ngũ Kiếm không ngừng ho ra máu, đôi mắt mở to không dám tin nhìn vào hiện thực trước mắt.

Nhìn vào thân thể cao lớn cháy lên ngọn lửa vô hình làm cho tuyết xung quanh cũng phải sợ hãi tránh sang một bên, Tứ Du cắn chặt răng khẽ nói: ''Nghịch Mệnh!''

''Nghịch Mệnh..!!'' Ba người Dạ Trần cũng hô lên.

''Đúng là định mệnh mà! Không ngờ có ngày phải đối đầu với thiên phú bẩm sinh của chính mình!'' Ngũ Kiếm cười thảm, ngẩng đầu hét to.

''ẦM..!!'' Đáp lại hắn, một luồng khí tức âm u và lạnh lẽo phát ra.

''Đây là... không phải Ám chi lực!'' Nhìn hắc khí lan rộng đến chỗ mình, Dạ Trần không khỏi thất kinh.

Ngước mắt nhìn lên liền thấy cảnh tượng Băng Viêm Tứ Thủ cả người bốc lên hắc khí cuồn cuộn kết hợp với bộ mặt hung dữ cùng hàm răng sắc nhọn đang nhe ra, hình tượng đối phương lúc này chả khác gì quỷ dữ từ địa ngục lao ra cả.

''Ma Khí!'' Thanh Bình không dám tin tưởng những gì trước mắt.

''Khè khè..!!'' Thanh âm từ phía Băng Viêm truyền ra.

Bốn thanh băng đao được nhuộm lên ma khí được bốn cánh tay tráng kiện cầm lấy, đối phương từng bước tiến lên, đôi mắt đỏ tươi liếc nhìn ba người.

Băng Viêm đi tới đâu, ma khí liền cuồn cuộn như nước biển dâng trào tiến đến đó.

''Phù!'' Ba người Dạ Trần đứng dậy thở ra một hơi.

''Giết ngươi như giết cẩu!''

ẦM!

Ba người như ba con thiêu thân lao vào biển lửa đen.

GÀO!

Băng Viêm vung đao xé gió sang hai bên, nó mở to miệng gầm lên một tiếng vang trời cũng điên cuồng lao lên tiến đánh ba con người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.