Khởi động chức năng phòng ngự của Hắc Ngục Thiên Giáp xung quanh Lân Diễm liền xuất hiện một vòng tròn sáng bao phủ nàng lại. Trên mặt của lớp chắn ma lực như có như không xuất hiện hình ảnh của một tầng lân phiến tăng thêm lực phòng ngự cho bản thân Lân Diễm bên trong.
''Lục Tịnh thủ hộ cho ta.'' Lân Diễm khẽ nói.
Trên cổ tay nàng xuất hiện một chiếc vòng ngọc, Lân Diễm nhanh chóng truyền ma lực kích phát. Vòng ngọc sáng lên một tầng quang mang thủ hộ nhanh chóng hình thành ngay trước mắt nàng. Đây chính là đồ vật lúc trước Linh Lung nén đưa cho nàng khi nàng chuẩn bị đánh lén Tuyên Ngạc, cũng được Linh Lung đặt tên là Lục Tịnh. Kích phát xong tầng phòng ngự thứ ba, khuôn mặt Lân Diễm liền trắng hẳn đi.
''Bộp'' Lân Diễm hai tay chạm vào nhau, đôi mắt nhắm lại.
''Diễm Nhi cẩn thận.'' Dạ Trần ở phía sau kinh hãi hô to.
Hắn vạn phần lo lắng cho Lân Diễm. Dù sao đối thủ của nàng cũng là Cao cấp Ma giả, kẻ chỉ cần phất nhẹ tay cũng có thể đánh bại đối thủ dưới giai.
''Cản được sao. Chết đi cho ta.''
Ngay khi tầng tầng lớp lớp phòng ngự hình thành, Tuyên Ngạc cũng đã đánh đến. Hắn tức giận hét lớn, bàn tay tràn ngập hàn băng chi lực đánh thẳng xuống lớp phòng ngự lấp lánh đang cản đường tiến công của hắn. Đôi mắt của hắn tràn ngập vẻ xem thường những lớp phòng ngự do một tên Trung cấp tạo ra.
''Mấy tờ giấy mà thôi.'' Tuyên Ngạc khoé miệng nở nụ cười âm hiểm.
CHOANG!!!
Tiếng đổ vỡ vang lên. Bàn tay Tuyên Ngạc xuyên thẳng qua lớp lân phiến phía trước, đánh mạnh xuống lớp phòng ngự của Hắc Ngục Thiên Giáp. Như hắn nói, bàn tay hàn băng chi lực của hắn ngay khi chạm vào lớp phòng ngự liền truyền ra khí tức âm hàn. Khí tức lạnh lẽo nhanh chóng lan ra trên bề mặt lớp phòng ngự, nó đi đến đâu kết một tầng băng mỏng đến đó.
Một quả cầu băng chớp mắt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nó như tấm gương mỏng bị Tuyên Ngạc ấn nhẹ cánh tay liền tan vỡ vào hư không, để lại những hạt bụi băng bay đi khắp nơi.
''Chết đi.'' Tuyên Ngạc cười gằn.
Chưởng lực của hắn cũng không vì những chuyện vừa qua mà ngừng lại. Ngược lại bị Tuyên Ngạc thôi thục càng thêm mạnh mẽ hơn.
ẦM!
Hàn băng chi lực đánh vào màn chắn do Lục Tịnh tạo ra. Khác với sự sụp đổ nhanh chóng đến chớp mắt của lớp phòng ngự trước, lần này nó cản một chưởng này của Tuyên Ngạc.
''Cái gì.''
Tuyên Ngạc không khỏi mở to mắt kinh ngạc.
''Lên cho ta.'' Hắn cắn răng ra sức.
Một thủ một công đối chiến với nhau. Chiến đấu dài làm khuôn mặt Tuyên Ngạc cũng nhanh chóng xuất hiện những giọt mồ hôi, hắn cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
''Làm ta giật cả mình.''
Một vị nam tử mặt trắng mặc trên mình trang phục thư sinh thấy tình cảnh trước mắt không khỏi vỗ nhẹ ngực một cái.
''May mà ngăn lại được.'' Tiếng nói tiếp tục vang lên.
''Công tử ngươi nghĩ ai sẽ thắng.'' Một người mặc trang phục thị nữ, tuổi có chút nhỏ ở bên cạnh hiếu kì lên tiếng.
''Tất nhiên là đám người Hổ Dạ sẽ thắng còn lão đầu Tuyên gia kia, sẽ bị mệt chết tại chỗ.'' Người phía trước có chút căm giận nói.
''Đám người Tuyên gia đều đáng chết.'' Thị nữ ngây thơ gật đầu nói.
Công tử trong miệng nàng cũng gật đầu theo.
''Cái này thì chưa chắc nha.'' Có một thanh niên cách đó không xa lên tiếng.
Trên lưng hắn đeo liền năm thanh kiếm. Khuôn mặt hắn cương nghị, đường nét góc cạnh rõ ràng. Một thân bạch y lộ rõ trước đám đông. Nhìn là biết không phải là kẻ đơn giản, chỉ là khí tức trên người hắn toả ra sắc bén như dao làm người ta không dám đến gần. Xung quanh hắn có một khoảng trống lớn nhưng không có ai dám đi lên đứng cạnh.
''Tại sao vị huynh đệ này lại cho là như vậy. Tại hạ tên Tứ Du.'' Nghe người khác nói vậy, khuôn mặt vị công tử ngạc nhiên cùng đó là vẻ hiếu kì. Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt đối phương, cũng không quên đưa ra tính danh của mình.
Vị thị nữ ở bên cạnh cũng nhanh chóng đi theo.
Thanh niên đeo trên lưng năm thanh kiếm thấy đối phương đi đến, hắn không khỏi nhíu mày đánh giá kĩ đối phương. Vị công tử Tứ Du kia thấy vậy liền mỉm cười, tỏ rõ sự vô hại của mình.
''Người ta dù sao cũng là Cao cấp. Không biết chỉ số ma lực của lão bao nhiêu nhưng dưới sự tài bồi của Tuyên gia, chắc cũng không quá thấp. Mặc dù đám người Hổ Dạ có thể cầm cự được đến bây giờ đã là rất tốt nhưng kết quả không quá lạc quan. Tại hạ Ngũ Kiếm.'' Thanh niên suy nghĩ một lúc liền nói. Hắn cũng báo ra tính danh của mình.
Tứ Du nghe vậy có chút giật mình kinh ngạc.
''Xếp hạng thứ 12 Trung Bảng trên Diệt Ma Bảng, Ngũ Kiếm.''
''Chính là tại hạ.'' Ngũ Kiếm gật đầu nói.
Đám người xung quanh cũng không ít người kinh hãi.
''Ngũ Kiếm kẻ không có thế lực ủng hộ, cũng là một cô nhi được nhặt từ trong rừng. Một mình tự dựa vào sức lực và thiên phú của bản thân giết lên Diệt Ma Bảng Trung Vực còn lọt vô một trong hai mươi người mạnh nhất ở Trung Vực là hắn sao.'' Đám người hiếu kì, không khỏi bàn tán rầm rộn.
Để khích lệ các Diệt Ma Giả đi tiêu diệt Ma thú. Diệt Ma Hội lập ra hai bảng xếp hạng, một là Trung Bảng nơi các Diệt Ma Giả Trung cấp thi thố với nhau. Còn lại tất nhiên là Thượng Bảng nơi dành cho các Diệt Ma Giả Cao cấp ác liệt quyết đấu. Sơ cấp quá thấp, Diệt Ma Hội cũng không muốn khích lệ đám người ở Sơ cấp mãi nên không xếp hạng ở cấp này. Còn Siêu cấp Ma giả thì lại ít nên không tiện xếp hạng, với lại ngoài hai bảng chính là bảng xếp hạng của Diệt Ma Quân Đoàn. Cũng chính là nơi các Siêu cấp Ma giả tự khích nệ lân nhau.
Tất nhiên thứ để phân chia cấp bậc là điểm tích luỹ khi diệt ma thú.
''Không ngờ lại là Ngũ Kiếm huynh nổi danh Trung Vực. Tại hạ thất lễ rồi.'' Tứ Du chắp tay nói.
''Không có gì chỉ là có chút tiếng tăm thôi.'' Ngũ Kiếm có chút không biết nói làm sao liền xua tay nói.
''Vị công tử này. Ta hình như chưa gặp qua công tử thì phải.'' Ngũ Kiếm có chút nghi hoặc liền nhanh chóng nói.
''Tại hạ mới đến đây không lâu. Ngũ Kiếm huynh gọi ta là Tứ đệ là được rồi.'' Tứ Du cười cười nói.
Thị nữ ở bên cạnh cũng gật đầu phụ hoạ theo.
Ngũ Kiếm gật đầu, đôi mắt không ngừng quan sát trận đấu đang diễn ra.
''Đến rồi.'' Ngũ Kiếm như cảm nhận được gì liền nói.
Tứ Du bên cạnh cũng gật nhẹ đầu.
Đám người chú ý đến hai người họ nghe vậy, cũng không tử chủ liếc nhìn qua.
''Ngươi còn không mau chịu chết.'' Tuyên Ngạc hét to. Đôi mắt hắn có chút đỏ.
''Để ta giúp thúc một tay.'' Tuyên Nghi ở xa thấy vậy lo lắng, hắn hét lên.
Thân ảnh hắn cũng nhanh chóng tiến lên.
''Đứng im cho ta.''
Dạ Trần làm sao để hắn như ý. Mặc kệ thương thế tại thân, Dạ Trần nhanh chóng đi đến cản phía trước Tuyên Nghi.
''Ngươi cút sang một bên cho bản thiếu gia.'' Tuyên Nghi tức giận hét to.
Dạ Trần không nhiều lời một kiếm chém đến.
''Đáng chết.'' Nhìn thấy đối phương không nói gì đã liền ra tay, Tuyên Nghi liền mắng một tiếng.
Loan đao xuất hiện trong tay hắn. Một đao chém qua, đỡ lại một nhát chém của Dạ Trần.
''Là ngươi ép ta.'' Tuyên Ngạc mặc kệ hai người, hắn căm giận nói.
''Ầm...'' Khí tức trên người hắn đột nhiên bùng phát mạnh mẽ. Bàn tay dần dần xuyên qua lớp lá chắn, xung quanh lớp lá chắn cũng xuất hiện những vết rạn.
''Thiêu đốt tinh huyết.''
Ngũ Kiếm và Tứ Du ở đằng xa thầm nói.
''Không ổn.'' Tiểu Mỹ có chút gấp, nàng nhanh chóng bật người phi lên.
''Tiểu thư dừng bước.'' Một người đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng là Mạc đại nhân trong miệng đám người.
''Mạc thúc người tránh ra cho ta.'' Tiểu Mỹ vội vang nói.
''Người nên nhớ. Bản thân mình không được nhúng tay vào những chuyện như vậy.'' Mạc đại nhân trầm giọng nói.
''Nhưng mà...'' Tiểu Mỹ chần chờ nói.
''Có lẽ sẽ không sao đâu. Tiểu thư chờ xem.'' Mạc đại nhân an ủi nói.
Hắn cũng không dám ép người phía trước quá mức. Nhỡ người ta làm liều xảy ra chuyện gì thì đầu lão có khi cũng đi theo.