Nguyên Tố Đại Lục

Chương 91: Chương 91: Cân Bằng




Nghiến răng nghiến lợi chống lại sự áp bách của không gian xung quanh mang lại. Dạ Trần nhắm chặt đôi mắt, toàn thân tinh lực đều tập trung vào trong cơ thể, ma lực theo đó chạy quanh toàn thân. Hai màu trắng đen như có như không lúc ẩn lúc hiện.

''Không cần nhiều chỉ cần thời gian một hơi thở là đủ.'' Dạ Trần thầm nghĩ.

Quyển trục ma pháp đã sớm được kích phát nhưng lại bị đối phương mạnh mẽ phong toả lại không gian làm hắn không thể dịch chuyển đi nơi khác. Có lòng mà không có sức thật là bi ai, khó chịu. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, thứ còn thiếu chỉ là một chút thời gian ngắn ngủi.

''Ánh sáng này là...'' Đứng đối diện với Dạ Trần, Nguyên thành chủ Giới thành Thiên Phương có chút kinh ngạc nói khẽ.

''Âm Dương Thể kích phát cho ta.'' Dạ Trần hét lớn.

Hai màu trắng đen từ trong cơ thể Dạ Trần chiếu sáng ra bên ngoài, không gian áp bách xung quanh theo những tia sáng chiếu đến mà dần dần dịu đi. Phong Cấm Không Gian của đối phương cũng theo đó tan rã, mất đi hiệu lực vốn có.

''Không thể nào, không thể nào, hắn làm sao có thể...'' Nhận thấy phạm vi không gian bị mình khoá lại dần trở về trạng thái ban đầu, hắn có chút không dám tin vào sự thật ngay trước mắt.

Theo kiến thức hắn biết chỉ có những người thực lực ngang bằng hắn hoặc vượt xa hắn mới có thể phá vỡ không gian khi bị chính bản thân hắn phong toả lại. Tiểu tử trước mắt thực lực trong mắt hắn như con kiến mà thôi, sao có thể làm được.

''Cái này là...'' Nguyên thành chủ định thần nhìn lại ánh sáng phát ra từ cơ thể Dạ Trần.

''Thiên Sinh Thể Chất.'' Hắn nói chậm từng chữ.

Dù sao hắn cũng là Thành chủ của cả một thành, hằng ngày luôn phải tiếp xúc với vô số người. Đặc biệt ở Giới thành nơi đầy đủ mọi thứ như này hấp dẫn rất nhiều thiên tài, những cao thủ tiềm ẩn mang trong mình sức mạnh kì lạ đến khám phá. Mặc dù Thiên Sinh Thể Chất ở trên Đại Lục rất hiếm nhưng hắn cũng đã gặp qua vài cá nhân có nó, tự nhiên cũng không xa lạ với thứ này là bao. Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến, trên đời lại tồn tại thể chất kì lạ như vậy, có thể làm tan rã không gian.

''Phù... đúng như mình nghĩ.'' Cảm nhận đã không còn sự áp bách từ không gian xung quanh mang lại, Dạ Trần thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Theo hắn biết Âm Dương Thể ngoại trừ giúp phụ trợ tu luyện hai hệ Bạch và Ám ra thì còn có một đặc tính nữa chính là cân bằng. Thể chất thiên về phụ trợ thường được người trên Đại Lục ví là Gân Gà Thể Chất, vì muốn phụ trợ trong tu luyện hay chiến đấu có thể dùng đến đan dược hoặc dược tề kích phát. Dùng thể chất phụ trợ theo mọi người thấy cũng chỉ là giảm một chút chi phí khi sử dụng mà thôi. Mà ở trên con đường tu luyện dài đằng đẵng có thể giảm bao nhiêu. Cho nên trong mắt mọi người thể chất nhằm cho mục đích phụ trợ chỉ là gân gà, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Mặc dù thường gặp qua những điều này trong sách nhưng Dạ Trần không thèm quan tâm lắm. Mỗi một người đều có suy nghĩ riêng của mình, không ai có thể áp đặt cho ai. Chỉ cần có thể giúp cho bản thân mình thì đối với Dạ Trần nó là đồ tốt.

Như Âm Dương Thể của hắn, đã giúp cho hắn cứu được một bàn thua trong gang tấc. Nhờ có đặc tính cân bằng mà không gian bị đảo lộn đang dần dần trở lên đông cứng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.

''Ực... Phụt...'' Dạ Trần đột nhiên trợn mắt phun ra một ngụm máu tươi. Khuôn mặt hồng hào nháy mắt chuyển thành xanh xao.

''Không... ổn.'' Dạ Trần có chút hoa mắt, đôi chân lảo đảo, loạng choạng lùi lại ra phía sau. Truyện Kiếm Hiệp

Không gian quanh bản thân Dạ Trần một lần nữa dần dần áp bách lại về phía hắn. Ánh sáng xen kẽ hai màu trắng đen quanh thân Dạ Trần cũng dần tối đi.

Thực lực của Dạ Trần không thể so bì với đối phương. Mặc dù có thể làm trung hoà không gian nhưng cần tiêu hao một lượng lớn ma lực duy trì, nói cách khác chính là dùng ma lực của chính mình để giữ thế cân bằng. Nhưng cách biệt đẳng cấp giữa hai người là quá xa, cách biệt một chút đã là một rãnh trời khó mà vượt qua, Dạ trần có thể chống cự một hai giây trước sự mãnh mẽ của đối phương đã là không kém. Khi ma lực đã không thể trèo chống, uy năng của thể chất tự nhiên cũng theo đó suy giảm và dần biến mất. Phong Cấm Không Gian sẽ một lần nữa chiếm ưu thế và lan rộng cho đến khi phong toả lại toàn bộ không gian xung quanh Dạ Trần mới thôi.

''Bịch...'' Dạ Trần ngã xuống mặt đất, khoé miệng nở nụ cười.

''Tiểu tử ngươi...'' Nguyên thành chủ lòng rối như tơ vò nhìn tràng cảnh trước mắt nói.

Lúc trước còn đang tốt, miệng còn không ngừng mắng hắn. Sao bây giờ đột nhiên lại nằm rồi.

''May mắn, kịp rồi.'' Dạ Trần nói khẽ.

Quyển trục trong tay hắn cũng theo đó dần tan biến vào hư không. Ánh sáng bàng bạc loé lên chiếu sáng khu vực hai người đang đến.

''Là không gian ma pháp.'' Nguyên thành chủ nói khẽ.

''Không đúng, là hiểu nhầm, hiểu nhầm to rồi.'' Hắn nhớ ra điều gì đó liền vội vàng hét to.

Nhưng đã muộn, Dạ Trần theo ánh sáng bạc tắt đi mà biến mất.

Nguyên thành chủ ngơ ngác đứng im tại chỗ, đôi mắt nhìn vào nơi Dạ Trần vừa đứng. ''Xong rồi, xong rồi...'' Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm.

''Tiểu tử Dạ Ma này cũng thật là khá. Vậy mà thoát được khỏi lòng bàn tay của Nguyên tiểu tử. Cũng làm cho ta đỡ phí sức một phen.'' Hư không vang lên một tiếng nói.

''Chỉ tiếc vẫn còn yếu kém, không duy trì được bao lâu.''

Âm thanh có chút vui vẻ cùng đó là một chút đắc ý.

''Nguyên tiểu tử à Nguyên tiểu tử, ngươi còn non và xanh lắm.'' Tiếng nói vang vọng lại hư không.

Hắn đã ở đây từ sớm, luôn dõi mắt quan sát hành động của hai người.

Ở dưới mặt đất, Nguyên thành chủ vẫn còn đứng ở chỗ đó. Hắn đã suy nghĩ kĩ lại những việc vừa xảy ra. Lí trí bao năm làm Thành chủ cho hắn biết rằng nhất định có người giở trò sau lưng.

''Nhất định là lão già đó âm thầm ra tay trước.'' Nguyên thành chủ tức giận dậm chân nói.

''Vậy mà dám nói để ta ra mặt trước. Đúng là đồ táo tợn, xỏ lá.'' Hắn tức giận mắng tiếp.

''Bây giờ phải làm sao đây. Người đã đi rồi, nhất định sẽ rơi vào tay lão. Không lẽ phải kiếm nhân tuyển khác.'' Nguyên thành chủ khuôn mặt tỏ rõ vẻ tiếc nuối.

Nguyên việc Dạ Trần có thể phá vỡ chiêu thức Phong Cấm Không Gian của hắn, dù chỉ là tích tắc thêm vào đó là có chút nương tay nhưng đó cũng đã là một thành tựu nổi bật đối với một người còn trẻ như Dạ Trần. Hắn thế nhưng chính là Thành chủ của Giới thành, không biết bao nhiêu Ma giả cường đại phải ôm hận nằm xuống dưới chiêu này của hắn. Chỉ cần tin này mà được truyền ra, danh tiếng Dạ Ma của Dạ Trần nhất định nổi như cồn. Nguyên điều này thôi cũng làm hắn khó mà từ bỏ Dạ Trần được.

''Phải làm gì đây...'' Nguyên thành chủ nhăn mày thật sâu suy nghĩ.

''Đã vào tay của lão già đó thì đừng hòng moi ra được. Không thể đột phá được từ phía lão, xem ra chỉ có thể ở phía Dạ Trần nhưng vấn đề...'' Nghĩ đến những việc xảy ra ban nãy, hắn lại có chút đau đầu.

''Rốt cục lão giá đáng hận, đáng chém đó đã làm gì Dạ Ma. Mà làm tiểu tử đó, thấy mình như thấy cừu nhân giết cha không đội trời chung như vậy.'' Nguyên thành chủ vừa đi, vừa lầu bầu nói.

''Liều... Đã vậy cướp luôn cho nhanh.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.