Nguyên Tố Đại Lục

Chương 67: Chương 67: Có chút thảm




Cuồng Sư không khác gì một con sư tử điên. Cánh tay thô kệch bao phủ bởi lôi điện không kiêng dè đánh thẳng vào miệng con phi long đang điên cuồng gào thét phía trước.

''Ầm...'' Hư ảnh phi long dữ tợn cắn mạnh về phía trước cùng cánh tay tràn đầy sức mạnh của Cuồng Sư tạo lên một vụ nổ ánh sáng nhỏ làm cho đám người quan sát không khỏi nheo mắt mà nhìn.

''Kết quả rốt cuộc ra sao.'' Có người hiếu kì hô to.

Hắn nhìn không rõ được bên trong ánh sáng đó kết quả như thế nào. Đám người bên cạnh bình tĩnh đến lạ thường, không trả lời hắn mà chỉ dùng đôi mắt đỏ au nhìn chăm chú đằng xa. Cuộc đọ sát chiêu kết thúc, bọn họ không dám bỏ lỡ một phút dây lịch sử của Sơ Vực.

''Tách ra rồi.'' Mọi người thét to rung trời.

''Không ổn...'' Linh Lung sau vách đá, che miệng kinh hãi hô lên.

Nàng không dám chậm trễ một giây phút nào, Quang chi lực chớp mắt bao phủ toàn thân. Nàng như một tia sáng cấp tốc phi vào chiến trường. Đôi mắt vàng kim long lanh như nhìn xuyên thấu hình ảnh mờ mịt phía xa.

Sâu trong đôi mắt của nàng, phản chiếu hư ảnh phi long trắng đen bị đánh tan, xuất hiện ngay sau đó là một thân ảnh nhỏ bé khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn, khoé miệng máu tươi chảy dòng, không thiếu những vết cào xước đỏ thẫm máu trên khuôn mặt trắng bệch. Ngay trước ngực còn có in một dấu bàn tay to lớn cùng năm hình móng vuốt ấn xuống thật sâu. Quần áo xung quanh cũng đã sớm rách bươm, áo choàng bên ngoài cũng bị lôi điện đánh tan một nửa. Cùng với đó là những giọt máu tươi như những nụ hoa máu nở rộ khắp xung quanh.

''Đội trưởng...'' Linh Lung vừa cấp tốc lao đến, vừa kinh sợ hô to.

Nàng thấy rõ, Dạ Trần như bị một lực lượng mạnh mẽ cố tình đánh bay về phía vách núi đá cứng ngắc đầy rẫy hoa thuỷ tinh phía bên phải. Với tình trạng thê thảm hiện giờ cùng với tốc độ bắn bay về sau như đạn pháo, không cần nghĩ cũng biết, một khi đụng trúng thịt nát xương tan.

Đám người quan chiến run run nói khẽ: ''Hết rồi.''

Thân ảnh nhỏ bé trong mắt họ đã nhanh chóng va vào vách núi Thuỷ tinh. Tia sáng màu vàng vừa xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, tốc độ cũng rất nhanh nhưng căn bản ''nước xa không cứu được lửa gần''.

''Không được.'' Một tiếng la hét gấp gáp vang lên từ xa, một thân ảnh tràn đầy hoả diễm mau chóng phi tới lướt qua bọn họ.

''Tốc độ thật khủng khiếp nhưng muộn.'' Đám người giật mình hô to nhưng ngay đó là những tiếng thở dài.

''Hôm nay là ngày gì thế mà xuất hiện thật nhiều cao thủ như vậy.'' Bọn họ không khỏi suy nghĩ. Đôi mắt cũng không rời chiến trường.

''Chết tiệt.'' Lân Diễm gấp gáp mắng to.

''Không cần lo lắng mà hỏng việc lớn'' Tiếng nói tự tin của Linh Lung truyền vào tai Lân Diễm.

Một ánh sáng màu bạc loé lên rồi biến mất. Linh Lung chớp mắt đã xuất hiện ngay phía sau lưng Dạ Trần. Hai tay nàng ma lực nhu hoà bao phủ đón đỡ hắn.

''Ầm...Xoạt...'' Phản chấn làm Linh Lung ôm lấy Dạ Trần không khỏi lùi ra sau một quãng, trên mặt đất xuất hiện thêm hai dấu chân thật dài.

Đám người đằng xa còn đang nhắm mắt thật chặt, không lỡ nhìn thảm cảnh máu me xuất hiện nhưng chờ mãi không nghe thấy không khỏi mở mắt ra xem lại.

''Ý. người đâu.''

''Nhìn xem. Có người đón được.''

''Oa ha ha ha, tốt lắm...''

Một đám người ngây dại một lúc liền chuyển thành vui mừng, kinh ngạc hét to.

Lân Diễm thấy vậy không khỏi thở phào một hơi.

Thấy phe mình đã an toàn. Tất cả ánh mắt như chim ưng rình mồi của mọi người liền đổ dồn vào thân ảnh uy mãnh kia. Vừa liếc nhìn, mọi người liền hít sâu một hơi, toàn bộ chiến trường chuyển thành chết lặng.

''Tí tách...'' Những âm thanh nhỏ như nước chảy vang lên rõ ràng trong toàn bộ chiến trường rộng lớn ở núi Thuỷ tinh. Dưới chân Cuồng Sư đã đỏ thẫm một màu đỏ của máu. Tay phải của hắn đã biến mất khỏi chính thân thể của mình. Máu tươi thấm đẫm một bên người.

''Gào...'' Cuồng Sư thét lên một tiếng dài đau đớn.

Đám ma thú phía sau lưng trợ uy nhìn thấy rõ tình cảnh, thân thể đã run lên như cầy sấy. Thủ lĩnh của chúng nó đã bị người khác đánh bay một cánh tay.

''Gừ...'' Hai mắt Cuồng Sư đã đỏ càng thêm đỏ thẫm, sát khí kinh người nhanh chóng toả ra. Hướng thẳng về phía Linh Lung.

''Nghiệt súc còn không mau đầu hàng.'' Linh Lung khinh thường nói.

Nếu không phải có quy tắc choi buộc. Nàng đã sớm tháo con sư tử trước mắt thành tám khối.

Đám người phía xa nghe vậy vã cả mồ hôi lạnh.

''Thật bá khí à.'' Nhiều người thầm hô.

Phía trước mắt của bọn họ thế nhưng là Cuồng Sư danh tiếng lẫy lưng Sơ Vực. Đầu của nó thế nhưng được treo ở Diệt Ma Bảng. Phần thưởng là một ngàn điểm, tương đương với điểm của một Cao cấp ma thú nha.

''Hổ Dạ. Đội trưởng đã bị thương, kế hoạch thay đổi. Ngươi chưa vào Diệt Ma Hội lâu, có thể lên diệt sát bọn chúng.'' Linh Lung quay sang nói với Lân Diễm.

Ở đây còn có nhiều người khác đang xem, át chủ bài chuẩn bị dùng chỉ có thể úp xuống.

Lân Diễm gật đầu. Nàng hiểu ý của Linh Lung.

''Bảo vệ tốt cho hắn.'' Lân Diễm căn dặn Linh Lung.

Nàng nhanh chóng vác theo thanh đại kiếm xông lên. Thế cục đã thay đổi, thời gian dành cho nàng không nhiều.

Linh Lung gật đầu. Nàng nhanh chóng lùi sang một bên. Quang chi lực từ trong tay nàng cũng nhanh truyền ra, bao phủ thân thể Dạ Trần lại. Những vết thương nhỏ bé trên người Dạ Trần cũng mau chóng khép lại.

''Nhanh. Tiến lên thảo phạt Cuồng Sư.'' Đám người quan chiến mau chóng phản ứng lại nói to, đôi mắt tham lam nhìn xào huyệt phía trước.

Bọn họ muốn thừa cơ cháy nhà mà vào hôi của.

''Đúng vậy. Cuồng Sư làm nhiều việc ác. Mọi người tiến lên giết chết con sư tử này.'' Đám người bên cạnh mau chóng phản ứng đáp lại.

Cứ thế một đám người miệng ho to chính nghĩa, tay rút binh khí tiến lên.

''Gào...'' Cuồng Sư gào thét vào đám người.

Bọn run dế ngày thường sợ hãi nó. Vậy mà lúc này lại dám xông lên định giết hắn.

''Nó đã trọng thương, không cần phải sợ.''

''Anh hùng, chúng ta đến giúp ngươi.''

Một đám người nhờ phút này còn đâu kiêng dè gì. Họ nhanh chóng áp tới xào huyệt của Cuồng Sư. Trong xào huyệt của Cuồng Sư nhất định có tài bảo quý giá làm cho bọn họ thèm thuồng đã lâu.

Cuồng Sư tức giận, khắp thân thể bị thương làm bả vai nó run lên vì đâu đớn. Khuôn mặt càng thêm dỡ tợn nhìn về phía đám người, cánh tay trái lôi điện cũng đã hiện lên. Nó muốn tử chiến với đám người này.

Chỉ là chưa chờ hắn xông lên. Một tia chớp đã lướt qua người Cuồng Sư kèm theo đó là một lưỡi kiếm ánh hồng. Trong mắt Cuồng Sư trời đất liền quay cuồng, nó nhìn thấy đám người đang xông lên liền dừng lại, thân thể còn run run, khuôn mặt còn tỏ rõ vẻ sợ hãi.

''Bộp...'' Đầu Cuồng Sư rơi xuống mặt đất. Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu con mắt, Lân Diễm cúi người cầm nó lên. Đôi mắt của nàng không khỏi liếc qua đám người.

''Các ngươi...muốn.'' Nàng chậm rãi nói.

Đám người nghe vậy ngây dại gật đầu nhưng rất nhanh liền bừng tỉnh thấy sai sai lại lắc đầu nhanh như trống lắc.

Lân Diễm mỉm cười sâu trong áo bào. Nàng nhanh chóng cất thủ cấp của Cuồng Sư đi.

''Còn lại là của các ngươi.'' Lân Diễm tiếng nói khàn khàn truyền ra.

Nàng không chờ bọn hắn trả lời lại liền nhanh chóng tiến về chỗ Linh Lung.

''Đã lấy xong.'' Lân Diễm gật đầu nói khẽ.

''Đám ma thú để lại cho bọn họ. Chúng ta đi trước, không cả có biến.'' Linh Lung gật đầu lại, trả Dạ Trần trong tay cho nàng.

Lân Diễm không khỏi xót xa nhìn Dạ Trần lại lần nữa lâm vào cơn hôn mê.

''Ta đã chữa cho hắn. Không sao đâu, một thời gian nữa sẽ tỉnh lại thôi.'' Linh Lung mỉm cười nói.

''Chúng ta đi.'' Nàng liếc nhìn tình cảnh xung quanh hiện tại một lần liền nói tiếp.

Lân Diễm gật đầu. Hai người mau chóng rời đi.

Đám ma thú không còn thủ lĩnh, tinh thần liền giảm mạnh, sợ hãi bao phủ xung quanh. Đám ma thú giờ chỉ mong chạy thoát thân. Theo tâm lí đó, đám Diệt Ma Giả thế như trẻ che giết đám ma thú ''người ngã ngựa đổ''. Tiếng chém giết vang vọng núi Thuỷ tinh, càng hấp dẫn thêm nhiều Diệt Ma Giả đến.

Ma thú kêu gào thảm thiết. Xào huyệt núi Thuỷ tinh của Cuồng Sư cứ thế bị phá tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.