Ở một biệt viện cách xa cuộc xung đột nhỏ vừa rồi, hoàn cảnh xung quanh nơi đây cũng không quá đặc biệt ''không xa hoa cũng không quá tồi tàn''.
Một căn phòng nhỏ cùng với một cái hồ, bên cạnh còn có một ít dược thảo đã trồng thật lâu. Đột nhiên, hai đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi bước vào. Đôi mắt liếc nhìn chăm chăm xung quanh, xem xét một lúc không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm.
''Phù...''
''Tốt rồi, bọn họ không đuổi đến đây.'' Đứa trẻ nam nhìn có chút dễ thương mỉm cười nói với tiểu cô nương bên cạnh.
Chỉ thấy tiểu cô nương vẫn cúi đầu, mắt có chút hồng, gật nhẹ cái đầu nói nhỏ đến không nghĩ kĩ thì không thể nghe thấy: ''Cảm ơn Dạ Trần ca ca, muội lại liên luỵ đến ca ca rồi.'' Nói đến đây những giọt nước mắt long lanh lại chảy xuống đôi má hồng hồng của nàng.
''Không sao đâu, muội là muội muội của ta mà, ai bắt nạt muội ta sẽ giết kẻ đó.'' Dạ Trần vừa nói vừa lau đi nước mắt cho nàng, chỉ là câu cuối hay nói nhẹ đến nỗi nàng không nghe thấy mà thôi.
Tiểu cô nương thấy ca ca không phải ca ca ruột của mình quan tâm mình như vậy liền nức nở, miệng nở nụ cười,ngẩng đầu lên sùng bái nhìn Dạ Trần: ''Ừ, ca ca thật tốt.'' Rồi ôm chầm lấy Dạ Trần.
Da Trần mỉm cười vui vẻ ôm lấy muội muội, thầm nghĩ ở Băng gia này cũng chi có nàng quan tâm đến ta, cũng vì như vậy nàng mới bị lũ trẻ kia cô lập. Dù gì ta cũng chỉ là một đứa con nuôi, lại là con nuôi của gia chủ sẽ làm cho nhiều người ghen ghét tìm cách cô lập ta.
''Muội muội yên tâm một ngày ta còn sống sẽ không để muội chịu thiệt, kể nào làm hại muội ta sẽ giết kẻ đó.'' Dạ Trần ở trong đầu khắc ghi câu nói này tâm tình hắn cũng kích động theo. Sát khí thứ không thuộc về một đứa trẻ lại toát ra từ trên thân đối phương.
''Không được.'' Dạ Trần một hồi thất thần suy nghĩ liền tỉnh táo lại thấy vậy liền cố gắng áp chế, lo lắng ảnh hưởng đến muội muội liền cúi đầu xuống.
''Hửm. Ngủ rồi?'' Dạ Trần thấy muội muội trong lòng không có động tĩnh liền kinh ngạc.
Đột nhiên một luồng ma lực bao phủ xung quanh biệt viện của Dạ Trần, nó có thể làm cho người ở ngoài không phát hiện được ít nhất người ở Băng gia không nhận thấy được, cho dù là người mạnh nhất đi chăng nữa.
Nó cũng làm cho Dạ Trần giật mình, hắn rất là mẫn cảm với ma lực, định ôm lấy muội muội tìm cách chạy trốn.
Một tiếng nói dịu dàng vang lên cùng với sự quan tâm: ''Tiểu tử không cần sợ hãi.''
''Ngươi là ai vậy, là người hay quỷ?'' Dạ trần nghe thấy tiếng nói người đến liền bớt kinh sợ. Cũng nghĩ người đến đối phương mạnh như vậy trực tiếp tóm mình là được không cần dài dòng như vậy à.
Ổn định lại tâm tình, Dạ Trần liền ngó xem xung quanh. ''Không có ai?'' Hắn nghi hoặc thầm nói. Truyện Huyền Huyễn
Trước mắt hắn hay xung quanh cũng không có bóng dáng ai nha.
''Tiểu tử ngươi mới là quỷ.'' Lâm Ảnh Nguyệt thầm nói.
''Không cần tìm, ta ở đây.'' Nói xong thân hình biến ảo đứng trước mặt Dạ Trần.
''Yên tâm, tiểu cô nương kia không sao đâu''. Ảnh Nguyệt nói tiếp.
Dạ Trần thấy đối phương đột ngột xuất hiên giật mình một cái. Rồi cũng yên tâm lại, muội muội không sao là tốt.
Một lúc Dạ Trần lấy dũng khí liếc nhìn đánh giá người đối diện liền kinh ngạc thất thần: ''Thật đẹp à, người ta từng thấy đẹp nhất trong đời còn hơn cả nghĩa mẫu kia. Khuôn mặt thanh tú động lòng người, đôi mắt xinh động, làn da trắng ngọc, thân hình tiêu chuẩn ngực lớn eo thon, chậc chậc đúng là Hoa Nhường Nguyệt Thẹn nha.''
Trong khi Dạ Trần đang thất thần suy nghĩ. Ảnh Nguyệt đến gần Dạ Trần dùng hai ngón tay thon dài, tinh tế gõ đầu Dạ Trần một cái: '' Tiểu tử ngươi thất thần cái gì?''
Dạ Trần thấy đối phương nói chuyện liền lấy lại thấy thần, lắc đầu nói chân thành: ''Tỷ tỷ thật đẹp.''
Ảnh Nguyệt thấy tiểu tử nhỏ này khen mình trong lòng liền vui từ trước đến nay chưa ai khen nàng à những người khen nàng ý đồ bất chính mộ đều xanh cỏ, hư vinh của nữ nhân mà, nhưng mặt nàng vẫn không đổi sắc miệng thì cười: ''Tiểu sắc lang rất biết nói chuyện nha, với lại ta không phải tỷ tỷ ngươi là a di của ngươi.''
Dạ Trần nghe Ảnh Nguyệt nói liền đáp vội: ''Ta không phải tiểu sắc lang. Chỉ là bản sắc của nam nhân mà thôi.''
Càng nói đến câu cuối thì tiếng nói cũng càng nhỏ dần. Ảnh Nguyệt thấy vậy liên cười thầm, tiểu tử này thật thú vị từ đó cũng nói ra được cái gì ''bản sắc'' chứ.
''Người là a di của ta,không phải à, ta không có a di nha.'' Dạ Trần liền tiếp tục nói.
''Ta thật là a di của ngươi à, ta tìm ngươi thật lâu nha, mệt chết ta rồi.'' Ảnh Nguyệt phản ứng lại nói.
''Tìm ta thật lâu.'' Dạ Trần không hiểu nói.
Thấy vậy Ảnh Nguyệt kể lại toàn bộ chuyện cho Dạ Trần nghe cùng với một chút về thân phận của hắn: ''Con trai duy nhất của gia chủ Bạch gia.''
Nói xong, nàng liền nhìn chăm chú Dạ Trần.
Dạ Trần nghe xong mọi chuyện cũng không nhận ''tỷ tỷ xinh đẹp'' này ngay mà nghi ngờ hỏi: ''Tỷ tỷ có chứng thực được điều tỷ tỷ vừa nói không?''
Ảnh Nguyệt nghe thấy hắn hỏi vậy mỉm cười, nàng đã đoán trước được hắn sẽ hỏi như vậy, rồi từ trong một chiếc nhẫn lấy ra một viên đá ''viên đá này màu đỏ trên thân xuất hiên các chú văn cổ không đọc được, có chút huyền bí''.
''Cái này là...'' Dạ Trần thấy tỷ tỷ thần bí lấy ra viên đá màu trắng, nghiêm túc nhìn kĩ cảm thấy quen quen nhưng lại không nhớ là cái gì. Đôi mày khẽ nhíu lại buột miệng hỏi: ''Đây là...''
''Đá Huyết Mạch.'' Ảnh Nguyệt nói.
''Đá Huyết Mạch, đúng rồi là nó.'' Dạ Trần nghe thấy vậy nhẩm lại kinh ngạc nói ra, hình ảnh Đá Huyết Mạch trong đầu Dạ Trần hiện ra. Nhưng nó có màu đen khác so với viên này.
Ảnh Nguyệt thấy hắn phản ứng như vậy giơ viên Đá Huyết Mạch lên trước mắt Diệp Trần rồi cười nói: ''Ngươi biết nó.''
Da Trần gật đầu nhỏ: ''Ta biết cái này, ta đã từng đọc qua sách nhưng nó có màu khác màu đen.''
Ảnh Nguyệt mỉm cười nói: ''Viên đá màu đen ngươi thấy bất qua chỉ là sơ cấp thôi, trên nó còn có màu xanh và đỏ phẩm chất cao hơn nhiều, bất qua ta không nghĩ ngươi biết nó nha.''
''Hì hì, ta bình thường không có gì làm, ma lực không thể tu luyện được, cũng không có ai chơi cùng ta ngoài Ánh Nhi lên cũng chỉ có thể đọc sách tìm hiểu chút thôi.'' Dạ Trần cười lên, thần sắc cũng trầm hẳn đi.
Ảnh Nguyệt thấy Dạ Trần buồn bã cảm xúc của nàng cũng xuống theo nàng nghĩ:''Dạ Trần buồn bã như vậy cũng một phần do mình.''
Hai người rơi vào trầm mặc. Nàng cũng rất nhanh ổn định lại, cười nói dịu dàng với Dạ Trần: ''Dạ Trần ngươi cũng không phải buồn bã, họ đối với ngươi bất quá chỉ là người qua đường mà thôi.''
Dạ Trần gật đầu nhẹ, không lên tiếng phản bác.
Ảnh Nguyệt thấy thời cơ đến liền nâng viên đá trên tay nói: ''Viên đá này được in xuống huyết mạch của Bạch gia cũng là gia tộc thực sự của ngươi. Những cổ ngữ này chính là do huyết mạch Bạch gia mà xuất hiện, ngươi từng đọc qua chắc cũng biết.''
Dạ Trần gật đầu trong miệng không ngừng lẩm bẩm ''Bạch gia'' mặc dù Nguyệt Ảnh đã kể một chút về Bạch gia cho hắn nhưng mỗi lần nhắc đến hắn lại hiếu kì Ảnh Nguyệt có nói gia tộc mình mạnh hơn Băng gia rất nhiều.
''Nhỏ một giọt máu của ngươi vào đây đi.'' Ảnh Nguyệt nói, rồi kích phát Đá Huyết Mạch.
Dạ Trần thấy viên đá sáng lên run rẩy một cái, rồi nghiến răng cắn mạnh một cái vào ngón chỏ.
''Thật đau.''
Đó là những gì Dạ Trần nghĩ về lần đầu đổ máu. Rồi nhỏ lên trên viên đá.
Đá Huyết Mạch nhận máu của Dạ Trần quang hoa liền sáng lên, các cổ ngữ như sống lại biến ảo không ngừng, càng ngày ánh sáng toả ra càng rõ có chút chói mắt. Ảnh Nguyệt thấy vậy khoé miệng khẽ giật: ''Huyết mạch của tiểu tử này thật mạnh.''
Đá Huyết Mạch càng phát sáng, năng lượng toả ra càng mạnh chứng tỏ người đó có huyết mạch cường đại sau này to luyện cũng sẽ dễ dàng hơn, nhanh hơn, nhiều người cũng vì huyết mạch yếu mà cả đời dậm chân tại chỗ.
Thấy Đá Huyết Mạch phát huy như vậy Ảnh Nguyệt trong lòng cũng nhẹ phần nào.
''Cuối cùng cũng xong.''
Sau này cũng còn mắt mũi gặp lại tỷ muội tốt của mình.
''Ảnh Nguyệt ta cả đời người thân chỉ có thể đếm trên đầu bàn tay. Sau này có khi cũng chỉ thêm được gia hoả đang đứng trước mắt mà thôi. Mình vì hắn thật khổ à.''