Nguyên Tố Đại Lục

Chương 63: Chương 63: Dạ Lân Linh




Quang mang vụt tắt, sơn động trở lại bình thường lấp lánh ánh lửa.

''Xong rồi.'' Linh Lung thở ra một hơi liền nói.

Thương thế của người nằm đó có chút nặng nhưng đối với nàng không quá khó khăn. Chỉ là nàng không nghĩ đến, bản thân mình lại tiêu hao nhiều ma lực đến vậy. Điều này làm cho nàng không khỏi nhìn kĩ đối phương.

Còn chưa chờ Lân Diễm phản ứng lại. Dạ Trần đã khó khăn mở ra đôi mắt nhắm chặt của mình. Một thời gian ngủ dài cùng với bị thương nặng làm hắn khó thích ứng với hiện tại, vẫn còn cảm giác đâu đớn toàn thân mang lại.

''Diễm...'' Dạ Trần còn chưa nói xong, Lân Diễm đã vụt ngay đến như cơn gió xuân.

''Chàng đừng nói gì hết. Ta không sao nha.'' Lân Diễm vui mừng quá đỗi nhưng không dám làm càn liền vội nhắc nhở.

Hai đôi bàn tay nhỏ bé của nàng cũng nhanh chóng, nhẹ nhàng đỡ Dạ Trần dậy. Nàng biết Dạ Trần muốn nói gì. Nhưng đối với nàng, hắn tỉnh lại là được. Nàng không khỏi vui mừng nhìn kĩ lại hắn. ''Cảm giác này thật tốt.'' Nàng mỉm cười nghĩ.

''Nàng bị thương rồi.'' Dạ Trần đôi mắt đỏ hoe, buồn bã nói.

Nhìn hai đôi bàn tay của Lân Diễm bị cuốn bởi vải ma thuật, trên đó còn thấm vết máu ra ngoài. Hắn biết nàng phải chịu khổ nhiều lắm. Nước mắt không tự chủ lăn dài trên má.

''Tại ta lên nàng mới ra...''

Dạ Trần còn chưa nói xong. Lân Diễm đã dang rộng đôi tay ôm chặt hắn vào lòng. Dạ Trần đã tỉnh lại, trái tim cứng rắn của nàng cũng dần dần tan ra. Lại nghe hắn nói như vậy, nàng đâu chịu nổi nữa, không khỏi phát tiết uỷ khuất bấy lâu. Chính bản thân nàng cũng rất sợ hãi, nước mắt trên mi lại lần nữa tuân rơi.

Hai người cứ như vậy, ôm nhau mà khóc. Chỉ cần được ở bên nhau, biết đối phương còn ở bên cạnh mình, hai người liền không quan tâm gì nữa hết.

Linh Lung ở bên cạnh quan sát, không khỏi trố mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra.

''Cái này...'' Nàng không khỏi băn khoăn nói khẽ.

''Hai người này, mới bao tuổi à. Sau này còn chỉ thành dạng gì nữa.'' Trong đầu nàng không khỏi hiện lên ý niệm này.

Càng nhìn hai người, nàng càng từ hiếu kì chuyển biến thành hâm mộ. Nàng cũng muốn được như thế nhưng chỉ tiếc...

''Khụ khụ.'' Linh Lung ho khan, biểu thị mình đang tồn tại.

Nếu cứ để họ tiếp tục, nàng không biết, bản thân mình sẽ trở thành người vô hình đến bao giờ nữa đây.

Dạ Trần ở trong lòng Lân Diễm không khỏi liếc nhìn Linh Lung một cái. Linh Lung thấy vậy, nhanh chóng mỉm cười thật tươi đáp lại hắn.

Đáp lại nàng là một tiếng hừ lạnh của Dạ Trần.

Dạ Trần không thèm quan tâm đến nàng nữa, quay đầu lại ôm lấy Lân Diễm mềm mại trong lòng.

''Lần trước là một con quỷ, lần này lại là một lão yêu bà.'' Dạ Trần không khỏi oán thầm nói khẽ.

Ở nơi này, sống chết khó nói. Đâu có nhiều người như hai người họ đến đây rèn luyện bản thân. Đã vậy bản thân Linh Lung xuất hiện quá trùng hợp làm Dạ Trần sinh nghi, tự nhiên không thích nàng ta. Cho dù là nàng ta tức giận ra tay đi nữa, Dạ Trần cũng không sợ.

Lần này không giống ma ảnh lần trước đó. Tên kia thế nhưng ẩn thân thuật thật tốt lại ở bên ngoài, khi ra sát chiêu lộ ra khí tức lên mới bị Dạ trần phát hiện. Nhưng chính bản thân Dạ Trần cũng không kịp phản ứng vì đối phương đã ra tay rồi, chỉ cần ngừng lại một chút hắn và Lân Diễm nhất định bị chém thành bốn khúc. Nhưng lần này đối phương lại ngay trước mắt, chỉ cần một lần hít thở là Dạ Trần và Lân Diễm có thể biến mất ngay trước mắt nàng.

Dạ Trần cũng đã sớm chuẩn bị ngay lúc thức dậy. Lần trước kinh nghiệm không đủ, lần này nhất định không thể ngã lần nữa.

Nghe Dạ Trần như vậy oán trách, Lân Diễm bị hắn ôm vào lòng không khỏi mỉm cười. Nàng ngay khi gặp Linh Lung cũng có suy nghĩ này.

Linh Lung nghe Dạ Trần nói, đôi mắt vàng kim trợn to hơn. Nàng không khỏi tức giận xì khói chỉ tay vào Dạ Trần mắng to: ''Ngươi mới là lão yêu bà. Cả nhà ngươi mới là lão yêu bà.''

Dạ Trần nghe vậy gật đầu nói: ''Cả nhà ngươi là lão yêu bà.''

''Ngươi...'' Linh Lung chỉ tay vào hắn nửa ngày không biết nói gì.

''Không phải như vậy đâu. Chàng hiểu lầm rồi.'' Thấy tình cảnh như vậy, Lân Diễm không thể không ra giải thích.

Nàng kể cho Dạ Trần nghe những việc xảy ra khi hắn hôn mê. Cũng không nhiều lắm.

Nghe Lân Diễm trong lòng giải thích. Dạ Trần minh ngộ, sáng tỏ trong lòng liền nhanh chóng chuyển biến mỉm cười với Linh Lung nói: ''Ngươi là người tốt.''

''Không lẽ trước kia ta là ngươi xấu.'' Linh Lung tức giận liếc xéo hắn.

Nàng có cảm giác hắn đang chửi xéo nàng.

''Ngươi cũng không xấu lắm nha còn rất xinh đẹp.'' Dạ Trần mỉm cười nói.

Câu nói này của Dạ Trần làm Linh Lung bản tâm không khỏi vui vẻ, đánh giá đối phương tốt lên vào phần nhưng rất nhanh nàng liền hối hận.

''Chỉ là không đẹp bằng Diễm Nhi trong lòng ta.'' Dạ Trần cười to nói tiếp.

Lân Diễm trong lòng hắn nghe vậy không khỏi đỏ mặt. Dạ Trần nhìn nàng như vậy ngại ngùng xấu hổ, bàn tay không yên phận vẹo má nàng một cái.

''Ngươi là tên khốn.'' Linh Lung tức giận chửi ầm lên.

Dạ Trần nghe vậy, giả vờ mặt nghiêm nghị nói: ''Ầy, ngươi không thể nói vậy. Ta thế nhưng bây giờ là đội trưởng của ngươi nha.''

Linh Lung thở phì phò nhìn hắn. Nàng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, chính mình có phải lên nhầm thuyền giặc không.

''Ta là Dạ Trần còn nàng ấy là Lân Diễm. Đây là thành ý của chúng ta hiện tại.'' Dạ Trần đột nhiên nói. ngôn tình tổng tài

Linh Lung nghe vậy, tức giận nhanh chóng tan biến. Hai mắt phát sáng.

''Như vậy là ngươi tin ta.'' Nàng không khỏi nói.

Dạ Trần nghiêm túc, đầy ẩn ý nói nói: ''Mặc dù không cần ngươi cứu nhưng dù gì ngươi cũng cứu ta. Ta tự nhiên phải tín nhiệm ngươi. Dù sao chúng ta đều đồng trang lứa. Có khi ngươi còn hơn chúng ta nhiều lần. Ta cũng không có lí do nghi ngờ. Dù sao người như hai ta rất ít nhưng không phải trên đời này không có. Ngươi Linh Lung lại còn kí Huyết Ước với Diễm nhi, điều quan trọng này. Ta tự nhiên vô điều kiện tin ngươi. Tất nhiên phiền ngươi không nói ra thân phận của hai ta.''

Linh Lung nghe vậy gật đầu, nàng cũng an tâm hơn không ít. ''Hắn cũng không phải là kẻ ngốc nha.'' Nàng không khỏi nghĩ.

''Được rồi. Đã thành lập đội, mặc dù nhỏ chỉ có ba người nhưng cũng cần một cái tên nha.'' Dạ Trần nhìn hai người nói.

Hai người nghe vậy, hai đôi mắt toả sáng. Đặt tên các nàng rất thích điều này nha.

''Cái này ta cũng không quen thuộc lắm nha.'' Linh lung không khỏi suy nghĩ một lúc liền nhanh chóng thất vọng lắc đầu nói.

''Diễm Nhi, nàng thấy sao.'' Dạ Trần hỏi Lân Diễm trong lòng.

Lân Diễm thích thú suy nghĩ một lúc. Hai người không khỏi nhìn chăm chú vào nàng.

''Dạ Lân Linh đội như thế nào.'' Lân Diễm hai mắt toả sáng nói.

Dạ Trần và Linh Lung nhíu mày suy nghĩ. Lấy mỗi chữ cái đầu tiên trên tên của họ cũng không tệ. Đơn giản nhưng có ý nghĩa.

''Được nha.'' Dạ Trần và Linh Lung vui vẻ gật đầu, người trước không khỏi nói.

''Vậy chúng ta giờ sẽ thành lập Dạ Lân Linh đội.''

''Ta Dạ Trần tu luyện hai hệ nguyên tố Bạch hệ và Ám hệ. Thiên sinh Âm Dương Thể.''

Nghe Dạ Trần tuyên bố, Lân Diễm vui vẻ nói: ''Ta Lân Diễm tu luyện Hoả hệ và Lôi hệ nguyên tố.''

Linh Lung cười tươi tiếp lời nói: ''Ta Linh Lung chủ tu Quang hệ và Không Gian hệ. Thiên sinh Thánh Quang Thể.''

Ba người tuyên bố xong, không khỏi mỉm cười.

Dạ Trần nhanh chóng lấy ra ba cái ly. Tay cầm bình rượu quý hiếm nhanh chóng chắt đầy.

''Chúng ta uống ly rượu này. Chính thức sẽ là huynh đệ của nhau.'' Dạ Trần đưa cho mỗi người một ly, nghiêm túc chân thành nói.

Ba giọt máu trên ngón tay hắn cũng di chuyển vào ba cái ly chắt đầy rượu.

Hai người Lân Diễm và Linh Lung nhìn nhau mỉm cười. Máu trên tay hai ngươi nhanh chóng bay vào ba ly rượu thể hiện thay cho lời nói của mình.

''Uống.'' Ba người đồng thanh cười lớn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.