Nguyên Tố Đại Lục

Chương 46: Chương 46: Dạ Trần thức tỉnh




Nhìn ma nguyên trong tay Dạ Trần và liếc nhìn Phi Tuyết đằng xa. Đại trưởng lão thật có xúc động nhanh chóng ra tay cướp luôn viên đá màu tím cực kì mê hoặc đang xuất hiện ngay trước mắt mình.

''Ực...'' Đại trưởng lão âm thầm nuốt một ngụm nước bọt hòng che dấu đi nội tâm tham lam của mình.

Lão thật sự là có tâm nhưng không dám làm. Phi Tuyết người thần bí trong mắt lão, chẳng khác gì tử thần đòi mạng là bao.

''Tiểu tử đi theo ta.'' Đại trưởng lão nhanh chóng xoay người đi về trước. Lão không dám nhìn tiếp, sợ mình không khống chế được nội tâm mà làm cho cả Băng gia gặp nạn. Nhớ lại hình ảnh Phi Tuyết bá đạo ra tay, đại trưởng lão Băng gia không khỏi rùng mình một cái.

Dạ Trần đi theo sau. Đôi mắt sinh động thấy đại trưởng lão tự nhiên thân thể run run, hắn còn tưởng đại trưởng lão sinh bệnh đây.

''Đại trưởng lão khổ cực.'' Dạ Trần phía sau đột nhiên lên tiếng.

Đại trưởng lão bị câu nói đột ngột của Dạ Trần doạ cho nhảy dựng lên còn tưởng rằng Phi Tuyết nhận ra dã tâm không nên có của hắn mà giết đến.

Thấy không có ai ngoại trừ Dạ Trần trước mắt. Lão không khỏi thở dài vỗ ngực vài cái.

''Không sao, không sao.'' Đại trưởng lão nhanh chóng định thần lại rồi cười nói.

Hai người cứ thế đi đến trước mắt trận pháp. Dạ Trần được sự chỉ dẫn của đại trưởng lão liền nhanh chóng lên đài, bước chân nhanh đến vị trí tung tâm.

Mọi người bị hành động của hai người họ mà hấp dẫn lại đây.

''Trên đài không phải là Dạ Trần sao.''

''Không lẽ hắn muốn thức tỉnh.''

''Cũng đúng thôi. Dạ Trần cũng đến lúc rồi.''

''May có hắn Băng gia mới không bị diệt nha.''. ngôn tình hài

''Dạ Trần cố lên...''

Đám người nhanh chóng tụ năm tụ ba tán chuyện về Dạ Trần. Họ cần làm những chuyện như này để xua đi nỗi sợ hãi vừa xảy ra cách đây không lâu. Mà Dạ Trần xuất hiện cũng gián tiếp cứu bọn họ một mạng cũng làm cho trên dưới Băng gia biết ơn hắn. Thân phận nghĩa tử của hắn cũng được mọi người công nhận, họ cũng không dám coi thường và nói xấu về Dạ Trần nữa.

Đám người Diệp Ngọc và đại trưởng lão cũng bị hấp dẫn đến đây. Họ cũng cần xua tan đi bóng tối trong lòng. Cùng đi theo họ là Lân Diễm và băng Ánh Nhi.

''Hừ.'' hai người hừ mạnh một tiếng rồi nhanh chóng cách xa nhau ra.

Hai nàng đã sớm tách ra vì không hợp nhau. Cứ im được một lúc là lại có người kích thích người kia. Cứ như vậy tuần hoàn nếu không phải Dạ Trần còn đang ở đây. Hai người cũng không muốn gây phiền phức cho hắn, không thì họ đã sớm ra tay quậy long trời nở đất rồi.

Trên đài.

Dưới sự chứng kiến của bao người. Dạ Trần đứng ở trung tâm. ma nguyên trong tay chiếc nhẫn cũng được lấy ra.

Thấy ma nguyên lại xuất hiện. Đại trưởng lão cắn răng chịu đựng thúc dục trận pháp hấp thụ sức mạnh nguyên tố thần bí mạnh mẽ của ma nguyên.

Ma nguyên trong tay Dạ Trần phát sáng nhanh chóng bị thứ gì đó hấp thu làm ánh sáng phát ra dần dần yếu đi.

''Trận pháp, khởi.'' Đại trưởng lão lần nữa mở ra trận pháp liền hô to.

''Ầm'' Một luồng sáng sức mạnh chiếu lên thẳng bầu trời. Đôi mắt mọi người bên dưới chăm chú nhìn lên.

Ở dưới Lân Diễm biết Dạ Trần sắp thức tỉnh không khỏi lo lắng. Nàng biết sự nguy hiểm khi thức tỉnh cùng với kết cục khi thất bại là như thế nào.

Nó có thể làm cho một người bước lên chín tầng mây, tự nhiên cũng có thể dìm người ta xuống mười tám tầng địa ngục. Bảo sao nàng không lo lắng cho hắn. Miệng của nàng không ngừng lẩm bẩm cầu thêm may mắn cho hắn. Biện pháp này mặc dù không có thể tin nhưng nó có thể làm cho nàng vững chắc tâm tình của mình vào lúc này.

Trái ngược lại. Trong ánh mắt của Băng Ánh Nhi nhìn Dạ Trần trên đài đều là sự tin tưởng đến sùng bái không cho phép bất cứ một tia nghi ngờ nào xuất hiện. Mặc dù trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng nhưng nàng tin chắc Dạ Trần ca ca nhất định làm được.

Quang mang của trận pháp nhanh chóng bao phủ Dạ Trần, từng luồng sức mạnh nguyên tố mềm mãi vẫn không ngừng dung nhập vào cơ thể hắn. Dạ Trần cảm nhận được cơ thể tràn đầy ma lực mạnh mẽ mà trước đây mình chưa cảm nhận rõ được.

''Thoải mái.'' Dạ Trần trong đầu thầm hô. Mặc kệ những tia sáng trận pháp kia đang đi qua thân thể mình.

Đám người ở dưới cũng chăm chú nhìn kĩ người trên đài. Họ muốn biết kết quả như thế nào.

Băng Ngọc ở xa nhìn Dạ trần cười lạnh khinh thường: ''Ngươi nhất định sẽ không bằng ta.'' Thiên phú của hắn khi kiểm tra cũng không yếu nha.

Quang mang lụi tàn. Từng dòng chữ được cho là khủng bố xuất hiện trước mắt mọi người:

Tinh Danh: Dạ Trần

Thiên Sinh: Âm Dương Thể

Hệ: Bạch, Ám, Lôi, Triệu hồi

Ma Lực: 93

Nhìn dòng chữ xuất hiện nhiều người ngây ngốc tại đó. Nhiều người cảm thấy mình hoa mắt liền xoa xoa vài cái nhìn lại mà dòng chữ vẫn không thay đổi trong mắt hắn.

''Ta nhìn lầm sao.'' Có người đột nhiên hỏi.

''Ta cũng không biết.'' Người bên cạnh ngây ngốc nói.

''Dạ Trần hắn vậy mà đạt cấp độ trong truyền thuyết đó.'' Có người hưng phấn thét to..

Nhìn dòng chữ, nhị trưởng lão đầu óc quay cuồng cố gắng đứng vững.

''Mẹ kiếp. Cái khốn gì vậy.'' Lão trong lòng hét to, chửi ầm lên.

''Thiên sinh vậy mà hắn có thiên sinh thể chất. Trời ạ.'' Đại trưởng lão như nhìn quái vật mà nhìn vào Dạ trần.

''Âm Dương Thể là cái quái gì vậy, Ai giải thích giúp ta với.''

''Này này. Ma lực vậy mà lớn hơn chín mươi. Thế giới quan ta sụp đổ.''

''Mau có con gái gả cho hắn.''

Một đám người khiếp sợ trước thiên phú Dạ trần vừa ồn áo bàn tán. Câu hỏi có là thật không được không ngừng nhắc lại.

Phi tuyết ở xa nhìn vào dòng chữ xuất hiện. Vừa nhìn Dạ trần ở trung tâm trận pháp.

Đôi mắt nàng từ bình thản liền chuyển thành kinh ngạc sau đó là biến thành kì lạ.

''Thật là thú vị.'' Nàng mim cười nói khẽ.

Lân Diễm và Băng Ánh Nhi ở dưới cũng mỉm cười. Bọn họ vui mừng vì Dạ Trần thành công hơn nữa còn đạt kết quả tốt. Đâu phải tốt mà là siêu tốt. Mặc dù không biết tương lại ra làm sao nhưng Dạ trần tu luyện sẽ rất nhanh, nhanh hơn nhiều người bình thường.

Lân Diễm và Phi tuyết nhanh chóng đi đến bên cạnh Dạ Trần.

Dạ Trần trong tay ma nguyên đã sớm thu lại từ lâu. Nhìn dòng chữ trước mắt hắn không khỏi mỉm cười vui vẻ.

''Cuối cùng ta cũng có thể tu luyện Ha Ha ha.'' Dạ Trần trong lòng cuồng tiếu.

Nhìn lại đám người Dạ Trần gật đầu coi nhẹ hỏi quen. ''Đa Tạ đại trưởng lão đã giúp đỡ.'' Dạ trần học cách chắp tay nói vời người đang ở bên cạnh khán đài.

''Tiểu tử ngươi thật là...'' Lão thở dài cùng hối tiếc. Năm đó chính hắn cũng đã nhìn ra một chút thiên phú của Dạ trần. Nếu biết hắn như vậy mạnh mẽ lão đã đứng lên đòi người rồi. Gia chủ thì sao chứ? Chỉ tiếc mọi chuyện đã qua muộn.

''Chàng không sao chứ.'' Lân Diễm tiến lên đài kiểm tra kĩ càng Dạ Trần. Liếc nhìn đám người ở dưới, ánh mắt nàng loé lên như suy nghĩ điều gì.

''Hi hi ta không sao. Nàng thấy ta thế nào.'' Dạ Trần thấy nàng như thế liền kiêu ngạo đáp.

''Rất tốt nha.'' Lân Diễm bình thản nói.

''Cái gì rất tốt chứ. Phải là siêu siêu tốt.'' Dạ trần thấy nàng học cách bình thản của Phi Tuyết không khỏi tức giận đi đến vẹo má nàng một cái.

''Ha ha ha.'' Dạ Trần cười lớn. Chỉ là hắn không cử động được cánh tay vừa vẹo má Lân Diễm nữa.

''Cánh tay này thật đáng giận nha.'' Bên tai vang lên tiếng của Lân Diễm. Nàng thế cầm tay hắn.

''Sao nàng mạnh như vậy.'' Dạ Trần hét toáng lên. Hắn thế nhưng cũng thức tỉnh nha. Đang trong lúc hưng phấn định chỉnh lại nàng khi xưa dám trêu ghẹo hắn. Nào ngờ, nàng đã mạnh đến vậy.

''Do chàng hết nha.'' Lân Diễm khoác tay hắn mỉm cười nói. Đan dược của hắn hầu hết đều cho nàng dùng bảo sao nàng không mạnh.

''Tí nữa, ta sẽ chỉnh lại chàng. Định tạo phản sao.'' Lân Diễm ghé vào tai Dạ trần nói.

''Xong.'' Dạ Trần nghe vậy khuôn mặt đáng thương hiện ra nhìn Lân Diễm.

''Lừa ai.'' Thấy hắn như vậy giả bộ đáng thương đáng hận, Lân Diễm rất không khách khí cầm lấy tai hắn xoay một vòng.

''A... tha mạng.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.